Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Người Tốt
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-24 01:41:03
Dương Niệm Niệm giật lấy đồ trong tay Dương Thiên Trụ, cô cười lạnh: “Đừng có nói mấy lời nực cười đó, tiền bán thân của tôi tận hơn một trăm đồng mà nhỉ? Chút ít đồ này cộng vào thậm chí còn chưa bằng số lẻ.”
Năm, sáu trăm cây số mà cho cô có hai đồng, rõ ràng là lo sợ cô cầm tiền bỏ trốn nên chặt đứt đường lui của cô đây mà.
Dương Thiên Trụ thấy thái độ của cô như vậy cũng bắt đầu bực bội: “Đừng có nói chuyện khó nghe như thế, nếu em không gả cho Lục Thời Thâm thì chưa chắc đã có thể tìm được một nhà chồng tốt hơn anh ta đâu.”
Nói rồi, anh ta quay người xuống khỏi xe lửa, sải bước rời đi, đầu cũng chẳng buồn quay lại lấy một lần.
Dương Niệm Niệm xách túi hành lý và bánh rán nhân hành chen chúc vào trong toa tàu, cô đối chiếu vé xe tìm rất lâu mới thấy chỗ ngồi của mình, đây là một ghế ngồi đôi, vị trí của cô ngay bên cạnh lối đi, người bên trong vẫn chưa tới.
Cô kiễng chân, định giơ túi hành lý lên giá để đồ trên đỉnh đầu, kết quả chân trật một cái, đồ còn chưa kịp để lên, suýt chút nữa thì ngã.
“Cẩn thận.”
Đột nhiên có người lên tiếng ở phía sau, còn đỡ cánh tay cô, đợi sau khi cô đứng vững rồi mới nhanh chóng rút tay về.
“Tôi không sao.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau mình là một quân nhân có ngũ quan đoan chính, dáng người thẳng tắp, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, theo bản năng nghĩ nếu như Lục Thời Thâm cũng tuấn tú như vậy thì tốt rồi.
Người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm mà hơi ngại, anh ấy hơi đỏ mặt, nói: “Tôi để giúp cô cho!”
Anh ấy cao hơn một mét tám, hơn Dương Niệm Niệm một cái đầu, có thể dễ dàng để được túi hành lý lên trên.
“Cảm ơn.”
Dương Niệm Niệm gật đầu cảm ơn, vì không tiện chắn đường của người khác nên cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình, nhưng người đàn ông bên cạnh lại cứ đứng mãi ở đó bất động khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái.
“Anh mua vé đứng phải không?”
“Không.” Người đàn ông lắc đầu, cười lúng túng: “Chỗ ngồi của tôi ở bên trong.”
Sợ cô không tin, anh ấy còn lôi vé ra cho cô nhìn.
Dương Niệm Niệm cũng không nhìn kỹ, chỉ thấy thoáng qua tên anh ấy là Tần Ngạo Nam.
“…” Cô vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho anh ấy: “Thật ngại quá, tôi không biết.”
“Không sao.”
Sau khi Tần Ngạo Nam ngồi xuống thì Dương Niệm Niệm mới ngồi về chỗ, người qua người lại trên lối đi khá đông, phần lớn đều mang rất nhiều đồ, thi thoảng còn va phải cánh tay cô.
Tần Ngạo Nam thấy thế mới chủ động đề nghị được đổi chỗ với cô, Dương Niệm Niệm cầu còn chẳng được, ngồi gần cửa sổ sẽ không bị người khác va phải nữa, vô cùng thoải mái, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến ngây người, còn Tần Ngạo Nam thì như Lôi Phong sống, lúc giúp người này tìm chỗ, lúc giúp người kia cất đồ, sức vừa lớn vừa nhiệt tình.
Thẳng cho đến khi xe lửa khởi hành thì anh ấy mới ngồi xuống, cả ngừa túa đầy mồ hôi, quần áo cũng ẩm ướt cả.
Dương Niệm niệm lại bắt đầu nghĩ ngợi, cũng không biết Lục Thời Thâm trông thế nào nữa, có phải cũng nhiệt thành giống như anh ấy không.
Chuyến xe lửa vang lên tu tu xình xịch, trong toa tàu nóng nực còn bốc lên một mùi khó ngửi, Dương Niệm Niệm đang nghĩ có khả năng lại ăn dè cái bánh rán nhân hành này thôi, dưới hoàn cảnh như vậy, cô hoàn toàn không nuốt trôi được gì.
Buổi sáng dậy hơi sớm, tiếng động mà tàu hỏa phát ra lại như thôi miên khiến Dương Niệm Niệm nhanh chóng buồn ngủ, đầu cô vẫn luôn gật tới gật lui, trong lúc mơ màng lại tìm được một vị trí khá thoải mái, sau đó ngủ rất ngon.
Năm, sáu trăm cây số mà cho cô có hai đồng, rõ ràng là lo sợ cô cầm tiền bỏ trốn nên chặt đứt đường lui của cô đây mà.
Dương Thiên Trụ thấy thái độ của cô như vậy cũng bắt đầu bực bội: “Đừng có nói chuyện khó nghe như thế, nếu em không gả cho Lục Thời Thâm thì chưa chắc đã có thể tìm được một nhà chồng tốt hơn anh ta đâu.”
Nói rồi, anh ta quay người xuống khỏi xe lửa, sải bước rời đi, đầu cũng chẳng buồn quay lại lấy một lần.
Dương Niệm Niệm xách túi hành lý và bánh rán nhân hành chen chúc vào trong toa tàu, cô đối chiếu vé xe tìm rất lâu mới thấy chỗ ngồi của mình, đây là một ghế ngồi đôi, vị trí của cô ngay bên cạnh lối đi, người bên trong vẫn chưa tới.
Cô kiễng chân, định giơ túi hành lý lên giá để đồ trên đỉnh đầu, kết quả chân trật một cái, đồ còn chưa kịp để lên, suýt chút nữa thì ngã.
“Cẩn thận.”
Đột nhiên có người lên tiếng ở phía sau, còn đỡ cánh tay cô, đợi sau khi cô đứng vững rồi mới nhanh chóng rút tay về.
“Tôi không sao.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau mình là một quân nhân có ngũ quan đoan chính, dáng người thẳng tắp, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, theo bản năng nghĩ nếu như Lục Thời Thâm cũng tuấn tú như vậy thì tốt rồi.
Người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm mà hơi ngại, anh ấy hơi đỏ mặt, nói: “Tôi để giúp cô cho!”
Anh ấy cao hơn một mét tám, hơn Dương Niệm Niệm một cái đầu, có thể dễ dàng để được túi hành lý lên trên.
“Cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Niệm Niệm gật đầu cảm ơn, vì không tiện chắn đường của người khác nên cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của mình, nhưng người đàn ông bên cạnh lại cứ đứng mãi ở đó bất động khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái.
“Anh mua vé đứng phải không?”
“Không.” Người đàn ông lắc đầu, cười lúng túng: “Chỗ ngồi của tôi ở bên trong.”
Sợ cô không tin, anh ấy còn lôi vé ra cho cô nhìn.
Dương Niệm Niệm cũng không nhìn kỹ, chỉ thấy thoáng qua tên anh ấy là Tần Ngạo Nam.
“…” Cô vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho anh ấy: “Thật ngại quá, tôi không biết.”
“Không sao.”
Sau khi Tần Ngạo Nam ngồi xuống thì Dương Niệm Niệm mới ngồi về chỗ, người qua người lại trên lối đi khá đông, phần lớn đều mang rất nhiều đồ, thi thoảng còn va phải cánh tay cô.
Tần Ngạo Nam thấy thế mới chủ động đề nghị được đổi chỗ với cô, Dương Niệm Niệm cầu còn chẳng được, ngồi gần cửa sổ sẽ không bị người khác va phải nữa, vô cùng thoải mái, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến ngây người, còn Tần Ngạo Nam thì như Lôi Phong sống, lúc giúp người này tìm chỗ, lúc giúp người kia cất đồ, sức vừa lớn vừa nhiệt tình.
Thẳng cho đến khi xe lửa khởi hành thì anh ấy mới ngồi xuống, cả ngừa túa đầy mồ hôi, quần áo cũng ẩm ướt cả.
Dương Niệm niệm lại bắt đầu nghĩ ngợi, cũng không biết Lục Thời Thâm trông thế nào nữa, có phải cũng nhiệt thành giống như anh ấy không.
Chuyến xe lửa vang lên tu tu xình xịch, trong toa tàu nóng nực còn bốc lên một mùi khó ngửi, Dương Niệm Niệm đang nghĩ có khả năng lại ăn dè cái bánh rán nhân hành này thôi, dưới hoàn cảnh như vậy, cô hoàn toàn không nuốt trôi được gì.
Buổi sáng dậy hơi sớm, tiếng động mà tàu hỏa phát ra lại như thôi miên khiến Dương Niệm Niệm nhanh chóng buồn ngủ, đầu cô vẫn luôn gật tới gật lui, trong lúc mơ màng lại tìm được một vị trí khá thoải mái, sau đó ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro