Phong Ấn
A Thiên
2024-09-30 17:22:34
“Cậu nói tới cái này?” Nhìn thấy thần tình nghi hoặc của Trần Mặc, lão Trương cũng không giấu diếm, giơ tay lên đưa đèn pin tới trước mặt Trần Mặc mà lắc qua lắc lại: “Vật phẩm như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong chuyện là có xác suất thu hoạch nhất định. Không lừa cậu, đèn pin này là được thưởng trong chuyện xưa ta từng trải qua lần trước.”
Hình như biết Trần Mặc sắp nói cái gì, lão Trương cũng nhún nhún vai: “Nhưng mà cũng đừng nghĩ nhiều hơn nữa, loại vật này tối đa cũng chỉ chống đỡ được sức mạnh linh dị trong một lúc thôi, tạm thời đẩy lùi công kích của lệ quỷ, những thứ khác cũng không có lợi ích gì.”
“Hơn nữa mỗi lần sử dụng thì hiệu quả của vật phẩm giảm dần, thậm chí nếu như sử dụng quá ba lần trong một chuyện xưa, có thể sẽ dẫn phát ra chuyện rất không tốt.”
“Thực ra tôi đã sử dụng một lần cái đèn pin này trong nhà xác, bây giờ là lần thứ hai, hiệu quả khả năng chống lại tập kích của linh dị không phải rất tốt, chi bằng chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.”
“Rời khỏi nơi này, đi đến nơi nào?” Trần Mặc có chút mờ mịt.
“Chuyện xưa sẽ nói cho chúng ta biết, mà không, không phải phía trước chúng ta chỉ có một con đường sao?”
Theo hướng ngón tay của lão Trương, lúc này Trần Mặc mới phát hiện xung quanh tiểu khu bất ngờ là một vùng tăm tối, chỉ có một con đường trước mắt vẫn có đèn đường sáng yếu ớt, cứ như là chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.
Trần Mặc không đoái hoài với việc lái xe nữa, trực tiếp ngồi trên mô tô của lão Trương, chạy theo con đường này đến phía trước.
Không lâu sau, bóng tối phía trước xuất hiện một kiến trúc quen thuộc, không sai, dưới sự chỉ dẫn của chuyện xưa, hai người lại lần nữa về tới Bệnh Viện Nhân Dân Số 7.
Dọc theo đường đi, Trần Mặc cũng nói lại kết quả điều tra của mình trong căn nhà của Triệu Hòa Bình cho lão Trương nghe, nhưng điều làm cho anh cảm thấy kỳ quái là, vì sao lão Trương biết mình gặp nạn ở tiểu khu của Triệu Hòa Bình, lại còn tới đúng lúc chứ?
“Cái này à, chỉ cần cậu tiếp xúc mấy nhiệm vụ nhiều một chút thì cũng gần gần có thể nắm giữ tính chất của chuyện xưa.” Lão Trương vừa điều khiển xe máy cua trái cua phải vừa giải thích: “Tôi vừa nhìn thấy tình huống xung quanh không đúng đã biết nhất định là cậu đã kích phát kịch tình then chốt, mỗi lần kịch tình then chốt bị phát động thông thường sẽ kèm theo sức mạnh linh dị tập kích, tôi vừa nghĩ không tốt, xem ra thằng nhóc cậu là một lính mới, đoán chừng trên người cũng không có đồ bảo mệnh nào, lỡ như cậu chết đi, chẳng phải manh mối quý giá này lại bị chặt đứt sao? Cho nên không biện pháp nào, chỉ có thể kiên trì đi cứu cậu đến cùng rồi.”
Vừa nói còn vừa lắc đầu, cứ như không tình nguyện vậy.
Còn tưởng rằng ông chú này rất cao thượng, cắt!
Rất nhanh, hai người liền đi tới trước cổng Bệnh Viện Nhân Dân Số 7 lần nữa, ngắm nhìn tòa bệnh viện trong bóng đêm, hai người đều cảm giác được một bầu không khí khác thường đang lan tràn ra xung quanh.
Một bệnh viện lớn như vậy, coi như là buổi tối cũng sẽ có bác sĩ và y tá trực ca đêm khám cấp cứu, vậy mà lúc này tòa nhà nhà hiện ra trước mắt hai người lại không u ám không thấy bất kỳ bóng người nào, thậm chí không có một ngọn đèn, chỉ có sương mù thật mỏng tràn đầy bốn phía.
Nếu như đổi thành người bình thường nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, sợ rằng căn bản còn không có dũng khí đặt chân, nhưng lão Trương và Trần Mặc đều rất rõ ràng, chỉ có đi vào bên trong, kết thúc câu chuyện này, bọn họ mới có thể chân chính rời khỏi thế giới linh dị này.
Lúc hai người đi vào cánh cổng âm u quỷ dị mới phát hiện bộ phận trong tòa nhà cũng biến thành giống như hoang phế lâu ngày, bức tường bị tàn phá đen kịt, đèn điện rỉ sắt ố vàng, vết bẩn màu đen loang lổ lộ vẻ dữ tợn đến mức dị thường trên vách tường cũ kỹ.
Lúc hai người bước vào bệnh viện, một tiếng ting đồng thời vang lên trong đầu hai người.
“Người tham dự chuyện xưa lần này, chúc mừng các người hoàn thành thăm dò đầu mối chính của chuyện xưa, mở khóa đạo cụ đặc thù.”
Cùng lúc đó, hai người không hẹn mà cùng thấy được giữa không trung bay bay rơi xuống một thứ giống như một tấm phù chú ở sân trước bệnh viện.
Khi ngón tay hai người chạm tới thứ giống như phù chú này, trong đầu đồng thời vang lên âm thanh lúc nãy.
“Kim quang chú, linh lực yếu, có thể phong ấn một quỷ vật có thực lực yếu hơn, vật phẩm được sử dụng một lần duy nhất, không thể mang ra khỏi thế giới chuyện xưa.”
“Phương pháp sử dụng, dán tấm phù chú này chính diện lên trên bản thể của quỷ vật là đã hoàn thành thành phong ấn.”
“Đây là…”
“Chuyện xưa cho chúng ta, trợ giúp những người tham dự như chúng ta đối phó quỷ vật, vật phẩm đặc biệt hoàn thành chuyện xưa.” Nhìn thấy phù chú xuất hiện trên sân, hình như lão Trương cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Hình như biết Trần Mặc sắp nói cái gì, lão Trương cũng nhún nhún vai: “Nhưng mà cũng đừng nghĩ nhiều hơn nữa, loại vật này tối đa cũng chỉ chống đỡ được sức mạnh linh dị trong một lúc thôi, tạm thời đẩy lùi công kích của lệ quỷ, những thứ khác cũng không có lợi ích gì.”
“Hơn nữa mỗi lần sử dụng thì hiệu quả của vật phẩm giảm dần, thậm chí nếu như sử dụng quá ba lần trong một chuyện xưa, có thể sẽ dẫn phát ra chuyện rất không tốt.”
“Thực ra tôi đã sử dụng một lần cái đèn pin này trong nhà xác, bây giờ là lần thứ hai, hiệu quả khả năng chống lại tập kích của linh dị không phải rất tốt, chi bằng chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.”
“Rời khỏi nơi này, đi đến nơi nào?” Trần Mặc có chút mờ mịt.
“Chuyện xưa sẽ nói cho chúng ta biết, mà không, không phải phía trước chúng ta chỉ có một con đường sao?”
Theo hướng ngón tay của lão Trương, lúc này Trần Mặc mới phát hiện xung quanh tiểu khu bất ngờ là một vùng tăm tối, chỉ có một con đường trước mắt vẫn có đèn đường sáng yếu ớt, cứ như là chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.
Trần Mặc không đoái hoài với việc lái xe nữa, trực tiếp ngồi trên mô tô của lão Trương, chạy theo con đường này đến phía trước.
Không lâu sau, bóng tối phía trước xuất hiện một kiến trúc quen thuộc, không sai, dưới sự chỉ dẫn của chuyện xưa, hai người lại lần nữa về tới Bệnh Viện Nhân Dân Số 7.
Dọc theo đường đi, Trần Mặc cũng nói lại kết quả điều tra của mình trong căn nhà của Triệu Hòa Bình cho lão Trương nghe, nhưng điều làm cho anh cảm thấy kỳ quái là, vì sao lão Trương biết mình gặp nạn ở tiểu khu của Triệu Hòa Bình, lại còn tới đúng lúc chứ?
“Cái này à, chỉ cần cậu tiếp xúc mấy nhiệm vụ nhiều một chút thì cũng gần gần có thể nắm giữ tính chất của chuyện xưa.” Lão Trương vừa điều khiển xe máy cua trái cua phải vừa giải thích: “Tôi vừa nhìn thấy tình huống xung quanh không đúng đã biết nhất định là cậu đã kích phát kịch tình then chốt, mỗi lần kịch tình then chốt bị phát động thông thường sẽ kèm theo sức mạnh linh dị tập kích, tôi vừa nghĩ không tốt, xem ra thằng nhóc cậu là một lính mới, đoán chừng trên người cũng không có đồ bảo mệnh nào, lỡ như cậu chết đi, chẳng phải manh mối quý giá này lại bị chặt đứt sao? Cho nên không biện pháp nào, chỉ có thể kiên trì đi cứu cậu đến cùng rồi.”
Vừa nói còn vừa lắc đầu, cứ như không tình nguyện vậy.
Còn tưởng rằng ông chú này rất cao thượng, cắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh, hai người liền đi tới trước cổng Bệnh Viện Nhân Dân Số 7 lần nữa, ngắm nhìn tòa bệnh viện trong bóng đêm, hai người đều cảm giác được một bầu không khí khác thường đang lan tràn ra xung quanh.
Một bệnh viện lớn như vậy, coi như là buổi tối cũng sẽ có bác sĩ và y tá trực ca đêm khám cấp cứu, vậy mà lúc này tòa nhà nhà hiện ra trước mắt hai người lại không u ám không thấy bất kỳ bóng người nào, thậm chí không có một ngọn đèn, chỉ có sương mù thật mỏng tràn đầy bốn phía.
Nếu như đổi thành người bình thường nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, sợ rằng căn bản còn không có dũng khí đặt chân, nhưng lão Trương và Trần Mặc đều rất rõ ràng, chỉ có đi vào bên trong, kết thúc câu chuyện này, bọn họ mới có thể chân chính rời khỏi thế giới linh dị này.
Lúc hai người đi vào cánh cổng âm u quỷ dị mới phát hiện bộ phận trong tòa nhà cũng biến thành giống như hoang phế lâu ngày, bức tường bị tàn phá đen kịt, đèn điện rỉ sắt ố vàng, vết bẩn màu đen loang lổ lộ vẻ dữ tợn đến mức dị thường trên vách tường cũ kỹ.
Lúc hai người bước vào bệnh viện, một tiếng ting đồng thời vang lên trong đầu hai người.
“Người tham dự chuyện xưa lần này, chúc mừng các người hoàn thành thăm dò đầu mối chính của chuyện xưa, mở khóa đạo cụ đặc thù.”
Cùng lúc đó, hai người không hẹn mà cùng thấy được giữa không trung bay bay rơi xuống một thứ giống như một tấm phù chú ở sân trước bệnh viện.
Khi ngón tay hai người chạm tới thứ giống như phù chú này, trong đầu đồng thời vang lên âm thanh lúc nãy.
“Kim quang chú, linh lực yếu, có thể phong ấn một quỷ vật có thực lực yếu hơn, vật phẩm được sử dụng một lần duy nhất, không thể mang ra khỏi thế giới chuyện xưa.”
“Phương pháp sử dụng, dán tấm phù chú này chính diện lên trên bản thể của quỷ vật là đã hoàn thành thành phong ấn.”
“Đây là…”
“Chuyện xưa cho chúng ta, trợ giúp những người tham dự như chúng ta đối phó quỷ vật, vật phẩm đặc biệt hoàn thành chuyện xưa.” Nhìn thấy phù chú xuất hiện trên sân, hình như lão Trương cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro