Lão Trương (1)
A Thiên
2024-09-30 17:22:34
Dương Tiểu Ngọc nói “Đúng rồi, bác sĩ Triệu. Anh tới bệnh viện công tác từ năm nào thế nhỉ?”
“Cô hỏi cái này làm gì?”
“Bác sĩ Triệu tuổi trẻ tài cao, mọi người có chút tò mò thôi.”
Hình như cảm thấy mình có hơi đường đột, Dương Tiểu Ngọc thè lưỡi xoay người rời khỏi phòng làm việc, để lại Trần Mặc như có điều suy nghĩ.
Tuy bây giờ nhìn thì sóng êm biển lặng nhưng đây có thể chỉ vì anh mới tiếp xúc đến một góc tảng băng của câu chuyện mà thôi.
Còn nữa, cuộc đối thoại với Dương Tiểu Ngọc ban nãy cũng khiến Trần Mặc có tí để ý. Hình như vụ việc ồn ào lần này có quan hệ tiềm tàng nào đó với Triệu Hòa Bình.
Đúng lúc này, xào xạc…
Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi tới lướt qua xấp giấy trên bàn. Một tờ trong đó lộn một vòng trong không trung, không biết cố ý hay vô tình mà lại rơi ngay xuống chân Trần Mặc.
Giống như đang cố tình thu hút sự chú ý của anh.
Trần Mặc đưa tay nhặt nó lên, nét mặt đột nhiên cứng đờ.
“Đây là…”
Đây không phải báo cáo tình trạng bệnh tật thông thường mà là bản giải trình tình huống xảy ra sự cố khi giải phẫu.
Nói chính xác hơn, đây là bản báo cáo tử vong của Tề Đông Thăng.
Không chỉ như vậy, điều khiến Trần Mặc bất ngờ hơn là ở cột thông báo bác sĩ mổ chính lại bất ngờ xuất hiện tên của Triệu Hòa Bình.
“Thì ra… là thế…
Bảo sao bệnh viện lại ‘đặc biệt chiếu cố’ mình như thế. Hoá ra là sợ mình kéo phiền phức đến.”
Khóe miệng Trần Mặc cong lên. Thì ra Triệu Hòa Bình này là người tham gia trực tiếp vào cuộc phẫu thuật chết người kia.
Lẽ nào đây là nguyên nhân khiến quỷ hồn giết người?
Có điều, vì sai lầm trong công tác mà giết người ta luôn. Có phải là con quỷ này hơi bị hẹp hòi rồi hay không?
Nghĩ tới đây, thế mà Trần Mặc lại thấy hơi buồn cười.
Tốt lắm, cuối cùng thì bây giờ anh cũng thu được tí manh mối, có điều vấn đề lớn nhất vẫn chưa giải quyết được.
Rốt cuộc thì gã Tề Đông Thăng của nợ này đã chạy đi đâu rồi?
“Còn cả lão viện trưởng họ Tần kia nữa, giấu giấu diếm diếm không nói hết sự thật. Hay cứ đi tìm ông ta tâm sự cái đã.”
Trần Mặc tiện tay nhét báo cáo vào túi áo, nhìn vào cái gương treo trên tường để điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Sau đó anh kéo cửa phòng làm việc ra.
Thấy “bác sĩ Triệu” đứng trước cửa, rõ ràng là trên mặt viện trưởng Tần toát lên vẻ kinh ngạc: “Không phải tôi đã cho cậu nghỉ mấy ngày rồi à? Sao cậu còn tới đây nữa. Người nhà bệnh nhân còn đang làm ầm ĩ ở bên ngoài kia kìa, cậu không sợ xảy ra chuyện hả?
Viện trưởng Tần nói xong thì lắc đầu, không biết làm sao.
“Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi.” Trần Mặc vừa quan sát biểu cảm của đối phương vừa vắt óc tìm từ: “Thật ra tôi cũng muốn hiểu rõ tình hình hơn một chút, xem thử có thể giúp được gì cho bệnh viện không, nhanh chóng giải quyết vấn đề.”
“Tìm hiểu tình hình?” viện trưởng Tần nghe thế thì dừng công việc đang làm lại, nhìn Trần Mặc với vẻ đầy thâm ý: “Cậu muốn tìm hiểu tình hình gì?”
“Là về thi thể mất tích kia…”
“Bác sĩ Triệu.”
Không đợi Trần Mặc nói xong, viện trưởng Tần đã cắt ngang lời anh.
“Tuy người chết có liên quan trực tiếp đến cậu nhưng tính mạo hiểm của ca phẫu thuật này rất cao. Với lại, trước khi mổ người chết cũng đã ký vào giấy tờ hiểu rõ tình hình và đồng ý phẫu thuật rồi. Thế nên về sự cố lần này, dù là cậu hay bệnh viện thì trách nhiệm cũng không lớn. Cậu không cần lắng quá đâu.”
Về phần thi thể…” Viện trưởng Tần nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó: “Ban đầu bệnh viện không định để cậu nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng vừa nãy chúng tôi lại biết thêm một chi tiết mới. Đương sự duy nhất trong chuyện này, người trực ban đêm qua lại chính lão Trương. Người này là do cậu giới thiệu vào trong viện, nên chắc cũng hiểu khá rõ về anh ta nhỉ.
Nếu hôm nay cậu đã mất công đến đây rồi thì mau đi tìm lão Trương để tìm hiểu tình huống đêm qua nhé, cậu thấy thế nào?”
Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng Tần. Mạch suy nghĩ, phân tích rất rõ ràng, mục đích cũng rất minh xác. Hơn nữa, lời này còn trúng ý của Trần Mặc nữa, đương nhiên anh chẳng có gì để từ chối rồi.
“Vâng, viện trưởng. Để tôi đi thử xem sao.”
Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, trên mặt Trần Mặc hiện lên vẻ đăm chiêu.
Lão Trương bảo vệ kia có vẻ là nhân vật mấu chốt đây.
Nói gì thì nói, tiếp theo là phải đi gặp người này cái đã. Trần Mặc thấy nhà xác bệnh viện thường được đặt ở phía dưới mặt đất, thông với khu vực để xe nên anh ấn thang máy đi thẳng xuống tầng hầm.
Có lẽ là do trùng hợp, thang máy bệnh viện bình thường đầy người đến người đi mà bây giờ lại chẳng thấy một ai.
Lát sau thang máy ngừng lại.
Khi cửa thang máy vừa trượt ra hai bên, luồng không khí lạnh lẽo trong hành lập tức ùa vào.
“Cô hỏi cái này làm gì?”
“Bác sĩ Triệu tuổi trẻ tài cao, mọi người có chút tò mò thôi.”
Hình như cảm thấy mình có hơi đường đột, Dương Tiểu Ngọc thè lưỡi xoay người rời khỏi phòng làm việc, để lại Trần Mặc như có điều suy nghĩ.
Tuy bây giờ nhìn thì sóng êm biển lặng nhưng đây có thể chỉ vì anh mới tiếp xúc đến một góc tảng băng của câu chuyện mà thôi.
Còn nữa, cuộc đối thoại với Dương Tiểu Ngọc ban nãy cũng khiến Trần Mặc có tí để ý. Hình như vụ việc ồn ào lần này có quan hệ tiềm tàng nào đó với Triệu Hòa Bình.
Đúng lúc này, xào xạc…
Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi tới lướt qua xấp giấy trên bàn. Một tờ trong đó lộn một vòng trong không trung, không biết cố ý hay vô tình mà lại rơi ngay xuống chân Trần Mặc.
Giống như đang cố tình thu hút sự chú ý của anh.
Trần Mặc đưa tay nhặt nó lên, nét mặt đột nhiên cứng đờ.
“Đây là…”
Đây không phải báo cáo tình trạng bệnh tật thông thường mà là bản giải trình tình huống xảy ra sự cố khi giải phẫu.
Nói chính xác hơn, đây là bản báo cáo tử vong của Tề Đông Thăng.
Không chỉ như vậy, điều khiến Trần Mặc bất ngờ hơn là ở cột thông báo bác sĩ mổ chính lại bất ngờ xuất hiện tên của Triệu Hòa Bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thì ra… là thế…
Bảo sao bệnh viện lại ‘đặc biệt chiếu cố’ mình như thế. Hoá ra là sợ mình kéo phiền phức đến.”
Khóe miệng Trần Mặc cong lên. Thì ra Triệu Hòa Bình này là người tham gia trực tiếp vào cuộc phẫu thuật chết người kia.
Lẽ nào đây là nguyên nhân khiến quỷ hồn giết người?
Có điều, vì sai lầm trong công tác mà giết người ta luôn. Có phải là con quỷ này hơi bị hẹp hòi rồi hay không?
Nghĩ tới đây, thế mà Trần Mặc lại thấy hơi buồn cười.
Tốt lắm, cuối cùng thì bây giờ anh cũng thu được tí manh mối, có điều vấn đề lớn nhất vẫn chưa giải quyết được.
Rốt cuộc thì gã Tề Đông Thăng của nợ này đã chạy đi đâu rồi?
“Còn cả lão viện trưởng họ Tần kia nữa, giấu giấu diếm diếm không nói hết sự thật. Hay cứ đi tìm ông ta tâm sự cái đã.”
Trần Mặc tiện tay nhét báo cáo vào túi áo, nhìn vào cái gương treo trên tường để điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Sau đó anh kéo cửa phòng làm việc ra.
Thấy “bác sĩ Triệu” đứng trước cửa, rõ ràng là trên mặt viện trưởng Tần toát lên vẻ kinh ngạc: “Không phải tôi đã cho cậu nghỉ mấy ngày rồi à? Sao cậu còn tới đây nữa. Người nhà bệnh nhân còn đang làm ầm ĩ ở bên ngoài kia kìa, cậu không sợ xảy ra chuyện hả?
Viện trưởng Tần nói xong thì lắc đầu, không biết làm sao.
“Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tôi.” Trần Mặc vừa quan sát biểu cảm của đối phương vừa vắt óc tìm từ: “Thật ra tôi cũng muốn hiểu rõ tình hình hơn một chút, xem thử có thể giúp được gì cho bệnh viện không, nhanh chóng giải quyết vấn đề.”
“Tìm hiểu tình hình?” viện trưởng Tần nghe thế thì dừng công việc đang làm lại, nhìn Trần Mặc với vẻ đầy thâm ý: “Cậu muốn tìm hiểu tình hình gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là về thi thể mất tích kia…”
“Bác sĩ Triệu.”
Không đợi Trần Mặc nói xong, viện trưởng Tần đã cắt ngang lời anh.
“Tuy người chết có liên quan trực tiếp đến cậu nhưng tính mạo hiểm của ca phẫu thuật này rất cao. Với lại, trước khi mổ người chết cũng đã ký vào giấy tờ hiểu rõ tình hình và đồng ý phẫu thuật rồi. Thế nên về sự cố lần này, dù là cậu hay bệnh viện thì trách nhiệm cũng không lớn. Cậu không cần lắng quá đâu.”
Về phần thi thể…” Viện trưởng Tần nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó: “Ban đầu bệnh viện không định để cậu nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng vừa nãy chúng tôi lại biết thêm một chi tiết mới. Đương sự duy nhất trong chuyện này, người trực ban đêm qua lại chính lão Trương. Người này là do cậu giới thiệu vào trong viện, nên chắc cũng hiểu khá rõ về anh ta nhỉ.
Nếu hôm nay cậu đã mất công đến đây rồi thì mau đi tìm lão Trương để tìm hiểu tình huống đêm qua nhé, cậu thấy thế nào?”
Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng Tần. Mạch suy nghĩ, phân tích rất rõ ràng, mục đích cũng rất minh xác. Hơn nữa, lời này còn trúng ý của Trần Mặc nữa, đương nhiên anh chẳng có gì để từ chối rồi.
“Vâng, viện trưởng. Để tôi đi thử xem sao.”
Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, trên mặt Trần Mặc hiện lên vẻ đăm chiêu.
Lão Trương bảo vệ kia có vẻ là nhân vật mấu chốt đây.
Nói gì thì nói, tiếp theo là phải đi gặp người này cái đã. Trần Mặc thấy nhà xác bệnh viện thường được đặt ở phía dưới mặt đất, thông với khu vực để xe nên anh ấn thang máy đi thẳng xuống tầng hầm.
Có lẽ là do trùng hợp, thang máy bệnh viện bình thường đầy người đến người đi mà bây giờ lại chẳng thấy một ai.
Lát sau thang máy ngừng lại.
Khi cửa thang máy vừa trượt ra hai bên, luồng không khí lạnh lẽo trong hành lập tức ùa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro