Chương 21
Mạch Tâm
2024-11-06 10:42:44
"Đi đâu?" Mèo Con cứ tưởng Hàn Chinh lại nhận việc, lúc nào cậu cũng sẵn sàng lên đường với anh tới chỗ mới.
"Không đi đâu hết, ngủ thôi." Hàn Chinh trở mình ôm cậu, "Sáng mai còn phải ra chợ đầu mối mua đồ nữa."
"Dạ, mua nồi với chén." Mèo Con nhắm mắt lại, ngoan ngoãn làm theo.
Chẳng bao lâu sau cậu nhóc trong ngực đã ngủ say, còn Hàn Chinh lại mở mắt thao láo, bần thần nhìn đốm sáng nhấp nháy trong hư không.
Sao lại tìm được người nhà?
Sao lại thừa nhận mình là Hàn Chinh?
Sao lại đồng ý để đối phương tới nhà đón người?
Khả năng nhận lầm người có cao không?
Nếu đối phương thấy Mèo Con sống tốt thì có chịu để mình chăm sóc cậu tiếp không?
Dù sao cũng là đồ ngốc, chắc hầu hết gia đình đều xem đó là gánh nặng nhỉ?
Anh bồn chồn nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này, thậm chí còn nghĩ lẽ ra trước đây mình không nên báo tin cho trạm cứu hộ!
Nhà đẹp thế này mà không có cậu chủ nhỏ thì còn ý nghĩa gì nữa?
Anh chỉ mới hạnh phúc được mấy ngày, không có Mèo Con...... Liệu sau này anh có quen với cuộc sống một mình không?
Càng nghĩ Hàn Chinh càng cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Đau, đau cực kỳ.
Anh muốn xuống giường hút điếu thuốc cho tỉnh táo nhưng lại không nỡ rời xa khuôn mặt ấm áp trên tay mình.
Dù sao ôm một ngày cũng là bớt đi một ngày.
Những suy nghĩ hỗn loạn khiến đầu anh nhức nhối, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.
Như để chứng minh những phỏng đoán của Hàn Chinh, sáng sớm chưa mở mắt ra anh đã nhận được mấy cuộc gọi của người qua đường hỏi đủ thứ thông tin, còn liên tục nhấn mạnh rằng tối nay người thân của Mèo Con sẽ đến nhà anh.
Anh đờ đẫn trả lời mấy câu hỏi kia, lặp đi lặp lại đến phát cáu, đến khi Mèo Con thức giấc mới bực bội cúp máy rồi khóa luôn.
"Giao hàng ạ?" Mèo Con dụi mắt hỏi.
"Không phải!" Hàn Chinh kéo chăn qua đầu hai người, ôm bé cưng thơm thơm mềm mềm để bình tĩnh lại, "Chúng ta sẽ nghỉ ở nhà."
"Dạ ~" Mèo Con ngái ngủ đưa tay sờ râu cằm Hàn Chinh theo thói quen rồi rúc vào lòng anh, vô thức lẩm bẩm, "Nghỉ ở nhà." Lòng bàn tay ngứa ngáy cho cậu biết một ngày mới lại bắt đầu.
Việc đầu tiên Hàn Chinh làm mỗi sáng là cạo râu, cả ngày đều trơn láng sạch sẽ, lúc hôn dưới cằm nhẵn nhụi, nhưng ngủ một giấc dậy lại thần kỳ biến thành "nhím con".
Mèo Con nhoẻn miệng cười, cậu thích nhím lắm.
Sau khi hai người xuống giường, cậu mới nhận ra sự khác lạ của Hàn Chinh.
Bình thường anh làm gì cũng đâu ra đấy, không hiểu sao hôm nay cạo râu xước da, lúc đi chân trái vấp chân phải, xuống cầu thang loạng choạng, băng qua đường cũng chẳng nhìn đèn xanh đèn đỏ!
"Không được!" Mèo Con kéo Hàn Chinh suýt vượt đèn đỏ, nghiêm túc chỉ vào vạch kẻ đường giáo huấn anh, "Không ngoan!" Thế là người đàn ông cao lớn được bé ngốc dắt đi, cậu nhìn trái nhìn phải nhìn xuống đất, cẩn thận dẫn anh qua đường.
Hàn Chinh nhìn đầu tóc tròn trịa của cậu, hai mắt cay xè.
"Mèo Con."
"Dạ?" Mèo Con không quay đầu lại mà tập trung dẫn đường.
"Nhà em...... rốt cuộc ở đâu vậy?" Hàn Chinh hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hỏi, Hàn Chinh."
"Hả?"
"Mèo, ở nhà Hàn Chinh!" Dường như cảm nhận được nỗi bất an của Hàn Chinh nên Mèo Con càng lúc càng mất kiên nhẫn, quay đầu lại thúc giục, "Phải mua nồi, mua chén, tới chợ mua!"
Đồ ngốc vẫn canh cánh chuyện mua nồi niêu xoong chảo mà không biết sau này chỉ còn lại mình Hàn Chinh, dù có mua về thì kết cục của chúng cũng chỉ là phủ bụi trên kệ mà thôi.
Nhưng Hàn Chinh sẽ không bao giờ làm Mèo Con mất hứng.
Anh vực dậy tinh thần rồi dẫn cậu đến khu chợ tổng hợp gần đó, sau khi suy nghĩ thì chọn một cái chảo, một nồi cơm điện mini, bốn cái đĩa hình bông hoa, hai chén cơm hình mèo con và một cái ly có quai cầm đuôi mèo.
Khi trả giá, Hàn Chinh còn xin chủ tiệm cho thêm muỗng đũa, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái nào nên xài thì xài.
Buổi trưa về nhà, hai người hợp tác ăn ý trong gian bếp nhỏ, người lặt rau người thái thịt, người rửa rau người lấy thìa, khói bốc nghi ngút, chẳng khác gì một gia đình bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là những gia đình khác sẽ vĩnh viễn có bữa sau, còn bữa cơm ba món mà Hàn Chinh dốc hết tâm huyết ra nấu lại là một bữa tiệc chia tay chính thức.
"Không đi đâu hết, ngủ thôi." Hàn Chinh trở mình ôm cậu, "Sáng mai còn phải ra chợ đầu mối mua đồ nữa."
"Dạ, mua nồi với chén." Mèo Con nhắm mắt lại, ngoan ngoãn làm theo.
Chẳng bao lâu sau cậu nhóc trong ngực đã ngủ say, còn Hàn Chinh lại mở mắt thao láo, bần thần nhìn đốm sáng nhấp nháy trong hư không.
Sao lại tìm được người nhà?
Sao lại thừa nhận mình là Hàn Chinh?
Sao lại đồng ý để đối phương tới nhà đón người?
Khả năng nhận lầm người có cao không?
Nếu đối phương thấy Mèo Con sống tốt thì có chịu để mình chăm sóc cậu tiếp không?
Dù sao cũng là đồ ngốc, chắc hầu hết gia đình đều xem đó là gánh nặng nhỉ?
Anh bồn chồn nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này, thậm chí còn nghĩ lẽ ra trước đây mình không nên báo tin cho trạm cứu hộ!
Nhà đẹp thế này mà không có cậu chủ nhỏ thì còn ý nghĩa gì nữa?
Anh chỉ mới hạnh phúc được mấy ngày, không có Mèo Con...... Liệu sau này anh có quen với cuộc sống một mình không?
Càng nghĩ Hàn Chinh càng cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đau, đau cực kỳ.
Anh muốn xuống giường hút điếu thuốc cho tỉnh táo nhưng lại không nỡ rời xa khuôn mặt ấm áp trên tay mình.
Dù sao ôm một ngày cũng là bớt đi một ngày.
Những suy nghĩ hỗn loạn khiến đầu anh nhức nhối, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.
Như để chứng minh những phỏng đoán của Hàn Chinh, sáng sớm chưa mở mắt ra anh đã nhận được mấy cuộc gọi của người qua đường hỏi đủ thứ thông tin, còn liên tục nhấn mạnh rằng tối nay người thân của Mèo Con sẽ đến nhà anh.
Anh đờ đẫn trả lời mấy câu hỏi kia, lặp đi lặp lại đến phát cáu, đến khi Mèo Con thức giấc mới bực bội cúp máy rồi khóa luôn.
"Giao hàng ạ?" Mèo Con dụi mắt hỏi.
"Không phải!" Hàn Chinh kéo chăn qua đầu hai người, ôm bé cưng thơm thơm mềm mềm để bình tĩnh lại, "Chúng ta sẽ nghỉ ở nhà."
"Dạ ~" Mèo Con ngái ngủ đưa tay sờ râu cằm Hàn Chinh theo thói quen rồi rúc vào lòng anh, vô thức lẩm bẩm, "Nghỉ ở nhà." Lòng bàn tay ngứa ngáy cho cậu biết một ngày mới lại bắt đầu.
Việc đầu tiên Hàn Chinh làm mỗi sáng là cạo râu, cả ngày đều trơn láng sạch sẽ, lúc hôn dưới cằm nhẵn nhụi, nhưng ngủ một giấc dậy lại thần kỳ biến thành "nhím con".
Mèo Con nhoẻn miệng cười, cậu thích nhím lắm.
Sau khi hai người xuống giường, cậu mới nhận ra sự khác lạ của Hàn Chinh.
Bình thường anh làm gì cũng đâu ra đấy, không hiểu sao hôm nay cạo râu xước da, lúc đi chân trái vấp chân phải, xuống cầu thang loạng choạng, băng qua đường cũng chẳng nhìn đèn xanh đèn đỏ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được!" Mèo Con kéo Hàn Chinh suýt vượt đèn đỏ, nghiêm túc chỉ vào vạch kẻ đường giáo huấn anh, "Không ngoan!" Thế là người đàn ông cao lớn được bé ngốc dắt đi, cậu nhìn trái nhìn phải nhìn xuống đất, cẩn thận dẫn anh qua đường.
Hàn Chinh nhìn đầu tóc tròn trịa của cậu, hai mắt cay xè.
"Mèo Con."
"Dạ?" Mèo Con không quay đầu lại mà tập trung dẫn đường.
"Nhà em...... rốt cuộc ở đâu vậy?" Hàn Chinh hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hỏi, Hàn Chinh."
"Hả?"
"Mèo, ở nhà Hàn Chinh!" Dường như cảm nhận được nỗi bất an của Hàn Chinh nên Mèo Con càng lúc càng mất kiên nhẫn, quay đầu lại thúc giục, "Phải mua nồi, mua chén, tới chợ mua!"
Đồ ngốc vẫn canh cánh chuyện mua nồi niêu xoong chảo mà không biết sau này chỉ còn lại mình Hàn Chinh, dù có mua về thì kết cục của chúng cũng chỉ là phủ bụi trên kệ mà thôi.
Nhưng Hàn Chinh sẽ không bao giờ làm Mèo Con mất hứng.
Anh vực dậy tinh thần rồi dẫn cậu đến khu chợ tổng hợp gần đó, sau khi suy nghĩ thì chọn một cái chảo, một nồi cơm điện mini, bốn cái đĩa hình bông hoa, hai chén cơm hình mèo con và một cái ly có quai cầm đuôi mèo.
Khi trả giá, Hàn Chinh còn xin chủ tiệm cho thêm muỗng đũa, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, cái nào nên xài thì xài.
Buổi trưa về nhà, hai người hợp tác ăn ý trong gian bếp nhỏ, người lặt rau người thái thịt, người rửa rau người lấy thìa, khói bốc nghi ngút, chẳng khác gì một gia đình bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là những gia đình khác sẽ vĩnh viễn có bữa sau, còn bữa cơm ba món mà Hàn Chinh dốc hết tâm huyết ra nấu lại là một bữa tiệc chia tay chính thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro