Chương 12
2024-12-26 13:38:28
Chậm rãi lội bộ đến nhà ăn, cậu tìm một con đường vắng người và đã chấm một cái bàn sau lớp thực hành, chỗ này bụi và khá vắng vẻ, chắc là vì khuất quá nên chẳng ai ngồi.
Các học sinh ở đây chuộng ngồi ở nhà ăn hơn, ở đó trông cao cấp và rất sạch sẽ, việc ngồi ở trên bàn đã được lau sạch và thưởng thức món ăn trông họ sang chảnh hơn và họ còn thích giao lưu với những người khác nữa.
Việc tạo mối quan hệ rộng rãi có thể giúp gia tộc họ thịnh vượng.
Sau khi lấy được đồ ăn, cậu tìm trong mình ra chiếc khăn màu đen, bắt đầu lau bàn ghế.
Một bàn hai ghế bị cậu lau cho bóng bẩy, dưới ánh nắng xuyên qua tán câu trông lãng mạn vô cùng.
Bày đồ ăn lên bàn, sau đó đi đón cậu chủ của mình.
Sợ cậu chủ nào đó thiếu gia không đủ kiên nhẫn đợi chờ, gấp gáp muốn ăn cơm, cậu nghĩ vậy.
Lương Xương Bách bây giờ ngược lại với suy nghĩ của cậu đang không gấp chút nào.
Anh đang nhìn cách các quản gia khác đối xử với cậu chủ của họ.
Ví dụ đầu tiên là Hà Trí.
Chưa tan học đã thấy người đến đón. Anh biết đây là chủ ý của mẹ Hà Trí, sợ cậu ta chạy đi la cà nên quản gia riêng của cậu ta luôn đến sớm như vậy.
Hai người là bạn, từ đầu năm cấp ba đã quen nhau, nửa năm thì thân vì tính cách Hà Trí quá hướng ngoại, khiến anh chống đỡ không nổi mà dấn thân.
Lúc đầu năm cậu ta chưa từng làm bài tập, bài tập nộp lên giáo viên đều là chép của anh.
Một bộ dáng học sinh cà lơ phất phơ không học hành.
Lương Xương Bách từng hỏi.
“Tại sao mày lại vào lớp một được thế ?”
Cậu ta khoan thai trả lời.
“Lúc tốt nghiệp cấp hai tao học ghê lắm cơ, học đến độ hói một mảng, mẹ tao sợ quá, nói tao nghỉ xả hơi chút đi, thế là tao nghĩ xả hơi hết năm 10 với 11 luôn ha ha”
Vậy đó….
Qua mảng hồi ức bi hài này đi.
Lương Xương Bách tiếp tục quan sát.
Hầu hết trong lớp ai cũng có quản gia, anh nhìn mà không hề chán.
Có quản gia nữ nhưng trông rất hung dữ, nghiêm túc, khi đối với tiểu thư nhà mình thì một mực cung kính.
Có quản gia nam luôn tươi cười, thái độ hoà nhã, nhưng đối với thiếu gia mình lại khó tính nhíu mày.
Lại có người ngược lại, bên ngoài trông rất hung hãn nhưng lại thiếu gia thiếu gia nghe ngoan ngoãn cực kỳ.
Quá chăm chú, anh không để ý đến quản gia nhà mình đang đứng ngoài cửa.
Minh Viễn nhìn anh đang lặng lẽ quan sát người khác, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cậu gõ gõ vào cửa sổ, muốn thu hút chú ý của anh.
Lương Xương Bách giờ mới hoàn hồn nhìn vào cửa sổ.
Quản gia mình so với những người khác trông nhỏ nhắn ghê.
Anh bước đi ra ngoài.
Minh Viễn nhận chức trách cầm lấy cặp của anh trước ánh nhìn của rất rất nhiều người.
Cậu biết cậu biết….người ngàn năm không thuê quản gia và người không được người khác thuê làm quản gia bây giờ đang đi chung với nhau, tổ hợp đủ để người ta nhìn chứ gì.
“Ăn ở đâu ?” Lương Xương Bách căn bản không để ý đến người khác, anh hỏi cậu.
“Là phía sau toà thí nghiệm” Cậu đáp.
Anh khó hiểu
“Ở đó có chỗ sao ?”
“Có chứ, cậu Bách”
Ý là cứ tin tưởng vào nghiệp vụ của tôi.
Lương Xương Bách không hỏi nữa, thầm nghĩ.
Quản gia mình mặc dù nhỏ nhưng biết tạo bất ngờ.
Lương Xương Bách là người rất bị động trong việc chăm sóc bản thân, cho nên anh cũng chưa từng tìm kiếm một chỗ ăn uống khác nào ngoài nhà ăn.
Đến khi đến nơi, anh cảm thấy thật sự choáng ngợp.
Bàn ghế vô cùng sạch sẽ, đồ ăn đã được bày biện gọn gàng và hơn thế nữa, thức ăn vẫn nóng.
Lương Xương Bách ngồi xuống, định ra hiệu cho cậu hãy thoát vai và ăn cùng với mình. Tuy nhiên tiếng gọi từ phía sau đã thu hút sự chú ý của hai người.
“Anh Bách !”
Phương Ly Hương mặc đồng phục trường, váy ngắn đến cũn cỡn, áo vest đồng phục vắt tay, đem theo một hộp cơm màu hồng đi về phía này.
Minh Viễn thấy cô gọi anh thân mật như vậy liền biết hai người có quan hệ, cô còn chạy khá nhanh, váy đều tốc cả lên, cậu không nhìn một chút cô đã bắn tới trước mặt, theo như học trong giáo trình cậu liền lịch sự kéo ghế cho cô.
Ly Hương gật đầu với cậu sau đó thoải mái ngồi xuống, để hộp cơm lên bàn và cười với anh.
“Anh Bách hôm nay sao lại ăn ở đây chứ ? Em tìm rất lâu đó, nhưng mà chỗ này tuyệt thật, lãng mạn lắm”
Lương Xương Bách thấy cô ngồi xuống liền nhíu mày khó chịu.
“Tìm chỗ nào đó thoáng mát, thay đổi không khí” Anh đáp.
Cô nàng trước mặt hăm hở trả lời.
“Vậy cũng tốt, anh cho em ngồi ăn chung nhé ?”
Cô không đợi anh đồng ý đã mở hộp cơm, bộ dáng là không rời đi đâu.
Minh Viễn thầm nghĩ rằng.
Phải thân thiết đến mức nào mới có thể như vậy chứ ?
Lương Xương Bách lại nhíu mày nhiều hơn và dĩ nhiên nó bị cậu thu vào tầm mắt.
Khó chịu ?
Sao lại khó chịu ?
Minh Viễn ngầm nghĩ rằng lý do là nằm trên cô gái này nhưng cậu không biết nên hành xử thế nào và cũng chẳng biết xử lý ra sao, cũng chẳng thể đuổi người ta đi được.
Huống hồ trông cô gái này lại rất thân thiết với anh, chuyênn của người khác tốt nhất cậu không nên xen vào thì hơn.
Các học sinh ở đây chuộng ngồi ở nhà ăn hơn, ở đó trông cao cấp và rất sạch sẽ, việc ngồi ở trên bàn đã được lau sạch và thưởng thức món ăn trông họ sang chảnh hơn và họ còn thích giao lưu với những người khác nữa.
Việc tạo mối quan hệ rộng rãi có thể giúp gia tộc họ thịnh vượng.
Sau khi lấy được đồ ăn, cậu tìm trong mình ra chiếc khăn màu đen, bắt đầu lau bàn ghế.
Một bàn hai ghế bị cậu lau cho bóng bẩy, dưới ánh nắng xuyên qua tán câu trông lãng mạn vô cùng.
Bày đồ ăn lên bàn, sau đó đi đón cậu chủ của mình.
Sợ cậu chủ nào đó thiếu gia không đủ kiên nhẫn đợi chờ, gấp gáp muốn ăn cơm, cậu nghĩ vậy.
Lương Xương Bách bây giờ ngược lại với suy nghĩ của cậu đang không gấp chút nào.
Anh đang nhìn cách các quản gia khác đối xử với cậu chủ của họ.
Ví dụ đầu tiên là Hà Trí.
Chưa tan học đã thấy người đến đón. Anh biết đây là chủ ý của mẹ Hà Trí, sợ cậu ta chạy đi la cà nên quản gia riêng của cậu ta luôn đến sớm như vậy.
Hai người là bạn, từ đầu năm cấp ba đã quen nhau, nửa năm thì thân vì tính cách Hà Trí quá hướng ngoại, khiến anh chống đỡ không nổi mà dấn thân.
Lúc đầu năm cậu ta chưa từng làm bài tập, bài tập nộp lên giáo viên đều là chép của anh.
Một bộ dáng học sinh cà lơ phất phơ không học hành.
Lương Xương Bách từng hỏi.
“Tại sao mày lại vào lớp một được thế ?”
Cậu ta khoan thai trả lời.
“Lúc tốt nghiệp cấp hai tao học ghê lắm cơ, học đến độ hói một mảng, mẹ tao sợ quá, nói tao nghỉ xả hơi chút đi, thế là tao nghĩ xả hơi hết năm 10 với 11 luôn ha ha”
Vậy đó….
Qua mảng hồi ức bi hài này đi.
Lương Xương Bách tiếp tục quan sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu hết trong lớp ai cũng có quản gia, anh nhìn mà không hề chán.
Có quản gia nữ nhưng trông rất hung dữ, nghiêm túc, khi đối với tiểu thư nhà mình thì một mực cung kính.
Có quản gia nam luôn tươi cười, thái độ hoà nhã, nhưng đối với thiếu gia mình lại khó tính nhíu mày.
Lại có người ngược lại, bên ngoài trông rất hung hãn nhưng lại thiếu gia thiếu gia nghe ngoan ngoãn cực kỳ.
Quá chăm chú, anh không để ý đến quản gia nhà mình đang đứng ngoài cửa.
Minh Viễn nhìn anh đang lặng lẽ quan sát người khác, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cậu gõ gõ vào cửa sổ, muốn thu hút chú ý của anh.
Lương Xương Bách giờ mới hoàn hồn nhìn vào cửa sổ.
Quản gia mình so với những người khác trông nhỏ nhắn ghê.
Anh bước đi ra ngoài.
Minh Viễn nhận chức trách cầm lấy cặp của anh trước ánh nhìn của rất rất nhiều người.
Cậu biết cậu biết….người ngàn năm không thuê quản gia và người không được người khác thuê làm quản gia bây giờ đang đi chung với nhau, tổ hợp đủ để người ta nhìn chứ gì.
“Ăn ở đâu ?” Lương Xương Bách căn bản không để ý đến người khác, anh hỏi cậu.
“Là phía sau toà thí nghiệm” Cậu đáp.
Anh khó hiểu
“Ở đó có chỗ sao ?”
“Có chứ, cậu Bách”
Ý là cứ tin tưởng vào nghiệp vụ của tôi.
Lương Xương Bách không hỏi nữa, thầm nghĩ.
Quản gia mình mặc dù nhỏ nhưng biết tạo bất ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Xương Bách là người rất bị động trong việc chăm sóc bản thân, cho nên anh cũng chưa từng tìm kiếm một chỗ ăn uống khác nào ngoài nhà ăn.
Đến khi đến nơi, anh cảm thấy thật sự choáng ngợp.
Bàn ghế vô cùng sạch sẽ, đồ ăn đã được bày biện gọn gàng và hơn thế nữa, thức ăn vẫn nóng.
Lương Xương Bách ngồi xuống, định ra hiệu cho cậu hãy thoát vai và ăn cùng với mình. Tuy nhiên tiếng gọi từ phía sau đã thu hút sự chú ý của hai người.
“Anh Bách !”
Phương Ly Hương mặc đồng phục trường, váy ngắn đến cũn cỡn, áo vest đồng phục vắt tay, đem theo một hộp cơm màu hồng đi về phía này.
Minh Viễn thấy cô gọi anh thân mật như vậy liền biết hai người có quan hệ, cô còn chạy khá nhanh, váy đều tốc cả lên, cậu không nhìn một chút cô đã bắn tới trước mặt, theo như học trong giáo trình cậu liền lịch sự kéo ghế cho cô.
Ly Hương gật đầu với cậu sau đó thoải mái ngồi xuống, để hộp cơm lên bàn và cười với anh.
“Anh Bách hôm nay sao lại ăn ở đây chứ ? Em tìm rất lâu đó, nhưng mà chỗ này tuyệt thật, lãng mạn lắm”
Lương Xương Bách thấy cô ngồi xuống liền nhíu mày khó chịu.
“Tìm chỗ nào đó thoáng mát, thay đổi không khí” Anh đáp.
Cô nàng trước mặt hăm hở trả lời.
“Vậy cũng tốt, anh cho em ngồi ăn chung nhé ?”
Cô không đợi anh đồng ý đã mở hộp cơm, bộ dáng là không rời đi đâu.
Minh Viễn thầm nghĩ rằng.
Phải thân thiết đến mức nào mới có thể như vậy chứ ?
Lương Xương Bách lại nhíu mày nhiều hơn và dĩ nhiên nó bị cậu thu vào tầm mắt.
Khó chịu ?
Sao lại khó chịu ?
Minh Viễn ngầm nghĩ rằng lý do là nằm trên cô gái này nhưng cậu không biết nên hành xử thế nào và cũng chẳng biết xử lý ra sao, cũng chẳng thể đuổi người ta đi được.
Huống hồ trông cô gái này lại rất thân thiết với anh, chuyênn của người khác tốt nhất cậu không nên xen vào thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro