Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 27
Khuyết Danh
2025-03-15 05:30:02
Nghe vậy, tôi không khỏi cảm khái:“Ai nói phụ nữ thua kém đàn ông? Thủ lĩnh căn cứ Hằng Sơn chính là một phụ nữ đấy. Cô ấy dũng cảm, quyết đoán và cực kỳ mạnh mẽ. Chúng ta nên học hỏi cô ấy.”Mấy cô gái nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt gật đầu thật mạnh:“Được!”…Hai ngày tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục bán cơm hộp chế biến sẵn.Dù tôi có chuẩn bị bao nhiêu phần đi nữa, cuối cùng đều bị mua sạch.Những món ăn sẵn vốn không được ưa chuộng ở thế giới của tôi, vậy mà ở đây lại trở thành cao lương mỹ vị khiến họ không ngừng tán thưởng.Đến ngày thứ ba, Lục Kỳ dẫn theo đoàn xe tải của căn cứ Hằng Sơn đến.Tôi giao lô hàng đầu tiên theo đúng thỏa thuận.Những người đang xếp hàng đợi đến lượt vào ăn nhìn từng thùng bánh mì, bánh quy được khuân lên xe tải, ai nấy đều trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.“Đệt, còn có kiểu này nữa à?”“Kho vật tư của chủ quán cũng quá dồi dào rồi đấy, hơn nữa còn chịu giao ra nhiều như vậy.”“Phải biết rằng, trong mạt thế, tinh thể dù quan trọng nhưng không thể so được với đồ ăn. Chủ quán cũng quá hào phóng rồi.”“Nếu thế này, chẳng phải căn cứ chúng ta cũng có thể đến đây mua vật tư sao? Không được, tôi phải về báo cho thủ lĩnh!”Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Tôi cũng đi!”Những ai có ý định mua hàng lập tức quay đầu chạy về căn cứ.Sợ rằng nếu đến muộn, vật tư sẽ bị các căn cứ khác tranh mất.Sau khi đóng cửa vào buổi sáng, tôi vẫn như thường lệ đặt mua thức ăn và nguyên liệu cho buổi tối và mua thêm lô vật tư còn thiếu.Để tránh gây quá nhiều chú ý, tôi không mua quá nhiều quần áo và chăn mền, nhưng số lượng vẫn rất đáng kể.Ngay cả các nhân viên giao hàng và shipper nội thành cũng thắc mắc.Một quán ăn buôn bán không quá nhộn nhịp như thế này…Tại sao ngày nào cũng đặt hàng nhiều như sắp có nạn đói đến nơi vậy?Đang ngủ ngon thì điện thoại reo lên.Vì mới đổi số, danh bạ vẫn còn ít liên hệ, nên tôi chưa cài chế độ im lặng.Nhìn màn hình hiển thị tên Trương Việt, tôi nhấc máy:“Alo, có chuyện gì thế, cảnh sát Trương?”“Cô vẫn còn ngủ à?” Giọng cảnh sát Trương đầy phấn khích, dù cách một màn hình điện thoại tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của anh ấy.“Thử nghiệm vệ tinh thế hệ mới đã thành công rồi! Quốc gia cùng các bộ phận khoa học kỹ thuật quyết định tổ chức một buổi lễ tuyên dương. Thời gian là ngày mai, địa điểm ở Kinh Đô, cả hai chúng ta đều được mời!”Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến: “Thật sao? Tuyệt quá! Khi nào thì chúng ta đi?”Việc thử nghiệm vệ tinh mới thành công đồng nghĩa với việc công nghệ của đất nước sẽ có một bước nhảy vọt!Được tham gia vào sự kiện quan trọng như thế này đúng là vinh dự lớn đối với tôi.Trương Việt cười đáp: “Chín giờ sáng mai có chuyến bay, tôi sẽ đến đón cô lúc bảy rưỡi, đừng ngủ quên đấy.”Trong lúc bán hàng vào buổi tối, Hứa Phán Nguyệt nhanh chóng nhận ra tâm trạng vui vẻ của tôi.“Chị chủ quán, có chuyện gì mà trông chị vui thế?”“Tin vui lớn.”Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiết lộ đôi chút: “Nếu em có thể đóng góp xuất sắc cho căn cứ của mình, em cũng sẽ vui như chị bây giờ.”Không ngờ mấy cô gái nghe xong lại đồng loạt thở dài.“Trước đây bọn em cũng nghĩ vậy, nhưng càng lớn mới càng thấy không phải thế.”Tôi tò mò: “Sao vậy?”Hứa Phán Nguyệt hạ giọng: “Lúc đầu, thủ lĩnh căn cứ bọn em cũng khá tốt, luôn cố gắng vì những người dân bình thường. Nhưng từ khi ban lãnh đạo cấp cao thay đổi, họ bắt đầu khác hẳn.”“Dung dịch dinh dưỡng ngày càng đắt mà càng lúc càng loãng, hỏi thì chỉ bảo là đã dùng hết tinh thể vào nghiên cứu khoa học. Nhưng bao nhiêu năm rồi mà chẳng có phát minh nào ra hồn, chỉ thấy họ ngày ngày ăn chơi hưởng lạc.”“Dân cư trong căn cứ bất mãn lắm, thậm chí mấy năm nay không ít người đã bỏ đi tìm căn cứ khác.”Tôi sửng sốt: “Chuyện này cũng có thật sao? Xem ra nơi nào cũng có đám người ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ trên đầu người khác nhỉ.”Tôi dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy còn các em? Sao không rời đi?”Mấy cô gái cười khổ.“Bọn em cũng muốn lắm chứ, nhưng các căn cứ khác cũng có yêu cầu tuyển người. Nhà em chỉ có hai anh trai là có năng lực chiến đấu, nếu đến căn cứ khác, bọn em lại phải bắt đầu lại từ đầu, rất khó khăn.”“Đúng vậy, hơn nữa ở đây đã sống quen rồi, sang căn cứ khác không biết sẽ ra sao nữa.”Tôi không đồng tình: “Chi phí chìm không nên ảnh hưởng đến quyết định lớn. Dù sao tình hình đã xấu đến mức này rồi, không thay đổi thì làm sao có cơ hội tìm được lối thoát?”Bọn họ chưa từng đi học, kiến thức đều do bố mẹ truyền dạy, nên đây là lần đầu tiên nghe đến khái niệm này.Ngẫm nghĩ một lúc, họ liền vỡ lẽ, vui mừng gật đầu.“Em hiểu rồi!”“Không hổ danh là chị tiên nữ, đúng là biết nhiều thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro