Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 2
Khuyết Danh
2025-03-15 05:30:02
Cô bé còn phải quay về căn cứ để bàn giao nhiệm vụ.Hơn nữa, chuyện quán ăn này có thể xuyên qua hai thế giới là một bí mật, tôi không dám để bất cứ ai biết.Ai mà biết chuyện này bị lộ ra thì sẽ dẫn đến hậu quả gì chứ?Vậy nên, sau khi trò chuyện một lúc, tôi vẫy tay tạm biệt cô bé.Nhưng vừa tiễn cô bé đi, tôi đã hối hận.Trong quán vốn chẳng còn lại bao nhiêu nguyên liệu.Bà nội chỉ để lại cho tôi hơn một nghìn tệ.Nửa tháng nay, tôi chỉ đủ tiền mua ít gạo, trứng và mấy gói đồ ăn liền.Cả tiền lẫn thực phẩm đều chẳng đủ để tôi tiếp tục duy trì quán ăn này.Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời cô bé đã nói.Tên cô bé là Hứa Phán Nguyệt.Năm nay mới mười sáu tuổi.Từ khi sinh ra, thế giới của cô bé đã là một vùng tận thế băng giá.Họ sống nhờ vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.Thức ăn đối với họ, là thứ xa xỉ đến không thể với tới.Thứ mì dưa cải muối chua mà ở thế giới thực ai cũng chê bai, có lẽ cả đời cô bé cũng không có cơ hội ăn nổi một miếng.Nghĩ đến đây, tôi cắn răng quyết định.Cùng lắm thì tôi đi làm thêm kiếm tiền.Ít ra, tiền mua mì gói thì tôi vẫn có thể lo được.Tôi mệt mỏi thu dọn bàn ăn.Vừa cúi đầu, tôi bất ngờ nhìn thấy ba viên đá phát ra ánh sáng nhạt, tựa như ánh trăng.Chắc hẳn là Hứa Phán Nguyệt để lại.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaKhông biết có phải là tiền trả cho bữa ăn hay không, lần sau gặp lại cô bé, tôi sẽ hỏi thử.Tin tốt: Trong tận thế băng giá, rất ít người còn sống dám ra ngoài vào ban đêm, vậy nên tôi không lo bị ăn hết sạch đồ ăn trong thời gian ngắn.Tin xấu: Tôi đợi Hứa Phán Nguyệt suốt ba ngày liền.Quầng thâm dưới mắt tôi cũng nặng thêm không ít.Đêm thứ tư, vào lúc ba giờ sáng.Đúng lúc tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ, chiếc chuông gió trước cửa lại vang lên.Giọng nói phấn khởi của Hứa Phán Nguyệt lẫn trong cơn gió lạnh truyền vào:“Thấy chưa! Tôi nói rồi mà, quán ăn này thật sự tồn tại!”Cô bé hít sâu một hơi, gương mặt lộ rõ vẻ say mê:“Chị tiên nữ, may quá chị vẫn còn ở đây! Bạn của em không tin em, chị mau làm cho họ thử món mì dưa cải muối chua đi!”Nói rồi, cô bé ghé sát vào tai tôi, hạ giọng thì thầm:“Bọn họ đều là những người có điều kiện đấy! Trên người họ có không ít tinh thể cấp cam, thậm chí còn có cả cấp lục nữa! Em sẽ bảo họ đưa hết cho chị!”Tôi kinh ngạc nhìn ba thiếu niên đi cùng cô bé.Đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu căng, ánh mắt xem thường quay sang Hứa Phán Nguyệt:“Cũng chỉ có cô là chưa từng thấy sự đời. Tôi ăn qua đủ thứ ngon rồi, bố tôi là quân trưởng, mỗi năm đều mang về không ít vụn bánh mì cho tôi. Tôi thậm chí còn từng được ăn cả xúc xích một lần đấy!”“Nhưng quán ăn này đúng là khá thần kỳ, vừa bước vào đã thấy ấm áp như mùa xuân. Tốn không ít tinh thể để duy trì nhiệt độ thế này nhỉ?”“Thôi nào, mau mang cái món mì dưa cải muối chua đó ra đi! Chúng tôi không thiếu tiền đâu!”Vừa dứt lời, bọn họ hất tay một cái, ba viên tinh thể phát ra ánh sáng màu cam lăn trên bàn.Tôi lấy ra ba viên tinh thể màu trắng mà Hứa Phán Nguyệt để lại hôm qua: “Cái này gọi là tinh thể à?”Cô bé gật đầu: “Đúng vậy, tinh thể là đơn vị tiền tệ chính ở thế giới bọn em. Không chỉ có thể dùng để giao dịch, mà bên trong còn chứa năng lượng nữa.”Nói đến đây, cô bé có vẻ hơi ngượng ngùng: “Em nghèo lắm, chỉ có tinh thể cấp thấp nhất là màu trắng thôi. Chị tiên nữ đừng để bụng nhé! Đợi em g.i.ế.c thêm nhiều thây ma, kiếm được tinh thể cấp cao hơn, em sẽ đưa hết cho chị!”Tôi hơi mềm lòng, dịu giọng nói: “Cảm ơn em, nhưng quan trọng hơn là em phải giữ an toàn.”Dứt lời, tôi quay sang ba người còn lại ngồi bên bàn ăn.Hai nam một nữ, quần áo bảo hộ trông cao cấp hơn của Hứa Phán Nguyệt nhiều, có lẽ đều là người có tiền.Tôi tính toán lại số mì ăn liền còn lại, chỉ còn đúng hai gói, rõ ràng không đủ cho cả bọn.Thế nên tôi nói:“Ở đây, thực đơn mỗi ngày do tôi quyết định. Hôm nay có cơm chiên trứng và xúc xích, ăn không?”Cơm chiên trứng vừa chắc bụng, vừa có giá rẻ hơn.Tôi còn hào phóng cho họ thêm một cây xúc xích nữa.Ai ngờ, chàng trai cao hơn lập tức cau mày:“Hứa Phán Nguyệt bảo mì dưa cải muối chua rất ngon mà? Tôi chỉ muốn ăn món đó thôi!”Cậu trai thấp hơn cũng bĩu môi nói:“Tôi từng ăn xúc xích một lần, nó đắng ngắt, chua loét lại còn mốc meo nữa, chẳng khác gì thịt thây ma thối rữa! Món này có gì ngon mà ăn?”Cô gái duy nhất chần chừ một lát rồi lên tiếng khuyên:“Nếu chủ quán đã có quy tắc riêng, thì chúng ta cứ tôn trọng đi. Cơm chiên trứng này chắc cũng không tệ, đã đến đây rồi thì cứ thử xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro