Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục, Lão Tử Đây Mặc Kệ (Dịch)

Nhiệm Vụ Chính...

2024-11-21 13:45:03

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Nghe thấy tên lưu manh run rẩy nói ra cái tên An Dật, tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi sắc mặt.

Đinh Nhân Phượng mặt lạnh lùng: “Xác định là thằng nhãi này à?”

Tên lưu manh kia gật đầu: “Là hắn, dù hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

Hắn chính là tên côn đồ đã bị An Dật đá vào thùng rác, lúc đó còn tận mắt chứng kiến An Dật đạp gãy chân Hầu Long. Cảnh tượng ấy, đúng là một trận Tu La!

Khóe miệng An Dật khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: “Mới có hai ngày không gặp, lại dám bôi nhọ người khác? Long Ca thế nào rồi, cho ta gửi lời hỏi thăm.”

“Ngươi…” Tên lưu manh nghiến răng, nhưng không dám nói thêm gì.

Long Ca vốn là kẻ tàn bạo, làm việc không từ thủ đoạn, nên tên này cũng chẳng ưa gì hắn, cứ nói ra sự thật thôi.

Đinh Nhân Phượng cười khẩy: “Vậy người đánh Hầu Long chính là ngươi rồi.”

An Dật thấy hơi ngạc nhiên, tên này trông có vẻ không tức giận lắm!

“Phượng ca, đừng nói nhảm với hắn nữa, xử lý thằng nhãi này đi!” Xung quanh mấy tên côn đồ bắt đầu la ó, hò hét.

Nói về khả năng chiến đấu, Đinh Nhân Phượng không phải là người mà Hầu Long có thể so sánh.

“Ta không cần ngươi phải lo!” Trương Phàm lau máu trên khóe miệng, giọng lạnh tanh nói. Được An Dật cứu, nhưng trong lòng hắn lại càng thêm căm hận.

An Dật bĩu môi: “Ta cũng chẳng muốn lo cho ngươi, nhưng đây là bệnh viện, Dì Chu cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi!”

Đinh Nhân Phượng giơ tay tạo tư thế chiến đấu, rồi vẫy tay: “Này nhóc, đừng có lề mề, một chọi một thôi! Nếu ngươi thắng, bọn ta sẽ rút lui. Còn chuyện của A Long, bọn ta cũng sẽ bỏ qua!”

“Cắt, bỏ qua chuyện cũ à? Ta nghĩ các ngươi không bao giờ làm được chuyện đó đâu!” An Dật bước lên một bước, nắm chặt tay, tiếng khớp xương kêu cạch cạch.

Từ lần đánh nhau với Long Ca trước đây, hắn đã biết đám người này rất khó chịu, gặp là đánh!

“Quá kiêu ngạo!” Đinh Nhân Phượng nổi giận, nắm đấm đột ngột vung ra tấn công. Hắn là người luyện võ, thực lực còn mạnh hơn cả Long Ca. Một quyền của hắn có sức mạnh đáng sợ.

Ngay lập tức, An Dật cũng lao tới, như một con báo săn. Nắm đấm của hắn vung ra với tốc độ nhanh hơn, nhắm thẳng vào mặt của Đinh Nhân Phượng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bụp … !

Mặt của Đinh Nhân Phượng bị đấm méo đi. Hắn như một chiếc lá bay lượn, mái tóc dài phất phới, rồi rơi mạnh xuống đất.

Miểu sát? Phượng ca, người từng vô địch dưới quyền đen, vậy mà lại bị hạ gục chỉ trong nháy mắt!? Mười tên lưu manh đứng xung quanh lập tức bối rối, không biết phải làm gì. Phượng ca của bọn họ một mình có thể đánh bại bảy, tám người, còn tên tiểu tử này chỉ cần một quyền đã hạ gục Phượng ca, chắc quật ngã cả bọn họ cũng là chuyện dễ dàng.

“Các ngươi, tiếp tục đi!” An Dật lắc lư cánh tay, mỉm cười nói.

Sau khi học được chiêu thức từ lão già ăn gà, hắn cảm thấy khả năng vận dụng nội lực của mình càng thành thục hơn.

Ban đầu, để đánh bại một cao thủ như Phượng ca, hắn còn nghĩ sẽ phải tốn ít nhiều công sức. Nhưng bây giờ, chỉ cần một quyền đã có thể hạ gục hắn! Hai quyền thì ngã luôn hai người!

Cảm giác sức mạnh tăng vọt thật sự vô cùng thoải mái!

“Các anh em, xông lên cùng nhau đi! Ta không tin hắn có thể đánh lại cả đám người bọn ta!” Tên côn đồ cao lớn đeo kính râm chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cú đá ngang vào mặt.

Cú đá mạnh mẽ, âm thanh vang lên rõ ràng, khiến hắn bị đá bay xa tới bốn, năm mét trước khi ngã xuống đất.

“Kế tiếp là ai?” An Dật đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng thu chân lại, hành động phong cách đến mức khó tin!

“Cái này…” Một đám lưu manh đứng ngơ ngác, tiến không được, mà lùi cũng không xong.

Đánh thì chắc chắn là thua! Mà nếu bỏ chạy, chắc chắn không còn chỗ đứng ở Giang Bắc!

“Dừng tay hết!”

Đinh Nhân Phượng gượng dậy, chắn trước mặt đám đàn em, giơ tay lên nói: “Ngươi thật sự rất mạnh, ta chấp nhận thua. Vừa rồi ta ra tay trước, ngươi muốn giết hay lột da tùy ý. Nhưng ta chỉ mong ngươi đừng làm khó các anh em của ta.”

“Phượng ca!” Một đám lưu manh nước mắt chực trào, xúc động vô cùng.

Dù cho Đinh Nhân Phượng bị một quyền của An Dật làm sưng cả quai hàm, trông như một cái đầu heo, nhưng khí thế của hắn vẫn không hề suy giảm.

An Dật thản nhiên nói: “Cút đi nhanh lên! Vẫn là câu nói đó, đừng để ta gặp lại các ngươi ở thành phố Giang Bắc. Gặp lần nào, ta đánh lần đó!”

“Cảm ơn vì đã nương tay. Tôi là Đinh Nhân Phượng, nếu sau này có việc cần giúp đỡ, xin đừng ngần ngại, Đinh mỗ nhất định không từ chối.”

Đinh Nhân Phượng nói một cách đường hoàng.

An Dật khẽ nhíu mày. Đinh Nhân Phượng? Hắn nhủ thầm... Tên này sao lại nghe như kiểu bị chế giễu vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cha mẹ tên này chắc đã phải lật tung cả cuốn từ điển để tìm ra một cái tên bỉ ổi như thế.

Sau khi bị hạ gục, Đinh Nhân Phượng không nán lại lâu, lôi kéo đám lưu manh rời khỏi hiện trường. Nghe thấy động tĩnh, Lam Nhược Hy và Thẩm Mộ Huyền cũng bước xuống từ trên lầu.

“Bác sĩ Trương, anh sao vậy...” Lam Nhược Hy nhìn thấy Trương Phàm nằm bẹp dưới đất.

Trương Phàm cố gắng đứng lên, tập tễnh rời đi. Hắn đang cực kỳ phẫn nộ, sự phẫn nộ chưa từng có. Hắn nhất định phải mạnh hơn, mạnh hơn tất cả mọi người! Hắn sẽ nghiền nát tất cả những kẻ đã đắc tội với hắn hôm nay! Đặc biệt là tên tiểu tử này!

Lam Nhược Hy cắn môi dưới: “Tôi đã làm gì sai sao? Tại sao...”

“Đừng để ý đến hắn, đầu óc có vấn đề thôi.” An Dật từ tốn nói. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không buông lỏng. Khí chất từ người này khiến hắn có một cảm giác quen thuộc. Rất giống với một con chó hoang trời sinh hung dữ!

Loại người có thù tất báo, tham lam và ích kỷ! Đến cả hắn cũng cảm thấy ghê sợ! Tại sao một kẻ như vậy lại là Thiên Mệnh Chi Tử?

_“Keng! Nhiệm vụ chính tuyến [Nghịch Thiên Đoạt Mệnh] đã hoàn thành 1/9, ác lực trị +100! Phần thưởng nhận được: [Tu La Thần Cách (Nhất Trọng)]!”_

Khi nhìn thấy phần thưởng từ Hệ Thống, An Dật giật mình. Hoàn thành 1/9 rồi sao?

Đây chính là nhiệm vụ chính tuyến đó!

Hắn cảm giác mình chưa làm gì nhiều, mà đã hoàn thành 1/9. Theo tiến độ này, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ tập hợp đủ một bộ Tu La Thần Cách!

Thần Cách! Cả thân thể An Dật bắt đầu nóng lên vì kích động. Nếu hắn có được Thần Cách, chẳng phải điều đó có nghĩa là hắn sẽ trở thành...

“Hô!” An Dật hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình tỉnh táo. Mới chỉ hoàn thành 1/9, vẫn còn 8/9 chưa hoàn thành! Hắn nhất định phải quay lại thế giới kia!

_“Keng! Thiên Mệnh Chi Tử [Trương Phàm], túc chủ có muốn đưa vào phe mình không?”_

Nhìn vào hai lựa chọn hiện ra, An Dật lâm vào trầm tư và mở phần giải thích về phe phái.

_[Giải thích về phe phái]: Thiên Mệnh Chi Tử, người sở hữu tiềm lực và thực lực mạnh mẽ. Nếu chọn đưa vào phe mình, Hệ Thống sẽ kích hoạt các nhiệm vụ liên quan! Hoàn thành và khuất phục!_

Lần này, Hệ Thống giải thích có phần chi tiết hơn một chút. An Dật suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra. Điều này tương đương với việc hỏi liệu hắn có muốn thu nhận Trương Phàm làm thuộc hạ hay không.

An Dật ngay lập tức chọn không. Nói đùa à, hắn đâu phải thùng rác mà đi thu nhận kẻ khác!

Nhưng khi hắn cố chọn không, lại không có tác dụng. Nhìn thấy nút chọn màu xám không thể nhấn, mặt An Dật tối sầm lại và nhanh chóng đóng pop-up.

Lão tử không chọn nữa là được chứ gì!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục, Lão Tử Đây Mặc Kệ (Dịch)

Số ký tự: 0