Chương 7
Mạch Tâm
2024-11-06 10:42:44
“Chậc, ông hầu hạ em......” Hàn Chinh bật cười, “Thật chẳng biết trời cao đất dày gì cả!”
Mèo Con vui vẻ ăn nửa cái bánh kem, còn định ăn tiếp nhưng bị Hàn Chinh cản lại, món này ngọt quá nên ăn nhiều sợ cậu nhóc bị đau bụng.
“Hôm nay nửa cái, ngày mai nửa cái.” Hàn Chinh che bánh kem lại, “Mèo con nhỏ xíu mà hai ngày ăn hết cả cái bánh kem!”
“Hôm nay ăn, ngày mai cũng ăn!”
Mèo Con gật đầu rồi quy củ cất muỗng vào túi.
“Ngoan lắm.”
Sau đó hai người chụm đầu xem video ngắn để giết thời gian trên xe, Mèo Con ăn uống no nê mau chóng buồn ngủ, Hàn Chinh quấn chăn cho cậu, tạo thành một tư thế thoải mái.
“Yên tâm ngủ đi, đến giờ anh gọi em dậy.”
Lề mề đến mười hai giờ rưỡi khuya, Hàn Chinh nhẹ giọng đánh thức Mèo Con, hai người xách túi đồ vệ sinh cá nhân và quần áo sạch đến khách sạn trên phố.
Dạo này khách sạn chỉ cho thuê phòng ngắn hạn, chín mươi chín tệ chẳng những được ngủ đến trưa hôm sau mà quan trọng nhất là có thể tắm nước nóng thoải mái.
Nhân viên trực đêm buồn ngủ ríu cả mắt, cáu kỉnh hỏi giấy tờ tùy thân của Mèo Con, Hàn Chinh móc ví lấy ra giấy chứng nhận cứu trợ người vô gia cư do trạm cứu hộ lần trước cấp, nhân viên phục vụ bĩu môi ném lên quầy.
“Đây là giấy của tỉnh Cam Túc mà, chỗ tụi tôi đâu có xài cái này.”
Giờ này không thể ra ngoài xin giấy chứng nhận, Hàn Chinh đành phải lén camera nhét một gói thuốc lá Phù Dung Vương vào túi nhân viên phục vụ, luôn miệng cam đoan chỉ ngủ lại và sẽ tuân thủ pháp luật, nhân viên phục vụ đảo mắt một vòng, nhanh chóng giải quyết thỏa đáng rồi lăn ra giường ngủ tiếp.
Điển hình của tiểu quỷ khó chơi.
Khách sạn nằm trong một cửa hàng hai tầng thường thấy ở ngoại ô, cơ sở vật chất ở mức trung bình nhưng phòng khá rộng, còn có nước nóng 24/24, mỗi lần đến đây Hàn Chinh thường xuyên nghỉ lại qua đêm để dưỡng sức.
Loại khách sạn giá rẻ này quy tụ đủ mọi hạng người, khi Hàn Chinh dẫn Mèo Con đi tìm phòng thì loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ông say rượu cụng chai, tiếng nam nữ cãi vã và tiếng rên rỉ mập mờ trong hành lang.
Vừa bước vào phòng thì anh đá trúng mấy tấm thẻ xanh xanh đỏ đỏ, Mèo Con tò mò nhặt lên một tấm, chỉ vào thân hình hở hang khêu gợi phía trên rồi quay sang nói với Hàn Chinh: “Meo meo.”
“Chậc! Mấy thứ này bẩn lắm, đừng nhìn.” Hàn Chinh vội vàng giật lại tấm thẻ rồi gom hết mấy thứ trên sàn xé vụn ném vào thùng rác.
Lúc chiều đã ngủ đẫy giấc, sau khi vào phòng hai người cũng tỉnh ngủ hoàn toàn, Hàn Chinh dẫn người đi tắm.
Mấy ngày nay đi đường lạnh cóng, giờ được tắm nước nóng nên Mèo Con khoan khoái hát ngâm nga, thừa dịp Hàn Chinh kỳ cọ tắm rửa, cậu cầm cốc đánh răng hứng nước chơi đùa.
“Em đi theo anh cũng không tính là khổ, ít nhất tuần nào ông cũng dẫn em đi tắm, cả người đều thơm ngát.”
Hàn Chinh vừa xoa sữa tắm cho Mèo Con vừa nói, “Ngoài kia có nhiều tài xế ở bẩn lắm, mấy tháng mới tắm một lần, anh chẳng thích ở gần mấy người đó chút nào, đi ngang qua hôi rình.”
“Mèo...... không hôi.” Mèo Con hất cằm nói một cách tự hào.
“Ừ, Mèo Con của chúng ta thơm phức.” Hàn Chinh cười hôn cậu một cái.
Sữa tắm của khách sạn tạo bọt cực tốt, Mèo Con xoa từ bụng xuống dưới, tiện tay bôi lên vật khổng lồ rũ xuống giữa hai chân Hàn Chinh rồi vỗ tay reo lên: “Gậy, bánh ngọt bánh ngọt!”
“Tên nhóc nghịch ngợm này......”
Hai người đều trần truồng nên không cách nào khống chế cảm xúc, ngón tay Mèo Con chỉ một cái chẳng khác nào châm lửa cho cây khô.
Hàn Chinh không khống chế nổi mình, cũng không muốn khống chế.
Ngón tay dính đầy bọt trượt dọc tấm lưng xinh đẹp xuống mông, từ từ đút vào rồi ngoáy nhẹ.
Mèo Con đã quen làm tình nên mau chóng hưng phấn, rên rỉ chổng mông kề sát Hàn Chinh, liên tục vặn eo để ngón tay đút vào sâu hơn.
Nới lỏng xong chỗ phía sau, Hàn Chinh rút ngón tay ra rồi vòng tới phía trước an ủi tinh hoàn Mèo Con.
Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến Mèo Con hết sức khó chịu, quay người cọ mông vào háng Hàn Chinh đến khi vật phía sau trở nên cứng ngắc, sau đó cậu dạng chân kẹp gậy th*t giữa đùi để nó trượt tới trượt lui giữa khe mông.
Quy đầu xẹt qua lỗ nhỏ hé mở, Hàn Chinh hít sâu một hơi, cố kìm lại khát vọng cắm vào.
Hôm qua chơi một trận đã đời, đêm nay anh muốn chơi đùa với Mèo Con nhiều hơn.
Tay trái anh ôm ngực Mèo Con trừng phạt giày vò hai hạt đậu đỏ, tay phải thuần thục tuốt dương v*t bé nhỏ làm nó run rẩy đứng thẳng trong không khí, thậm chí còn bắt đầu rỉ nước dâm.
Rốt cuộc Mèo Con đã chịu hết nổi sự tra tấn này, chủ động mò tìm dương v*t Hàn Chinh, sau khi nắm bảo bối thô to cứng rắn kia trong tay thì chổng mông như hiến tế, dâng lên bông cúc mềm mại nhất, ấm áp nhất của mình.
“Gấp cái gì.” Hàn Chinh ưỡn hông một cái, quy đầu lướt qua lỗ nhỏ mềm mại, sượt qua bẹn đùi Mèo Con rồi đụng vào tinh hoàn.
“Hôm nay chơi kiểu khác......”
Anh đưa tay búng nhẹ vật đứng thẳng trước người Mèo Con.
“Chịch em tè dầm luôn nhé?”
Mèo Con vui vẻ ăn nửa cái bánh kem, còn định ăn tiếp nhưng bị Hàn Chinh cản lại, món này ngọt quá nên ăn nhiều sợ cậu nhóc bị đau bụng.
“Hôm nay nửa cái, ngày mai nửa cái.” Hàn Chinh che bánh kem lại, “Mèo con nhỏ xíu mà hai ngày ăn hết cả cái bánh kem!”
“Hôm nay ăn, ngày mai cũng ăn!”
Mèo Con gật đầu rồi quy củ cất muỗng vào túi.
“Ngoan lắm.”
Sau đó hai người chụm đầu xem video ngắn để giết thời gian trên xe, Mèo Con ăn uống no nê mau chóng buồn ngủ, Hàn Chinh quấn chăn cho cậu, tạo thành một tư thế thoải mái.
“Yên tâm ngủ đi, đến giờ anh gọi em dậy.”
Lề mề đến mười hai giờ rưỡi khuya, Hàn Chinh nhẹ giọng đánh thức Mèo Con, hai người xách túi đồ vệ sinh cá nhân và quần áo sạch đến khách sạn trên phố.
Dạo này khách sạn chỉ cho thuê phòng ngắn hạn, chín mươi chín tệ chẳng những được ngủ đến trưa hôm sau mà quan trọng nhất là có thể tắm nước nóng thoải mái.
Nhân viên trực đêm buồn ngủ ríu cả mắt, cáu kỉnh hỏi giấy tờ tùy thân của Mèo Con, Hàn Chinh móc ví lấy ra giấy chứng nhận cứu trợ người vô gia cư do trạm cứu hộ lần trước cấp, nhân viên phục vụ bĩu môi ném lên quầy.
“Đây là giấy của tỉnh Cam Túc mà, chỗ tụi tôi đâu có xài cái này.”
Giờ này không thể ra ngoài xin giấy chứng nhận, Hàn Chinh đành phải lén camera nhét một gói thuốc lá Phù Dung Vương vào túi nhân viên phục vụ, luôn miệng cam đoan chỉ ngủ lại và sẽ tuân thủ pháp luật, nhân viên phục vụ đảo mắt một vòng, nhanh chóng giải quyết thỏa đáng rồi lăn ra giường ngủ tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điển hình của tiểu quỷ khó chơi.
Khách sạn nằm trong một cửa hàng hai tầng thường thấy ở ngoại ô, cơ sở vật chất ở mức trung bình nhưng phòng khá rộng, còn có nước nóng 24/24, mỗi lần đến đây Hàn Chinh thường xuyên nghỉ lại qua đêm để dưỡng sức.
Loại khách sạn giá rẻ này quy tụ đủ mọi hạng người, khi Hàn Chinh dẫn Mèo Con đi tìm phòng thì loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ông say rượu cụng chai, tiếng nam nữ cãi vã và tiếng rên rỉ mập mờ trong hành lang.
Vừa bước vào phòng thì anh đá trúng mấy tấm thẻ xanh xanh đỏ đỏ, Mèo Con tò mò nhặt lên một tấm, chỉ vào thân hình hở hang khêu gợi phía trên rồi quay sang nói với Hàn Chinh: “Meo meo.”
“Chậc! Mấy thứ này bẩn lắm, đừng nhìn.” Hàn Chinh vội vàng giật lại tấm thẻ rồi gom hết mấy thứ trên sàn xé vụn ném vào thùng rác.
Lúc chiều đã ngủ đẫy giấc, sau khi vào phòng hai người cũng tỉnh ngủ hoàn toàn, Hàn Chinh dẫn người đi tắm.
Mấy ngày nay đi đường lạnh cóng, giờ được tắm nước nóng nên Mèo Con khoan khoái hát ngâm nga, thừa dịp Hàn Chinh kỳ cọ tắm rửa, cậu cầm cốc đánh răng hứng nước chơi đùa.
“Em đi theo anh cũng không tính là khổ, ít nhất tuần nào ông cũng dẫn em đi tắm, cả người đều thơm ngát.”
Hàn Chinh vừa xoa sữa tắm cho Mèo Con vừa nói, “Ngoài kia có nhiều tài xế ở bẩn lắm, mấy tháng mới tắm một lần, anh chẳng thích ở gần mấy người đó chút nào, đi ngang qua hôi rình.”
“Mèo...... không hôi.” Mèo Con hất cằm nói một cách tự hào.
“Ừ, Mèo Con của chúng ta thơm phức.” Hàn Chinh cười hôn cậu một cái.
Sữa tắm của khách sạn tạo bọt cực tốt, Mèo Con xoa từ bụng xuống dưới, tiện tay bôi lên vật khổng lồ rũ xuống giữa hai chân Hàn Chinh rồi vỗ tay reo lên: “Gậy, bánh ngọt bánh ngọt!”
“Tên nhóc nghịch ngợm này......”
Hai người đều trần truồng nên không cách nào khống chế cảm xúc, ngón tay Mèo Con chỉ một cái chẳng khác nào châm lửa cho cây khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Chinh không khống chế nổi mình, cũng không muốn khống chế.
Ngón tay dính đầy bọt trượt dọc tấm lưng xinh đẹp xuống mông, từ từ đút vào rồi ngoáy nhẹ.
Mèo Con đã quen làm tình nên mau chóng hưng phấn, rên rỉ chổng mông kề sát Hàn Chinh, liên tục vặn eo để ngón tay đút vào sâu hơn.
Nới lỏng xong chỗ phía sau, Hàn Chinh rút ngón tay ra rồi vòng tới phía trước an ủi tinh hoàn Mèo Con.
Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến Mèo Con hết sức khó chịu, quay người cọ mông vào háng Hàn Chinh đến khi vật phía sau trở nên cứng ngắc, sau đó cậu dạng chân kẹp gậy th*t giữa đùi để nó trượt tới trượt lui giữa khe mông.
Quy đầu xẹt qua lỗ nhỏ hé mở, Hàn Chinh hít sâu một hơi, cố kìm lại khát vọng cắm vào.
Hôm qua chơi một trận đã đời, đêm nay anh muốn chơi đùa với Mèo Con nhiều hơn.
Tay trái anh ôm ngực Mèo Con trừng phạt giày vò hai hạt đậu đỏ, tay phải thuần thục tuốt dương v*t bé nhỏ làm nó run rẩy đứng thẳng trong không khí, thậm chí còn bắt đầu rỉ nước dâm.
Rốt cuộc Mèo Con đã chịu hết nổi sự tra tấn này, chủ động mò tìm dương v*t Hàn Chinh, sau khi nắm bảo bối thô to cứng rắn kia trong tay thì chổng mông như hiến tế, dâng lên bông cúc mềm mại nhất, ấm áp nhất của mình.
“Gấp cái gì.” Hàn Chinh ưỡn hông một cái, quy đầu lướt qua lỗ nhỏ mềm mại, sượt qua bẹn đùi Mèo Con rồi đụng vào tinh hoàn.
“Hôm nay chơi kiểu khác......”
Anh đưa tay búng nhẹ vật đứng thẳng trước người Mèo Con.
“Chịch em tè dầm luôn nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro