Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Gọi Đến
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-24 01:41:03
Lục Thời Thâm cho rằng Dương Niệm Niệm đang nghi ngờ anh giấu tiền riêng, giải thích: “Là đoàn trưởng tiền trợ cấp mới nhiều như vậy, tiền trước đó đều đã gửi về quê xây nhà.”
Cũng đúng, trước đó nhà họ Lục đã cho Dương Tuệ Oánh nhiều tiền như vậy, còn không phải tiền do Lục Thời Thâm gửi về sao?
Nghĩ đến đó, Dương Niệm Niệm lại cảm thấy chua, chép miệng không hé răng.
Lục Thời Thâm không biết sao vừa rồi tâm trạng cô vẫn còn vui vẻ, bây giờ mới nói mấy câu đã ủ rũ.
Anh hiếm khi chủ động nói chuyện: “Em định buôn bán gì?”
Nhắc đến chuyện này Dương Niệm Niệm cũng hơi buồn bực: “Chưa có ý tưởng, ngày mai đi vào thành phố dạo một vòng thử xem.”
Ánh mắt Lục Thời Thâm nhìn quần áo trên người Dương Niệm Niệm, quần áo cô đã giặt nhiều đến nỗi bạc hết rồi, trên cổ tay áo còn bị rách, quần áo này ít nhất cũng đã mặc ba bốn năm.
Anh nhíu mày: “Tiện thể mua hai bộ quần áo để mặc đi.”
Nghe nói bây giờ kết hôn ở quê cũng cần ba món đồ lớn, anh và Dương Niệm Niệm chưa kết hôn, cũng chưa cho cô lễ ăn hỏi, về mặt lễ hỏi đã thiệt thòi cho cô.
Dương Niệm Niệm đang định nói gì, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Phong Ích vội vàng chạy đến.
Thấy Lục Thời Thâm xuống bếp, Lý Phong Ích trợn mắt hai giây, bỗng nhớ đến chuyện chính: “Đoàn trưởng, lão thủ trưởng có chuyện gấp tìm anh.”
Lục Thời Thâm nhíu mày, mỗi lần lão thủ trưởng đột nhiên cho người đến tìm đều sẽ có chuyện quan trọng.
Anh cũng không chậm trễ, buông dao phay nói với Dương Niệm Niệm: “Tôi vào quân đội một chuyến, cơm chiều không cần đợi tôi.”
“Ừm, được.”
Dương Niệm Niệm còn tưởng rằng lão thủ trưởng chỉ tìm Lục Thời Thâm nói chuyện, sẽ nhanh chóng quay về, ai ngờ không đợi được Lục Thời Thâm về mà lại chờ được Vương Phượng Kiều đến.
“Niệm Niệm, em đừng chờ đoàn trưởng Lục ăn cơm chiều, đoàn trưởng Lục và Bỉnh Hành cùng đi làm nhiệm vụ, lần này đi chắc phải nửa tháng mới về.”
Biết quân nhân sẽ có nhiệm vụ bất cứ lúc nào nhưng không ngờ lại bất ngờ như vậy, Dương Niệm Niệm tò mò hỏi: “Họ thường xuyên có nhiệm vụ như vậy sao? Có nguy hiểm gì không?”
Sợ Dương Niệm Niệm lo lắng, Vương Phượng Kiều an ủi: “Tình huống này khá ít, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng mà đoàn trưởng Lục rất có năng lực, kinh nghiệm nhiều, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em đừng quá lo lắng. Chúng ta là vợ quân nhân chỉ cần chăm sóc gia đình thật tốt, khiến họ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bớt lo lắng, tâm lý vững vàng hơn.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đôi lúc sẽ bị thương, Chu Bỉnh Hành và Lục Thời Thâm có một lần bị thương nặng nhất, nằm ở bệnh viện hơn nửa tháng, cũng may sức khỏe hai người tốt, khỏe lại nhanh, cũng không để lại di chứng gì.
Chỉ là miệng vết thương để lại sẹo trên người, không được đẹp.
Trước đó Vương Phượng Kiều đã nể phục quân nhân, nhưng lúc đó cô ấy chỉ thấy quân nhân có vẻ ngoài cương nghị, luôn cảm thấy họ mình đồng da sắt, không gì cản được.
Lúc là vợ quân nhân cô ấy mới biết làm quân nhân cũng không dễ, phải dùng máu nóng để bảo vệ bình an cho một vùng.
Tuy rằng Dương Niệm Niệm không biết Lục Thời Thâm đi làm nhiệm vụ gì, nhưng mà cũng không ngu ngốc, đi gấp như vậy, tám mươi phần trăm là có nguy hiểm.
Đều là vợ quân nhân, cô cũng không muốn khiến Vương Phượng Kiều lo lắng theo, chỉ có thể nhẹ nhàng tươi cười: “Vương đại tỷ, em sẽ chăm sóc An An thật tốt, để Thời Thâm yên tâm.”
“Chị biết là đoàn trưởng Lục không cưới sai người mà.” Trong bếp vẫn còn đang nấu cháo, Vương Phượng Kiều cũng không ở lâu được: “Vậy em nấu cơm đi, mấy đứa nhỏ sắp tan học về rồi, chị phải nhanh chóng nấu cơm, mỗi lần về con chị đều la đói, nấu cơm muộn một chút là cứ như sắp chết vậy.”
Cũng đúng, trước đó nhà họ Lục đã cho Dương Tuệ Oánh nhiều tiền như vậy, còn không phải tiền do Lục Thời Thâm gửi về sao?
Nghĩ đến đó, Dương Niệm Niệm lại cảm thấy chua, chép miệng không hé răng.
Lục Thời Thâm không biết sao vừa rồi tâm trạng cô vẫn còn vui vẻ, bây giờ mới nói mấy câu đã ủ rũ.
Anh hiếm khi chủ động nói chuyện: “Em định buôn bán gì?”
Nhắc đến chuyện này Dương Niệm Niệm cũng hơi buồn bực: “Chưa có ý tưởng, ngày mai đi vào thành phố dạo một vòng thử xem.”
Ánh mắt Lục Thời Thâm nhìn quần áo trên người Dương Niệm Niệm, quần áo cô đã giặt nhiều đến nỗi bạc hết rồi, trên cổ tay áo còn bị rách, quần áo này ít nhất cũng đã mặc ba bốn năm.
Anh nhíu mày: “Tiện thể mua hai bộ quần áo để mặc đi.”
Nghe nói bây giờ kết hôn ở quê cũng cần ba món đồ lớn, anh và Dương Niệm Niệm chưa kết hôn, cũng chưa cho cô lễ ăn hỏi, về mặt lễ hỏi đã thiệt thòi cho cô.
Dương Niệm Niệm đang định nói gì, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Phong Ích vội vàng chạy đến.
Thấy Lục Thời Thâm xuống bếp, Lý Phong Ích trợn mắt hai giây, bỗng nhớ đến chuyện chính: “Đoàn trưởng, lão thủ trưởng có chuyện gấp tìm anh.”
Lục Thời Thâm nhíu mày, mỗi lần lão thủ trưởng đột nhiên cho người đến tìm đều sẽ có chuyện quan trọng.
Anh cũng không chậm trễ, buông dao phay nói với Dương Niệm Niệm: “Tôi vào quân đội một chuyến, cơm chiều không cần đợi tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, được.”
Dương Niệm Niệm còn tưởng rằng lão thủ trưởng chỉ tìm Lục Thời Thâm nói chuyện, sẽ nhanh chóng quay về, ai ngờ không đợi được Lục Thời Thâm về mà lại chờ được Vương Phượng Kiều đến.
“Niệm Niệm, em đừng chờ đoàn trưởng Lục ăn cơm chiều, đoàn trưởng Lục và Bỉnh Hành cùng đi làm nhiệm vụ, lần này đi chắc phải nửa tháng mới về.”
Biết quân nhân sẽ có nhiệm vụ bất cứ lúc nào nhưng không ngờ lại bất ngờ như vậy, Dương Niệm Niệm tò mò hỏi: “Họ thường xuyên có nhiệm vụ như vậy sao? Có nguy hiểm gì không?”
Sợ Dương Niệm Niệm lo lắng, Vương Phượng Kiều an ủi: “Tình huống này khá ít, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng mà đoàn trưởng Lục rất có năng lực, kinh nghiệm nhiều, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em đừng quá lo lắng. Chúng ta là vợ quân nhân chỉ cần chăm sóc gia đình thật tốt, khiến họ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bớt lo lắng, tâm lý vững vàng hơn.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đôi lúc sẽ bị thương, Chu Bỉnh Hành và Lục Thời Thâm có một lần bị thương nặng nhất, nằm ở bệnh viện hơn nửa tháng, cũng may sức khỏe hai người tốt, khỏe lại nhanh, cũng không để lại di chứng gì.
Chỉ là miệng vết thương để lại sẹo trên người, không được đẹp.
Trước đó Vương Phượng Kiều đã nể phục quân nhân, nhưng lúc đó cô ấy chỉ thấy quân nhân có vẻ ngoài cương nghị, luôn cảm thấy họ mình đồng da sắt, không gì cản được.
Lúc là vợ quân nhân cô ấy mới biết làm quân nhân cũng không dễ, phải dùng máu nóng để bảo vệ bình an cho một vùng.
Tuy rằng Dương Niệm Niệm không biết Lục Thời Thâm đi làm nhiệm vụ gì, nhưng mà cũng không ngu ngốc, đi gấp như vậy, tám mươi phần trăm là có nguy hiểm.
Đều là vợ quân nhân, cô cũng không muốn khiến Vương Phượng Kiều lo lắng theo, chỉ có thể nhẹ nhàng tươi cười: “Vương đại tỷ, em sẽ chăm sóc An An thật tốt, để Thời Thâm yên tâm.”
“Chị biết là đoàn trưởng Lục không cưới sai người mà.” Trong bếp vẫn còn đang nấu cháo, Vương Phượng Kiều cũng không ở lâu được: “Vậy em nấu cơm đi, mấy đứa nhỏ sắp tan học về rồi, chị phải nhanh chóng nấu cơm, mỗi lần về con chị đều la đói, nấu cơm muộn một chút là cứ như sắp chết vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro