Quái Đàm Radio

Về Nhà

A Thiên

2024-09-30 17:22:34

Trước kia mình cứ lao thẳng đến điều tra phạm vi rộng nhất cũng chỉ là trong bệnh viện, hiển nhiên đã rơi vào suy nghĩ sai lầm. Mà bây giờ, khi đầu mối mới đã xuất hiện, một nơi còn lại đã từ từ nổi lên mặt nước.

Chỗ này chính là ‘ngôi nhà’ mà Triệu Hòa Bình và Chu Tuyết cùng chung sống với nhau.

Đến cùng là xảy ra chuyện gì làm cho Chu Tuyết buông bỏ sinh mệnh tuổi trẻ mà tự sát, e rằng bí mật giấu ở trong đó.

Xem ra, mình thực sự phải đích thân ‘về nhà’ một lần!

Quyết định xong lại gọi điện báo cho lão Trương, bên kia điện thoại lại là một hồi yên lặng ngắn ngủi.

“Có giá trị điều tra, nhưng cứ thế mà làm chỉ sợ cũng sẽ có chút nguy hiểm.”

Dương Tiểu Ngọc bị linh dị công kích giết chết sau khi manh mối Chu Tuyết xuất hiện, trên thực tế, sau khi mình tiếp xúc với Chu Tuyết, mình và lão Trương cũng gặp phải tập kích tương tự, điều này chứng minh tất cả chuyện này đều có liên quan đến Chu Tuyết này, bởi vì chạm đến kịch tình trung tâm mà trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nếu như không chủ động đi khám phá chân tướng, thúc đẩy kịch tình thì chuyện xưa cũng sẽ không xong xuôi được, chuyện này cho dù là Trần Mặc hay lão Trương cũng khá bất đắc dĩ.

“Được rồi, hay là tôi về nhà xem một chút.” Trần Mặc giả vờ cười cười thoải mái: “Dù sao cũng là vợ của tôi, chẳng lẽ cô ta còn có thể mưu hại chồng mình sao?”

“Quên đi…. thằng nhóc cậu, tự cẩn thận một chút!”

Trần Mặc ứng tiếng, cúp điện thoại, lại mở ngăn kéo bàn làm việc ra, quả nhiên phát hiện chìa khóa nhà và xe, còn có thẻ căn cước trong ví tiền, dễ dàng tìm được địa chỉ hai người ở.

Quay trở lại trạng thái ‘nghỉ ngơi’ của mình, Trần Mặc cũng lười chào hỏi viện trưởng Tần, trực tiếp nghênh ngang đi ra ngoài. Mấy phút sau, chỉ thấy vẻ mặt anh cảm khái đứng trước một chiếc Audi A8, lải nhải không nhìn ra đựu má Triệu Hòa Bình này đúng là có tiền.

Dùng chìa khóa khởi động chiếc xe sang trọng của Triệu Hòa Bình, không bao lâu sau, một tiểu khu được cây xanh bao quanh xuất hiện trước mắt.

Làm bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện nổi danh, tất nhiên thu nhập của Triệu Hòa Bình xa xỉ, ở trong tiểu khu dạng này cũng không có gì đáng trách. Lúc đầu Triệu Hòa Bình còn có chút bận tâm mình sẽ bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, không ngờ đối phương lại là vẻ mặt bình thường chào hỏi với mình.

Nghe người ta xưng hô ‘Bác sĩ Triệu’ với mình cũng làm cho Trần Mặc thở dài một hơi dưới đáy lòng, sức mạnh linh dị thật sự đã bao trùm toàn bộ thế giới chuyện xưa, coi như mình có đi ra khỏi bệnh viện cũng vẫn ở dưới sự khống chế của nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bởi vì có nhiều cây xanh, khiến cho hoàn cảnh u tĩnh trong tiểu khu lộ ra một tia âm u, tuy xung quanh chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng không biết vì sao trong lòng Trần Mặc vẫn dấy lên một tia cảm giác không thoải mái cho lắm.

Anh xe nhẹ đường quen tìm được tầng hai người ở, sau khi nhấn nút thang máy rồi thấp thỏm chờ đợi một hồi, thang máy dừng lại ở tầng 9.

Lúc này là giờ làm việc, cho dù là bên trong khuôn viên hay trên hành lang tiểu khu cũng không có ai, Trần Mặc móc chìa khóa ra,

Lạch cách một tiếng mở cửa ‘căn nhà’.

Đứng ở cửa nhìn vào căn nhà, đập vào mắt vào ba phòng ở được trang trí tuyệt đẹp đã lần nữa chứng thực thu nhập không thấp của Triệu Hòa Bình. Nhưng mà thứ Trần Mặc để ý không chỉ là những thứ này, vừa đi vào trong nhà, ánh mắt của anh đã bắt đầu quan sát chung quanh.

Bởi vì cửa sổ đóng chặt mà trong phòng có vẻ hơi âm trầm, hình như còn để lại khí tức hai người chung sống, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào làm cho người ta đặc biệt không khỏe.

Nhưng mà khi Trần Mặc quan sát cẩn thận hơn, phát hiện ở mỗi một nơi trên rèm cửa sổ đều có vết bẩn màu đen to bằng móng tay.

Không chỉ trên rèm cửa sổ, Trần Mặc cũng phát hiện những vết tích màu đen như vậy sau khi đẩy sô pha ra, trên nền nhà, hình như vì lười quét sạch mà nó bị che dưới cái sô pha.

Trần Mặc đưa tay sờ một cái, dính dính sần sùi, có hơi giống vết máu khô.

Đến tột cùng là trong cái ‘nhà’ này đã xảy ra chuyện gì?

Trần Mặc tiếp tục thăm dò trong nhà, không hề buông tha một góc hẻo lánh nào, quả nhiên, trong ngăn kéo của tủ quần áo, anh tìm được một vật phẩm quen thuộc.

Xem qua thì nó giống như một cái bút máy, ở trên thân lại có một dấu hiển thị và hai cái nút, Trần Mặc thân là phóng viên, dĩ nhiên hết sức quen thuộc với thứ này.

Đây là một cái bút ghi âm.

Trong ngăn kéo đều là quần áo và đồ dùng hằng ngày của con gái, rất hiển nhiên, cái máy ghi âm này cũng là của Chu Tuyết lén giấu ở chỗ này, vì sao Chu Tuyết lại muốn giấu một chiếc bút ghi âm trong chính căn nhà của mình, cô ta muốn ghi âm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quái Đàm Radio

Số ký tự: 0