Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Mua Đồ
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-21 00:38:52
Hôm qua trong quân đã lan truyền tin vợ đoàn trưởng Lục đến quân đội, mọi người đều tò mò không biết trông như thế nào, hôm nay đã bị anh ta gặp được, tối nay về có thể khoác lác rồi.
Cuộc sống trong quân hơi khô khan, ban đêm chỉ tâm sự, khoác lác nói chuyện để giết thời gian, đêm nay về, chắc chắn ký túc xá của anh ta là nơi vui nhất.
Ngồi xe ô tô nhanh hơn đi xe bò nhiều, cũng không xóc như vậy, ô tô đến thành phố, Vương Phượng Kiều và tiểu binh hẹn thời gian rõ ràng, sau đó dẫn Dương Niệm Niệm đi dạo chợ.
Trong nhà củi gạo mắm muối gì cũng không có, Dương Niệm Niệm đi theo sau Vương Phượng Kiều, chị ấy mua đồ rất chuyên nghiệp, trả giá rất hay, Dương Niệm Niệm chỉ cần đi theo sau Vương Phượng Kiều phụ trách nịnh nọt, khiến lỗ tai của Vương Phượng Kiều rất thích thú, chẳng những giúp trả giá mà còn giúp lấy đồ.
Đi dạo một vòng, Vương Phượng Kiều đã trả giá thấp nhất, trên tay trên người đều toàn là đồ, thấy Dương Niệm Niệm còn muốn tiếp tục đi dạo, Vương Phượng Kiều nhanh chóng lên tiếng cản lại.
“Niệm Niệm, hôm nay chúng ta không thể mua nữa, tay đã không cầm hết, nếu như thiếu gì, ngày mai chị lại cùng em đi mua.”
Trong tay Dương Niệm Niệm cũng xách một đống đồ, cô cũng ngại mua tiếp, nhưng hai món đồ quan trọng nhất vẫn chưa mua, trong nhà không thể nấu cơm.
“Vương đại tỷ, em vẫn chưa mua lò than và than nắm.”
Vương Phượng Kiều dẫn Dương Niệm Niệm về: “Nhà chị có hai lò than cũ, em cứ dùng trước, lần sau đến em lại mua mới sau, chồng chị biết làm bếp, dùng tốt hơn mua nhiều.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên: “Vậy thật sự tốt quá, cảm ơn chị Vương đại tỷ.”
Đi dạo hơn một tiếng, Vương Phượng Kiều cũng nhận ra Dương Niệm Niệm là một tờ giấy trắng, không biết giá hàng, thiếu hiểu biết về cuộc sống, cũng may Dương Niệm Niệm tốt xấu gì cũng biết nghe lời khuyên, cô ấy cũng vui vẻ chỉ dạy thêm.
“Mua than nắm rất đắt, nhà chị toàn mua than đá về nhà tự làm than nắm, nhà chị mua 400 cân than đá, hai ngày trước thời tiết không tốt, vẫn chưa làm thành than nắm, về nhà sẽ chia cho em 200 cân, buổi trưa em chuẩn bị than nắm là sẽ có để dùng.”
Dương Niệm Niệm lại nịnh nọt thêm một lúc, dỗ cho Vương Phượng Kiều vui vẻ hớn hở, cũng bà tám về chuyện của các vợ quân nhân trong khu tập thể với cô một lúc lâu.
“Trong khu tập thể có Vu Hồng Lệ là hai mặt tính cách xấu, lời nói không tin được. Diệp Mỹ Tĩnh kết hôn đã 3 – 4 năm mà vẫn chưa có con, hôm qua đi về quê khám bệnh mới về đó…”
Dương Niệm Niệm đang nghe rất hào hứng thì xe mua đồ đã đến, thấy hai người mua nhiều đồ, tiểu binh còn xuống giúp hai người mang đồ lên xe.
Ba người cũng không để ý ở đằng sau có một chiếc xe Jeep quân đội lái ngang qua.
Trên xe Jeep, lão thủ trưởng nhận ra Vương Phượng Kiều, nghiêng đầu hỏi Lục Thời Thâm: “Cô gái đi cùng Vương Phượng Kiều có vẻ lạ mặt, người nhà ai thế?”
Lục Thời Thâm ngồi nghiêm chỉnh, trả lời: “Tôi.”
Ngừng lại một chút, lại nói thêm: “Vợ tôi.”
Lão thủ trưởng nhíu mày: “Sao vợ cậu lại đổi mặt rồi?” Ông ấy đã nhìn thấy báo cáo kết hôn của Lục Thời Thâm, cô gái đó khác cô gái này.
Cô gái trên ảnh mặt mày trưởng thành chính trực, cô gái này non nớt xinh đẹp, cơ bản không phải một người.
Lục Thời Thâm không giấu lão thủ trưởng: “Ảnh trước đó ngài nhìn thấy là chị của cô ấy Dương Tuệ Oánh.”
Lão thủ trưởng là người đã thành tinh, lập tức nhận ra có điều kỳ lạ: “Cụ thể là thế nào?”
Cuộc sống trong quân hơi khô khan, ban đêm chỉ tâm sự, khoác lác nói chuyện để giết thời gian, đêm nay về, chắc chắn ký túc xá của anh ta là nơi vui nhất.
Ngồi xe ô tô nhanh hơn đi xe bò nhiều, cũng không xóc như vậy, ô tô đến thành phố, Vương Phượng Kiều và tiểu binh hẹn thời gian rõ ràng, sau đó dẫn Dương Niệm Niệm đi dạo chợ.
Trong nhà củi gạo mắm muối gì cũng không có, Dương Niệm Niệm đi theo sau Vương Phượng Kiều, chị ấy mua đồ rất chuyên nghiệp, trả giá rất hay, Dương Niệm Niệm chỉ cần đi theo sau Vương Phượng Kiều phụ trách nịnh nọt, khiến lỗ tai của Vương Phượng Kiều rất thích thú, chẳng những giúp trả giá mà còn giúp lấy đồ.
Đi dạo một vòng, Vương Phượng Kiều đã trả giá thấp nhất, trên tay trên người đều toàn là đồ, thấy Dương Niệm Niệm còn muốn tiếp tục đi dạo, Vương Phượng Kiều nhanh chóng lên tiếng cản lại.
“Niệm Niệm, hôm nay chúng ta không thể mua nữa, tay đã không cầm hết, nếu như thiếu gì, ngày mai chị lại cùng em đi mua.”
Trong tay Dương Niệm Niệm cũng xách một đống đồ, cô cũng ngại mua tiếp, nhưng hai món đồ quan trọng nhất vẫn chưa mua, trong nhà không thể nấu cơm.
“Vương đại tỷ, em vẫn chưa mua lò than và than nắm.”
Vương Phượng Kiều dẫn Dương Niệm Niệm về: “Nhà chị có hai lò than cũ, em cứ dùng trước, lần sau đến em lại mua mới sau, chồng chị biết làm bếp, dùng tốt hơn mua nhiều.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên: “Vậy thật sự tốt quá, cảm ơn chị Vương đại tỷ.”
Đi dạo hơn một tiếng, Vương Phượng Kiều cũng nhận ra Dương Niệm Niệm là một tờ giấy trắng, không biết giá hàng, thiếu hiểu biết về cuộc sống, cũng may Dương Niệm Niệm tốt xấu gì cũng biết nghe lời khuyên, cô ấy cũng vui vẻ chỉ dạy thêm.
“Mua than nắm rất đắt, nhà chị toàn mua than đá về nhà tự làm than nắm, nhà chị mua 400 cân than đá, hai ngày trước thời tiết không tốt, vẫn chưa làm thành than nắm, về nhà sẽ chia cho em 200 cân, buổi trưa em chuẩn bị than nắm là sẽ có để dùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Niệm Niệm lại nịnh nọt thêm một lúc, dỗ cho Vương Phượng Kiều vui vẻ hớn hở, cũng bà tám về chuyện của các vợ quân nhân trong khu tập thể với cô một lúc lâu.
“Trong khu tập thể có Vu Hồng Lệ là hai mặt tính cách xấu, lời nói không tin được. Diệp Mỹ Tĩnh kết hôn đã 3 – 4 năm mà vẫn chưa có con, hôm qua đi về quê khám bệnh mới về đó…”
Dương Niệm Niệm đang nghe rất hào hứng thì xe mua đồ đã đến, thấy hai người mua nhiều đồ, tiểu binh còn xuống giúp hai người mang đồ lên xe.
Ba người cũng không để ý ở đằng sau có một chiếc xe Jeep quân đội lái ngang qua.
Trên xe Jeep, lão thủ trưởng nhận ra Vương Phượng Kiều, nghiêng đầu hỏi Lục Thời Thâm: “Cô gái đi cùng Vương Phượng Kiều có vẻ lạ mặt, người nhà ai thế?”
Lục Thời Thâm ngồi nghiêm chỉnh, trả lời: “Tôi.”
Ngừng lại một chút, lại nói thêm: “Vợ tôi.”
Lão thủ trưởng nhíu mày: “Sao vợ cậu lại đổi mặt rồi?” Ông ấy đã nhìn thấy báo cáo kết hôn của Lục Thời Thâm, cô gái đó khác cô gái này.
Cô gái trên ảnh mặt mày trưởng thành chính trực, cô gái này non nớt xinh đẹp, cơ bản không phải một người.
Lục Thời Thâm không giấu lão thủ trưởng: “Ảnh trước đó ngài nhìn thấy là chị của cô ấy Dương Tuệ Oánh.”
Lão thủ trưởng là người đã thành tinh, lập tức nhận ra có điều kỳ lạ: “Cụ thể là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro