Mua Nguyên Liệu
Ngô Hạ A Nhược
2024-06-27 19:10:38
Nghe thấy Khương Tiêu Tiêu muốn từ chức, đồng nghiệp trong công ty đều ngạc nhiên, hiện tại kinh tế suy thoái, có thể tìm được việc đã không dễ dàng, vốn dĩ hiếm ai lựa chọn từ chức.
Một chị đồng nghiệp dò hỏi: “Tiêu Tiêu, em tìm được công việc mới rồi à?”
“Dạ không.” Khương Tiêu Tiêu cười nói. “Em được thừa kế quán ăn sáng mà bà ngoại để lại, nên tính về nhà mở quán.”
Hoá ra là phải về nhà kế thừa gia nghiệp, đồng nghiệp xung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, chuyện từ chức dĩ nhiên cũng rất thuận lợi.
Căn hộ ở thành phố S của Khương Tiêu Tiêu là nhà thuê, mẹ Khương đơn độc mang cô lên đây sống, cũng không có dư dả để mua nhà, tầng trên quán ăn sáng của bà ngoại là lầu trống, dọn dẹp một chút thì dư sức cho một người ở, Khương Tiêu Tiêu trả phòng ở thành phố S, đem số hành lý ít ỏi đến quán ăn sáng, chuẩn bị bố trí chỗ ngủ ở trên gác.
Khương Tiêu Tiêu lười mua giường, chỉ mua một cái nệm trải trên mặt đất, bên cạnh đặt một cái bàn học nhỏ làm tủ đầu giường, cô còn mua thêm một cái đèn ngủ đặt dưới sàn, buổi tối cuộn trong chăn, đèn bàn ấm áp chiếu ánh vàng nhu hoà xuống, trên đầu là giếng trời nho nhỏ, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, vô cùng ấm cúng.
“Lúc cửa hàng thăng cấp thì trang trí của lầu trên cũng sẽ được thăng cấp theo đấy.” Thất Thất đột nhiên lên tiếng.
“Trên lầu cũng thăng cấp luôn sao? Vậy tôi sẽ có được một cái giường đúng không?” Khương Tiêu Tiêu kinh hỉ hỏi.
“Đương nhiên, đến lúc đó người thừa kế có thể tự do lựa chọn phong cách nữa.” Thất Thất trả lời cô.
Hoá ra còn có thể lựa chọn theo phong cách nữa sao? Khương Tiêu Tiêu nhất thời tỉnh ngủ, một lòng muốn nhanh chóng mở quán, thăng cấp thật nhanh, không thể không nói, hệ thống đúng là am hiểu tâm lý của cô.
Tuy nói là Khương Tiêu Tiêu nghĩ tới cuộc sống mới mà hưng phấn khó ngủ, trằn trọc đến nửa đêm, song rốt cuộc cô vẫn chìm vào giấc mộng theo ánh sao trời, cả đêm đều mơ đến chuyện mở quán.
Ngày hôm sau, Khương Tiêu Tiêu dậy thật sớm, ý thức bản thân không cần đuổi theo xe buýt công cộng để đi làm, đột nhiên cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có xưa nay.
“Thất Thất, hôm nay chúng ta phải làm gì?” Khương Tiêu Tiêu hỏi.
“Bởi vì kỹ năng nấu nướng của người thừa kế có hạn, vậy nên phải nấu một món ăn sáng đạt cấp ba thì mới có thể mở quán.” Thất Thất đáp. “Cho nên hiện tại mời người thừa kế đi mua nguyên liệu nấu ăn.”
Nguyên liệu nấu ăn là do bản thân mình mua sao? Trước khi Khương Tiêu Tiêu có đọc qua vài quyển hệ thống mỹ thực, trong sách đều là nguyên liệu nấu ăn sẽ do hệ thống cung cấp, là thiên tài địa bảo, nấu bừa món gì cũng ngon đến mức ai nấy phải gào khóc tận mây xanh, cô còn tưởng hệ thống của mình cũng có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn cơ chứ.
Trong đầu cô cố tình đối thoại với Thất Thất, nhưng Thất Thất lại giống như không biết cô đang nghĩ gì, đối với lời oán thầm của Khương Tiêu Tiêu thì Thất Thất cũng không phản ứng lại, Khương Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi xách một giỏ rau lớn bước ra từ cửa phụ của quán, đi về phía chợ nông sản gần đó.
“Người thừa kế có muốn mở công năng phân biệt phẩm chất nguyên liệu nấu ăn không?” Vừa đến cửa chợ nông sản, Thất Thất đột nhiên hỏi.
“Công năng phân biệt phẩm chất nguyên liệu nấu ăn?” Khương Tiêu Tiêu không rõ đây là công năng gì, có điều cũng không tốn tiền, nếu không mở thì cũng vô dụng, Khương Tiêu Tiêu đáp. “Mở đi!”
Trong nháy mắt, trước mặt Khương Tiêu Tiêu xuất hiện một mảng màu vàng kim thật lớn, cô cố gắng phân biệt một chút, phát hiện toàn bộ đều là chữ số, bởi vì số lượng vô cùng nhiều nên tất cả đều trở nên mập mờ lộn xộn.
“Thế này thì nhìn kiểu gì!” Khương Tiêu Tiêu than thở với Thất Thất. “Cái nào cũng chồng chéo lên hết.”
“Người thừa kế có thể lựa chọn khoảng cách và cấp bậc, phẩm chấp được chia thành cấp một đến cấp năm, cấp một là kém cỏi nhất, cấp năm là tốt nhất.” Thất Thất giải thích.
Khương Tiêu Tiêu suy nghĩ: “Trước tiên chỉnh thành khoảng cách trong bán kính năm mét đi.”
Vừa dứt lời, khung cảnh ở xa hơn lập tức khôi phục bình thường, song ở chỗ lân cận vẫn là một mảng vàng sáng chói loá.
Khương Tiêu Tiêu phân loại một chút, cấp bậc đồ ăn ở đây hầu hết đều đạt cấp bốn, tạm thời chưa thấy cấp năm, có lẽ tinh phẩm đều bán trong siêu thị xa hoa thôi, nhưng phẩm chất kém quá cô cũng không muốn, bèn nói với Thất Thất: “Chỉ hiện phẩm chất đạt cấp ba trở lên thôi.”
Thế là hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng không ít, vầng sáng trở nên rải rác, dễ phân biệt hơn rất nhiều, Khương Tiêu Tiêu tuỳ ý đi dạo đến một quầy hàng thực phẩm xem thử, phát hiện đa số là nguyên liệu cấp ba, một bộ phận nhỏ là cấp bốn, còn có vài thứ không hiển thị thì chắc là cấp một và cấp hai rồi, rõ ràng hơn nhiều.
“Bữa sáng chúng ta nấu món gì?” Có được công năng từ hệ thống, Khương Tiêu Tiêu cũng trầm tĩnh hơn.
“Trước mắt hệ thống chỉ cung cấp một món ăn sáng là tiểu long bao và hoành thánh rong biển tôm khô, mời người thừa kế mua thịt heo, tôm, bột mì, trứng gà, rong biển, tôm khô và các loại gia vị.” Thất Thất đem các vật phẩm cần mua dần tan biến trước mặt Khương Tiêu Tiêu.
Khương Tiêu Tiêu nghe thấy hoành thánh thì lập tức nuốt một ngụm nước bọt, vội vã hỏi lại: “Mua bột mì luôn à? Tôi cũng phải tự làm vỏ hoành thánh và long bao luôn sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thất Thất hưng phấn nói. “Công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp là tốt nhất, vậy nên người thừa kế phải hoàn toàn tự tay chế biến, mới có thể làm ra món ăn đạt tiêu chuẩn của hệ thống!”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ tự làm.” Khương Tiêu Tiêu vội vàng an ủi hệ thống.
Trứng gà ở chợ nông sản khá tươi mới, trên cơ bản được đánh giá là cấp bốn, mấy thứ rong biển và tôm khô cũng ngon, cô đi dạo một vòng đã mua xong, chỉ còn thịt heo và tôm tươi, Khương Tiêu Tiêu xách một giỏ đầy đồ vào khu thuỷ sản.
Các loại tôm dùng trong hoành thánh vốn không giới hạn, mục đích chính là tăng thêm hương vị, cho nên Khương Tiêu Tiêu cũng không bận tâm đến loại tôm gì mà đi thẳng đến một quầy hàng có vầng sáng cấp bốn.
“Lấy em một kí.” Khương Tiêu Tiêu chỉ vào một chậu nước, trong chậu toàn bộ đều là tôm cấp bốn, giúp cô đỡ phải lựa chọn.
“Em gái khéo chọn quá, tôm này đều mới bắt từ ao sáng nay đó, còn sống đây này.” Chủ sạp là một chị gái tầm bốn mươi tuổi, vừa dùng túi bóng bắt tôm cho cô vừa cùng cô tán gẫu. “Thấy tôm nhảy mạnh không, tươi lắm đúng không?”
Tôm rất sống động, được đặt trong túi bóng buộc thắt lại, trên tay Khương Tiêu Tiêu cầm túi thấy chúng giãy nãy không ngừng, cô có hơi hoảng, bèn nhanh chóng đặt vào trong giỏ rau.
Trả tiền xong, Khương Tiêu Tiêu nghiêm túc ghi nhớ quầy hàng này, dự định về sau sẽ tới nơi này mua tôm luôn, ai biết công năng phụ trợ có biến mất hay không, chính cô cũng không giỏi lựa nguyên liệu.
“Mua thêm một miếng thịt heo nữa là có thể về nhà làm bữa sáng rồi!” Khương Tiêu Tiêu nói với Thất Thất, không thể không nói nhờ có hệ thống hỗ trợ, tốc độ nàng mua nguyên liệu rất nhanh, dù gì cũng không cần lựa, chỉ nhìn thôi là biết cái nào ngon rồi.
Chất lượng các quầy thịt heo có phần không đồng đều, Khương Tiêu Tiêu bèn tới một quán thịt gần đó. Thịt heo tốt nhất phải có mỡ và thịt xen lẫn, khi làm nhân nhồi mới không bị cứng đến gãy răng, Khương Tiêu Tiêu chỉ vào một miếng thịt heo cấp bốn nói: “Cháu lấy miếng này, một kí.”
“Được!” Người bán thịt heo là một ông chú, ông ta lấy miếng thịt kia qua, đao hạ xuống cạch cạch hai cái, đem miếng thịt chia thành một miếng cấp ba, một miếng cấp bốn, sau đó chuẩn bị gói lại phần thịt cấp ba đưa cho cô.
Khương Tiêu Tiêu liền chấn kinh, đây là loại đao pháp thần kỳ gì chứ, cô nhanh chóng ngăn đối phương lại: “Này, chú từ từ, cháu không lấy miếng này!”
“Sao lại không lấy? Chú lấy cho cháu phần tốt rồi.” Ông chú bán thịt heo trừng mắt, nhìn qua có hơi doạ người.
Khương Tiêu Tiêu cũng không sợ ông ta, trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ ông ta dám đánh người, cô chỉ vào miếng thịt cấp bốn mà ông ấy đặt sang một bên: “Cháu không cần miếng thịt chú đang cầm, cháu muốn lấy miếng này.”
Ông chú sửng sốt, nhất thời có hơi chột dạ, bác gái bán thịt ở quầy bên cạnh lập tức cười lên: “Cô bé à, dì nói cháu nghe, ông ấy quen thói, thấy cháu còn nhỏ nên nghĩ cháu không biết lựa, nên mới lấy phần nhiều mỡ nhiều gân cho cháu, lúc nãy chỉ là nhầm lẫn thôi.”
Thật ra Khương Tiêu Tiêu cũng không phân biệt được, chẳng qua là nhờ hệ thống, lúc này nghe chủ quán bên cạnh nói, Khương Tiêu Tiêu cẩn thận nhìn hai miếng thịt, đúng là miếng thịt đưa cho cô có rất nhiều mỡ, nếu cô lấy về, ắt sẽ thừa lại rất nhiều mỡ, thật tình mua có miếng thịt còn phải lục đục với nhau.
“Được rồi được rồi, miếng này cho cháu.” Ông chú đưa miếng thịt cấp bốn cho cô, chắc vì ông ta cũng làm loại chuyện này không ít lần, thế nên vẫn mặt dày chào hỏi. “Lần sau cháu tới đây là chú biết rồi, không hố cháu nữa đâu.”
Khương Tiêu Tiêu nhận lấy miếng thịt, thật sự muốn trợn mắt, có kẻ ngốc mới quay lại ủng hộ ông buôn bán.
Mua nguyên liệu xong, Khương Tiêu Tiêu xách một giỏ đầy quay về, lúc ở chợ nông sản thì thấy một quầy bán bánh kếp[1], lúc chủ quán đưa bánh kếp cho khách hàng, trên món ăn còn loé lên đánh giá ba sao.
[1] Bánh kếp (煎饼).
“Ơ? Đồ ăn cũng có xếp hạng sao?” Khương Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao xác nhận được đồ ăn cô nấu có đạt yêu cầu hệ thống hay không.” Thất Thất đáp lại.
Hóa ra xếp hạng đều dựa trên điều này, vừa khéo Khương Tiêu Tiêu cũng thấy đói, bèn đi qua mua một cái bánh kếp, xem thử bánh kếp cấp ba có mùi vị như thế nào.
Tốc độ của chủ quán rất nhanh, chỉ chốc lát đã làm xong một cái bánh cho cô, Khương Tiêu Tiêu nhận lấy bánh kếp, cắn một ngụm, đôi mắt liền mở to kinh ngạc.
Vỏ bánh bên ngoài xốp giòn, nhân bánh bên trong là đậu phụ khô thái nhỏ, trứng gà thái sợi, tể thái[2] và thịt băm, bên ngoài không biết là nước sốt gì nhưng ăn rất ngon, cắn một miếng giòn rụm, trong miệng đầy đủ hương vị, hoá ra đồ ăn cấp ba thôi đã ngon như vậy rồi.
[2] Tể thái (荠菜): tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Túi nguyên liệu quá nàng, Khương Tiêu Tiêu dứt khoát đặt túi dưới chân, chuyên chú đứng bên quầy ăn bánh kếp, vừa ăn vừa nhìn một đống khách hàng vây quanh quầy bánh kếp này.
“Thất Thất à, cô nói thử xem, tới khi quán ăn sáng của chúng ta mở cửa, không biết có được đông khách như vầy không?” Khương Tiêu Tiêu khao khát hỏi.
“Chỉ cần người thừa kế nỗ lực không ngừng, việc kinh doanh của chúng ta chắc chắn là tốt hơn một quầy ăn vỉa hè cấp ba rồi.” Giọng nói của Thất Thất nghe không chút cảm tình.
Khương Tiêu Tiêu chỉ mải mê ảo tưởng dâng vẻ cửa hàng đông khách trong tương lai, hoàn toàn không để ý trong lời nói của Thất Thất còn một trọng điểm khác.
Ăn bánh kếp xong, Khương Tiêu Tiêu xách túi nguyên liệu trở về quán ăn sáng, Thất Thất hiển thị công thức làm hoành thánh và tiểu long bao ở trước mặt cô. Tiểu long bao cần phải luộc da heo đông lạnh, Khương Tiêu Tiêu cho da heo vào nồi hầm nhừ, sau đó chuẩn bị nguyên liệu làm hoành thánh.
Công thức hoành thánh mà hệ thống cung cấp còn gọi là hoành thánh trứu sa[3], phần vỏ hoành thánh rất mỏng, gần như trong suốt, nhưng không phải loại vỏ bánh trong suốt như há cảo tôm pha lê[4] mà thay vào đó, phần bột được cán liên tục để vỏ bánh có thể mỏng đến mức độ nếu đặt nó lên một quyển sách, ta có thể nhìn xuyên qua thấy được dòng chữ bên dưới.
[3] Hoành thánh trứu sa (绉纱馄饨): một loại hoành thánh xuất xứ từ thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Bởi vì phần vỏ rất mỏng như lớp vải thun nên được gọi là trứu sa (绉纱) - chỉ phần vải nhăn lại.
[4] Há cảo tôm pha lê (水晶虾饺).
Hai tiếng sau, Khương Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào chén súp thịt băm trước mặt, nói thật, cô biết trình độ của mình kém nhưng không ngờ lại tệ đến như vậy. Bên trên chén thịt thấp thoáng dấu hiệu cấp một, Khương Tiêu Tiêu cảm giác cái hào quang cấp một này cũng không sáng như lúc sáng, giống như hệ thống còn không muốn cho cô đạt cấp một vậy.
“Cô thật sự là hậu nhân của Khương Văn Bội sao?” Trong giọng nói Thất Thất mang theo sự hoài nghi.
Không phải chính cô bảo tôi là người thừa kế à, Khương Tiêu Tiêu âm thầm oán thán, đành lên tiếng: “Thật sự tôi chưa nấu cơm bao giờ, vỏ hoành thánh này mỏng quá, cứ chạm vào lại nát, luyện tập nhiều lần thì sẽ được thôi.”
Thịt lợn đông dùng trong tiểu long bao yêu cầu phải ướp lạnh trước khi dùng, cho nên ngày đầu tiên Khương Tiêu Tiêu dùng toàn bộ thời gian làm hoành thánh, ngay cả cơm trưa cũng ăn súp thịt băm, nhưng phải thú thật, công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp đúng là rất đáng tin, tuy cô làm nhìn rất xấu nhưng hương vị không tệ, khiến Khương Tiêu Tiêu cũng có thêm lòng tin, tin chắc mình có thể làm được món hoành thánh và tiểu long bao, nhất định được mọi người hoan nghênh.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Một chị đồng nghiệp dò hỏi: “Tiêu Tiêu, em tìm được công việc mới rồi à?”
“Dạ không.” Khương Tiêu Tiêu cười nói. “Em được thừa kế quán ăn sáng mà bà ngoại để lại, nên tính về nhà mở quán.”
Hoá ra là phải về nhà kế thừa gia nghiệp, đồng nghiệp xung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, chuyện từ chức dĩ nhiên cũng rất thuận lợi.
Căn hộ ở thành phố S của Khương Tiêu Tiêu là nhà thuê, mẹ Khương đơn độc mang cô lên đây sống, cũng không có dư dả để mua nhà, tầng trên quán ăn sáng của bà ngoại là lầu trống, dọn dẹp một chút thì dư sức cho một người ở, Khương Tiêu Tiêu trả phòng ở thành phố S, đem số hành lý ít ỏi đến quán ăn sáng, chuẩn bị bố trí chỗ ngủ ở trên gác.
Khương Tiêu Tiêu lười mua giường, chỉ mua một cái nệm trải trên mặt đất, bên cạnh đặt một cái bàn học nhỏ làm tủ đầu giường, cô còn mua thêm một cái đèn ngủ đặt dưới sàn, buổi tối cuộn trong chăn, đèn bàn ấm áp chiếu ánh vàng nhu hoà xuống, trên đầu là giếng trời nho nhỏ, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, vô cùng ấm cúng.
“Lúc cửa hàng thăng cấp thì trang trí của lầu trên cũng sẽ được thăng cấp theo đấy.” Thất Thất đột nhiên lên tiếng.
“Trên lầu cũng thăng cấp luôn sao? Vậy tôi sẽ có được một cái giường đúng không?” Khương Tiêu Tiêu kinh hỉ hỏi.
“Đương nhiên, đến lúc đó người thừa kế có thể tự do lựa chọn phong cách nữa.” Thất Thất trả lời cô.
Hoá ra còn có thể lựa chọn theo phong cách nữa sao? Khương Tiêu Tiêu nhất thời tỉnh ngủ, một lòng muốn nhanh chóng mở quán, thăng cấp thật nhanh, không thể không nói, hệ thống đúng là am hiểu tâm lý của cô.
Tuy nói là Khương Tiêu Tiêu nghĩ tới cuộc sống mới mà hưng phấn khó ngủ, trằn trọc đến nửa đêm, song rốt cuộc cô vẫn chìm vào giấc mộng theo ánh sao trời, cả đêm đều mơ đến chuyện mở quán.
Ngày hôm sau, Khương Tiêu Tiêu dậy thật sớm, ý thức bản thân không cần đuổi theo xe buýt công cộng để đi làm, đột nhiên cảm thấy một sự thoải mái chưa từng có xưa nay.
“Thất Thất, hôm nay chúng ta phải làm gì?” Khương Tiêu Tiêu hỏi.
“Bởi vì kỹ năng nấu nướng của người thừa kế có hạn, vậy nên phải nấu một món ăn sáng đạt cấp ba thì mới có thể mở quán.” Thất Thất đáp. “Cho nên hiện tại mời người thừa kế đi mua nguyên liệu nấu ăn.”
Nguyên liệu nấu ăn là do bản thân mình mua sao? Trước khi Khương Tiêu Tiêu có đọc qua vài quyển hệ thống mỹ thực, trong sách đều là nguyên liệu nấu ăn sẽ do hệ thống cung cấp, là thiên tài địa bảo, nấu bừa món gì cũng ngon đến mức ai nấy phải gào khóc tận mây xanh, cô còn tưởng hệ thống của mình cũng có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn cơ chứ.
Trong đầu cô cố tình đối thoại với Thất Thất, nhưng Thất Thất lại giống như không biết cô đang nghĩ gì, đối với lời oán thầm của Khương Tiêu Tiêu thì Thất Thất cũng không phản ứng lại, Khương Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi xách một giỏ rau lớn bước ra từ cửa phụ của quán, đi về phía chợ nông sản gần đó.
“Người thừa kế có muốn mở công năng phân biệt phẩm chất nguyên liệu nấu ăn không?” Vừa đến cửa chợ nông sản, Thất Thất đột nhiên hỏi.
“Công năng phân biệt phẩm chất nguyên liệu nấu ăn?” Khương Tiêu Tiêu không rõ đây là công năng gì, có điều cũng không tốn tiền, nếu không mở thì cũng vô dụng, Khương Tiêu Tiêu đáp. “Mở đi!”
Trong nháy mắt, trước mặt Khương Tiêu Tiêu xuất hiện một mảng màu vàng kim thật lớn, cô cố gắng phân biệt một chút, phát hiện toàn bộ đều là chữ số, bởi vì số lượng vô cùng nhiều nên tất cả đều trở nên mập mờ lộn xộn.
“Thế này thì nhìn kiểu gì!” Khương Tiêu Tiêu than thở với Thất Thất. “Cái nào cũng chồng chéo lên hết.”
“Người thừa kế có thể lựa chọn khoảng cách và cấp bậc, phẩm chấp được chia thành cấp một đến cấp năm, cấp một là kém cỏi nhất, cấp năm là tốt nhất.” Thất Thất giải thích.
Khương Tiêu Tiêu suy nghĩ: “Trước tiên chỉnh thành khoảng cách trong bán kính năm mét đi.”
Vừa dứt lời, khung cảnh ở xa hơn lập tức khôi phục bình thường, song ở chỗ lân cận vẫn là một mảng vàng sáng chói loá.
Khương Tiêu Tiêu phân loại một chút, cấp bậc đồ ăn ở đây hầu hết đều đạt cấp bốn, tạm thời chưa thấy cấp năm, có lẽ tinh phẩm đều bán trong siêu thị xa hoa thôi, nhưng phẩm chất kém quá cô cũng không muốn, bèn nói với Thất Thất: “Chỉ hiện phẩm chất đạt cấp ba trở lên thôi.”
Thế là hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng không ít, vầng sáng trở nên rải rác, dễ phân biệt hơn rất nhiều, Khương Tiêu Tiêu tuỳ ý đi dạo đến một quầy hàng thực phẩm xem thử, phát hiện đa số là nguyên liệu cấp ba, một bộ phận nhỏ là cấp bốn, còn có vài thứ không hiển thị thì chắc là cấp một và cấp hai rồi, rõ ràng hơn nhiều.
“Bữa sáng chúng ta nấu món gì?” Có được công năng từ hệ thống, Khương Tiêu Tiêu cũng trầm tĩnh hơn.
“Trước mắt hệ thống chỉ cung cấp một món ăn sáng là tiểu long bao và hoành thánh rong biển tôm khô, mời người thừa kế mua thịt heo, tôm, bột mì, trứng gà, rong biển, tôm khô và các loại gia vị.” Thất Thất đem các vật phẩm cần mua dần tan biến trước mặt Khương Tiêu Tiêu.
Khương Tiêu Tiêu nghe thấy hoành thánh thì lập tức nuốt một ngụm nước bọt, vội vã hỏi lại: “Mua bột mì luôn à? Tôi cũng phải tự làm vỏ hoành thánh và long bao luôn sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thất Thất hưng phấn nói. “Công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp là tốt nhất, vậy nên người thừa kế phải hoàn toàn tự tay chế biến, mới có thể làm ra món ăn đạt tiêu chuẩn của hệ thống!”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ tự làm.” Khương Tiêu Tiêu vội vàng an ủi hệ thống.
Trứng gà ở chợ nông sản khá tươi mới, trên cơ bản được đánh giá là cấp bốn, mấy thứ rong biển và tôm khô cũng ngon, cô đi dạo một vòng đã mua xong, chỉ còn thịt heo và tôm tươi, Khương Tiêu Tiêu xách một giỏ đầy đồ vào khu thuỷ sản.
Các loại tôm dùng trong hoành thánh vốn không giới hạn, mục đích chính là tăng thêm hương vị, cho nên Khương Tiêu Tiêu cũng không bận tâm đến loại tôm gì mà đi thẳng đến một quầy hàng có vầng sáng cấp bốn.
“Lấy em một kí.” Khương Tiêu Tiêu chỉ vào một chậu nước, trong chậu toàn bộ đều là tôm cấp bốn, giúp cô đỡ phải lựa chọn.
“Em gái khéo chọn quá, tôm này đều mới bắt từ ao sáng nay đó, còn sống đây này.” Chủ sạp là một chị gái tầm bốn mươi tuổi, vừa dùng túi bóng bắt tôm cho cô vừa cùng cô tán gẫu. “Thấy tôm nhảy mạnh không, tươi lắm đúng không?”
Tôm rất sống động, được đặt trong túi bóng buộc thắt lại, trên tay Khương Tiêu Tiêu cầm túi thấy chúng giãy nãy không ngừng, cô có hơi hoảng, bèn nhanh chóng đặt vào trong giỏ rau.
Trả tiền xong, Khương Tiêu Tiêu nghiêm túc ghi nhớ quầy hàng này, dự định về sau sẽ tới nơi này mua tôm luôn, ai biết công năng phụ trợ có biến mất hay không, chính cô cũng không giỏi lựa nguyên liệu.
“Mua thêm một miếng thịt heo nữa là có thể về nhà làm bữa sáng rồi!” Khương Tiêu Tiêu nói với Thất Thất, không thể không nói nhờ có hệ thống hỗ trợ, tốc độ nàng mua nguyên liệu rất nhanh, dù gì cũng không cần lựa, chỉ nhìn thôi là biết cái nào ngon rồi.
Chất lượng các quầy thịt heo có phần không đồng đều, Khương Tiêu Tiêu bèn tới một quán thịt gần đó. Thịt heo tốt nhất phải có mỡ và thịt xen lẫn, khi làm nhân nhồi mới không bị cứng đến gãy răng, Khương Tiêu Tiêu chỉ vào một miếng thịt heo cấp bốn nói: “Cháu lấy miếng này, một kí.”
“Được!” Người bán thịt heo là một ông chú, ông ta lấy miếng thịt kia qua, đao hạ xuống cạch cạch hai cái, đem miếng thịt chia thành một miếng cấp ba, một miếng cấp bốn, sau đó chuẩn bị gói lại phần thịt cấp ba đưa cho cô.
Khương Tiêu Tiêu liền chấn kinh, đây là loại đao pháp thần kỳ gì chứ, cô nhanh chóng ngăn đối phương lại: “Này, chú từ từ, cháu không lấy miếng này!”
“Sao lại không lấy? Chú lấy cho cháu phần tốt rồi.” Ông chú bán thịt heo trừng mắt, nhìn qua có hơi doạ người.
Khương Tiêu Tiêu cũng không sợ ông ta, trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ ông ta dám đánh người, cô chỉ vào miếng thịt cấp bốn mà ông ấy đặt sang một bên: “Cháu không cần miếng thịt chú đang cầm, cháu muốn lấy miếng này.”
Ông chú sửng sốt, nhất thời có hơi chột dạ, bác gái bán thịt ở quầy bên cạnh lập tức cười lên: “Cô bé à, dì nói cháu nghe, ông ấy quen thói, thấy cháu còn nhỏ nên nghĩ cháu không biết lựa, nên mới lấy phần nhiều mỡ nhiều gân cho cháu, lúc nãy chỉ là nhầm lẫn thôi.”
Thật ra Khương Tiêu Tiêu cũng không phân biệt được, chẳng qua là nhờ hệ thống, lúc này nghe chủ quán bên cạnh nói, Khương Tiêu Tiêu cẩn thận nhìn hai miếng thịt, đúng là miếng thịt đưa cho cô có rất nhiều mỡ, nếu cô lấy về, ắt sẽ thừa lại rất nhiều mỡ, thật tình mua có miếng thịt còn phải lục đục với nhau.
“Được rồi được rồi, miếng này cho cháu.” Ông chú đưa miếng thịt cấp bốn cho cô, chắc vì ông ta cũng làm loại chuyện này không ít lần, thế nên vẫn mặt dày chào hỏi. “Lần sau cháu tới đây là chú biết rồi, không hố cháu nữa đâu.”
Khương Tiêu Tiêu nhận lấy miếng thịt, thật sự muốn trợn mắt, có kẻ ngốc mới quay lại ủng hộ ông buôn bán.
Mua nguyên liệu xong, Khương Tiêu Tiêu xách một giỏ đầy quay về, lúc ở chợ nông sản thì thấy một quầy bán bánh kếp[1], lúc chủ quán đưa bánh kếp cho khách hàng, trên món ăn còn loé lên đánh giá ba sao.
[1] Bánh kếp (煎饼).
“Ơ? Đồ ăn cũng có xếp hạng sao?” Khương Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao xác nhận được đồ ăn cô nấu có đạt yêu cầu hệ thống hay không.” Thất Thất đáp lại.
Hóa ra xếp hạng đều dựa trên điều này, vừa khéo Khương Tiêu Tiêu cũng thấy đói, bèn đi qua mua một cái bánh kếp, xem thử bánh kếp cấp ba có mùi vị như thế nào.
Tốc độ của chủ quán rất nhanh, chỉ chốc lát đã làm xong một cái bánh cho cô, Khương Tiêu Tiêu nhận lấy bánh kếp, cắn một ngụm, đôi mắt liền mở to kinh ngạc.
Vỏ bánh bên ngoài xốp giòn, nhân bánh bên trong là đậu phụ khô thái nhỏ, trứng gà thái sợi, tể thái[2] và thịt băm, bên ngoài không biết là nước sốt gì nhưng ăn rất ngon, cắn một miếng giòn rụm, trong miệng đầy đủ hương vị, hoá ra đồ ăn cấp ba thôi đã ngon như vậy rồi.
[2] Tể thái (荠菜): tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Túi nguyên liệu quá nàng, Khương Tiêu Tiêu dứt khoát đặt túi dưới chân, chuyên chú đứng bên quầy ăn bánh kếp, vừa ăn vừa nhìn một đống khách hàng vây quanh quầy bánh kếp này.
“Thất Thất à, cô nói thử xem, tới khi quán ăn sáng của chúng ta mở cửa, không biết có được đông khách như vầy không?” Khương Tiêu Tiêu khao khát hỏi.
“Chỉ cần người thừa kế nỗ lực không ngừng, việc kinh doanh của chúng ta chắc chắn là tốt hơn một quầy ăn vỉa hè cấp ba rồi.” Giọng nói của Thất Thất nghe không chút cảm tình.
Khương Tiêu Tiêu chỉ mải mê ảo tưởng dâng vẻ cửa hàng đông khách trong tương lai, hoàn toàn không để ý trong lời nói của Thất Thất còn một trọng điểm khác.
Ăn bánh kếp xong, Khương Tiêu Tiêu xách túi nguyên liệu trở về quán ăn sáng, Thất Thất hiển thị công thức làm hoành thánh và tiểu long bao ở trước mặt cô. Tiểu long bao cần phải luộc da heo đông lạnh, Khương Tiêu Tiêu cho da heo vào nồi hầm nhừ, sau đó chuẩn bị nguyên liệu làm hoành thánh.
Công thức hoành thánh mà hệ thống cung cấp còn gọi là hoành thánh trứu sa[3], phần vỏ hoành thánh rất mỏng, gần như trong suốt, nhưng không phải loại vỏ bánh trong suốt như há cảo tôm pha lê[4] mà thay vào đó, phần bột được cán liên tục để vỏ bánh có thể mỏng đến mức độ nếu đặt nó lên một quyển sách, ta có thể nhìn xuyên qua thấy được dòng chữ bên dưới.
[3] Hoành thánh trứu sa (绉纱馄饨): một loại hoành thánh xuất xứ từ thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Bởi vì phần vỏ rất mỏng như lớp vải thun nên được gọi là trứu sa (绉纱) - chỉ phần vải nhăn lại.
[4] Há cảo tôm pha lê (水晶虾饺).
Hai tiếng sau, Khương Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào chén súp thịt băm trước mặt, nói thật, cô biết trình độ của mình kém nhưng không ngờ lại tệ đến như vậy. Bên trên chén thịt thấp thoáng dấu hiệu cấp một, Khương Tiêu Tiêu cảm giác cái hào quang cấp một này cũng không sáng như lúc sáng, giống như hệ thống còn không muốn cho cô đạt cấp một vậy.
“Cô thật sự là hậu nhân của Khương Văn Bội sao?” Trong giọng nói Thất Thất mang theo sự hoài nghi.
Không phải chính cô bảo tôi là người thừa kế à, Khương Tiêu Tiêu âm thầm oán thán, đành lên tiếng: “Thật sự tôi chưa nấu cơm bao giờ, vỏ hoành thánh này mỏng quá, cứ chạm vào lại nát, luyện tập nhiều lần thì sẽ được thôi.”
Thịt lợn đông dùng trong tiểu long bao yêu cầu phải ướp lạnh trước khi dùng, cho nên ngày đầu tiên Khương Tiêu Tiêu dùng toàn bộ thời gian làm hoành thánh, ngay cả cơm trưa cũng ăn súp thịt băm, nhưng phải thú thật, công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp đúng là rất đáng tin, tuy cô làm nhìn rất xấu nhưng hương vị không tệ, khiến Khương Tiêu Tiêu cũng có thêm lòng tin, tin chắc mình có thể làm được món hoành thánh và tiểu long bao, nhất định được mọi người hoan nghênh.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro