Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Đừng Ép Trẻ Con
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-23 01:38:01
Vẫn là câu nói đó, cô ấy không tin Dương Niệm Niệm sẽ đánh An An.
An An theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm, đối diện với ánh mắt của anh, An An hoảng sợ khóc lên, cậu bé cũng không biết nên trả lời thế nào, vốn chỉ là Chu Tuyết Lị hỏi dò vài câu, cậu bé nói ra ấm ức trong lòng.
Ai biết mọi chuyện lại như vậy, cậu bé sợ nếu nhận Dương Niệm Niệm đã từng đánh mình, cha sẽ không thương cậu nữa.
Ban nãy cha nói gì cậu đều nghe hết, cha nói giúp Dương Niệm Niệm.
“An An, nói đi, mọi người ở đây đều nói giúp cháu mà.” Diệp Mỹ Tĩnh không chờ nổi thúc giục.
“Đừng ép trẻ con.” Dương Niệm Niệm tự mình thừa nhận: “Đúng là tôi đã từng đánh nó.”
Vừa nói xong, những người tin tưởng Dương Niệm Niệm cũng ngẩn ra.
Dương Niệm Niệm thừa nhận đã đánh An An?
Dương Niệm Niệm là kẻ ngốc à?
Mặc kệ có từng đánh hay không, người có đầu óc sẽ đều không nhận mới đúng.
Mới vừa rồi còn khen cô thông minh, lúc này chỉ số thông minh đã là số 0.
Diệp Mỹ Tĩnh cười đến nỗi nếp nhăn khóe mắt hiện lên, vui sướng khi người gặp họa nhìn Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm đã thừa nhận, nếu Lục Thời Thâm không tỏ thái độ, hẳn là không được nhỉ?
Chu Tuyết Lị cũng cảm thấy rất thỏa mãn, Lục Thời Thâm cũng nói giúp Dương Niệm Niệm, không ngờ Dương Niệm Niệm lại không có đầu óc như vậy, chủ động thừa nhận đã đánh An An.
Vừa đến hai ngày đã bị xem là mẹ kế độc ác, ấn tượng trong lòng Lục Thời Thâm hẳn là giảm đi.
Vương Phượng Kiều ngẩn ra một lát, sau khi phản ứng lại nhanh chóng nhắc nhở: “Niệm Niệm, em đừng nóng giận nói bậy.”
Dương Niệm Niệm nháy mắt với Vương Phượng Kiều, giọng điệu thản nhiên nói: “Vương đại tỷ, em không nói khi tức giận, đúng là em đã từng đánh An An…”
Chu Tuyết Lị ngắt lời Dương Niệm Niệm, dáng vẻ chính nghĩa, lời lẽ chính đáng dạy dỗ: “Đứa nhỏ An An này vẫn luôn rất nghe lời, cô là mẹ kế của An An, hẳn là nên lấp đầy thiếu hụt tình mẹ của cậu bé, càng yêu thương nó hơn con ruột chứ không phải là lén đánh chửi cậu bé sau lưng đoàn trưởng Lục. Lỡ như An An bị vấn đề tâm lý gì đó, cô sẽ hại cả đời nó.”
“Không phải là con mình sinh ra, đánh không đau lòng.” Diệp Mỹ Tĩnh ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Trước đó tôi nghe thấy tiếng An An khóc còn xót, dù con nít có làm sai, cũng không nên đánh gần chết chứ?”
“Có mẹ con cái là báu vật, không có mẹ con cái là cỏ rác, câu này cũng không hề sai.” Vu Hồng Lệ hùa theo: “Nếu không phải cô giáo Chu cẩn thận…”
“Cô lắm miệng gì chứ?” Tôn Đại Sơn nhỏ giọng quát lớn: “Về nhà đi…”
Vu Hồng Lệ liếc mắt nhìn chồng mình một cái, đứng im không nhúc nhích, khó khăn lắm mới có kịch hay xem, cô ta không đi đấy.
Mọi người đều dài cổ chờ xem kịch, muốn xem Lục Thời Thâm sẽ che chở vợ hay là che chở con của chiến hữu.
Chu Tuyết Lị thấy mọi người đều nói giúp mình, tự tin càng nhiều, đá bóng về phía Lục Thời Thâm vẫn luôn im lặng: “Đoàn trưởng Lục, anh không nói gì sao?”
Mọi người đều nhìn về phía Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm lạnh lùng nhìn Chu Tuyết Lị liếc mắt: “Để Niệm Niệm nói hết câu vừa nãy đi.”
Chu Tuyết Lị chất vấn: “Cô ấy đã thừa nhận đánh An An, anh còn bảo vệ sao?”
Dương Niệm Niệm nhìn Chu Tuyết Lị, cười lạnh: “Tôi nhận đánh An An, nhưng không nhận đã ngược đãi An An.”
“Đánh An An còn không phải ngược đãi?” Chu Tuyết Lị cảm thấy nụ cười của Chu Tuyết Lị rất chói mắt: “Cô không cảm thấy câu này rất mâu thuẫn sao?”
An An theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm, đối diện với ánh mắt của anh, An An hoảng sợ khóc lên, cậu bé cũng không biết nên trả lời thế nào, vốn chỉ là Chu Tuyết Lị hỏi dò vài câu, cậu bé nói ra ấm ức trong lòng.
Ai biết mọi chuyện lại như vậy, cậu bé sợ nếu nhận Dương Niệm Niệm đã từng đánh mình, cha sẽ không thương cậu nữa.
Ban nãy cha nói gì cậu đều nghe hết, cha nói giúp Dương Niệm Niệm.
“An An, nói đi, mọi người ở đây đều nói giúp cháu mà.” Diệp Mỹ Tĩnh không chờ nổi thúc giục.
“Đừng ép trẻ con.” Dương Niệm Niệm tự mình thừa nhận: “Đúng là tôi đã từng đánh nó.”
Vừa nói xong, những người tin tưởng Dương Niệm Niệm cũng ngẩn ra.
Dương Niệm Niệm thừa nhận đã đánh An An?
Dương Niệm Niệm là kẻ ngốc à?
Mặc kệ có từng đánh hay không, người có đầu óc sẽ đều không nhận mới đúng.
Mới vừa rồi còn khen cô thông minh, lúc này chỉ số thông minh đã là số 0.
Diệp Mỹ Tĩnh cười đến nỗi nếp nhăn khóe mắt hiện lên, vui sướng khi người gặp họa nhìn Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm đã thừa nhận, nếu Lục Thời Thâm không tỏ thái độ, hẳn là không được nhỉ?
Chu Tuyết Lị cũng cảm thấy rất thỏa mãn, Lục Thời Thâm cũng nói giúp Dương Niệm Niệm, không ngờ Dương Niệm Niệm lại không có đầu óc như vậy, chủ động thừa nhận đã đánh An An.
Vừa đến hai ngày đã bị xem là mẹ kế độc ác, ấn tượng trong lòng Lục Thời Thâm hẳn là giảm đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Phượng Kiều ngẩn ra một lát, sau khi phản ứng lại nhanh chóng nhắc nhở: “Niệm Niệm, em đừng nóng giận nói bậy.”
Dương Niệm Niệm nháy mắt với Vương Phượng Kiều, giọng điệu thản nhiên nói: “Vương đại tỷ, em không nói khi tức giận, đúng là em đã từng đánh An An…”
Chu Tuyết Lị ngắt lời Dương Niệm Niệm, dáng vẻ chính nghĩa, lời lẽ chính đáng dạy dỗ: “Đứa nhỏ An An này vẫn luôn rất nghe lời, cô là mẹ kế của An An, hẳn là nên lấp đầy thiếu hụt tình mẹ của cậu bé, càng yêu thương nó hơn con ruột chứ không phải là lén đánh chửi cậu bé sau lưng đoàn trưởng Lục. Lỡ như An An bị vấn đề tâm lý gì đó, cô sẽ hại cả đời nó.”
“Không phải là con mình sinh ra, đánh không đau lòng.” Diệp Mỹ Tĩnh ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Trước đó tôi nghe thấy tiếng An An khóc còn xót, dù con nít có làm sai, cũng không nên đánh gần chết chứ?”
“Có mẹ con cái là báu vật, không có mẹ con cái là cỏ rác, câu này cũng không hề sai.” Vu Hồng Lệ hùa theo: “Nếu không phải cô giáo Chu cẩn thận…”
“Cô lắm miệng gì chứ?” Tôn Đại Sơn nhỏ giọng quát lớn: “Về nhà đi…”
Vu Hồng Lệ liếc mắt nhìn chồng mình một cái, đứng im không nhúc nhích, khó khăn lắm mới có kịch hay xem, cô ta không đi đấy.
Mọi người đều dài cổ chờ xem kịch, muốn xem Lục Thời Thâm sẽ che chở vợ hay là che chở con của chiến hữu.
Chu Tuyết Lị thấy mọi người đều nói giúp mình, tự tin càng nhiều, đá bóng về phía Lục Thời Thâm vẫn luôn im lặng: “Đoàn trưởng Lục, anh không nói gì sao?”
Mọi người đều nhìn về phía Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm lạnh lùng nhìn Chu Tuyết Lị liếc mắt: “Để Niệm Niệm nói hết câu vừa nãy đi.”
Chu Tuyết Lị chất vấn: “Cô ấy đã thừa nhận đánh An An, anh còn bảo vệ sao?”
Dương Niệm Niệm nhìn Chu Tuyết Lị, cười lạnh: “Tôi nhận đánh An An, nhưng không nhận đã ngược đãi An An.”
“Đánh An An còn không phải ngược đãi?” Chu Tuyết Lị cảm thấy nụ cười của Chu Tuyết Lị rất chói mắt: “Cô không cảm thấy câu này rất mâu thuẫn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro