Chương 46
Khiêu Dược Hỏa Diệm
2024-11-11 23:17:51
Ngày hôm sau trời có mưa nhỏ. Mới sáng sớm bầu trời đã hết sức u ám. Lục Tử Mặc sau khi tỉnh giấc, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mái hiên. Lúc này, mưa bụi lất phất bay. Lục Tử Mặc cầm khẩu súng trong tay, lắp vào rồi lại tháo ra, tháo ra rồi lắp vào. Anh cứ lặp đi lặp lại động tác đó.
Sơ Vũ tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình bóng cô độc của Lục Tử Mặc. Cô vừa mở mắt, anh như có thần giao cách cảm liền quay người lại, cúi xuống hôn lên môi cô: "Em tỉnh rồi à?"
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ tóc mai Lục Tử Mặc. Rồi cô vuốt ve cặp lông mày, chiếc mũi cao, đôi môi anh. Anh nhắm mắt để mặc cô khắc họa các đường nét trên gương mặt anh bằng ngón tay mềm mại của cô.
Không hiểu sao trong lòng Sơ Vũ thấy vô cùng bất an. Nhưng có những chuyện cô không thể ngăn cản, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn buộc phải hành động.
"Hôm nay anh sẽ ra ngoài à?"
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc đã thay quần áo nghiêm chỉnh. Anh cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn: "Ừ".
"Anh nhớ cẩn thận nhé".
Lục Tử Mặc nhìn chăm chú vào đáy mắt Sơ Vũ một lúc. Anh lại nghiêng người hôn lên môi cô, rồi đỡ cô ngồi dậy: "Em hãy ở nhà với Khả Nhân. Có chuyện gì thì nghe theo sự sắp đặt của cô ấy".
Lúc hai người đi ra phòng khách, Khả Nhân đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi chăm chú trước máy vi tính. Nghe tiếng động ở đằng sau, Khả Nhân lên tiếng: "Chào buổi sáng. Hệ thống đã kết nối rồi. Bây giờ chỉ cần đợi bên Pháp chuyển tiền sang".
Lục Tử Mặc gật đầu, vuốt tóc Sơ Vũ rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc vừa ra khỏi cửa, trên trời bỗng nổi lên một tràng sấm rền vang, khiến Sơ Vũ giật bắn mình. Cô lặng người trong vài giây, nỗi lo lắng và bất an khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Sơ Vũ bất giác chạy ra cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Lục Tử Mặc đã hoàn toàn mất dạng.
"Cô đừng căng thẳng quá".
Khả Nhân tiến lại gần vỗ vai Sơ Vũ, giơ tay khóa cửa: "Anh ấy giỏi hơn cô tưởng tượng đấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy không biết chết đi sống lại bao lần. Chuyện nhỏ như thế này chắc anh ấy dễ dàng ứng phó thôi".
Không phải như vậy.
Sơ Vũ nhìn Khả Nhân, không nói ra lời. Cô không biết giải thích như thế nào cho Khả Nhân hiểu nỗi bất an to lớn trong lòng cô. Dù nói ra, có khi Khả Nhân tưởng đây là biểu hiện yếu đuối của cô. Vì vậy Sơ Vũ chọn cách im lặng.
"Cô nên tin tưởng vào anh ấy".
Khả Nhân mỉm cười, quay lại bàn vi tính: "Cô hãy xem tivi đi, có thể giúp cô thấy thoải mái hơn".
Sơ Vũ không muốn Khả Nhân lo lắng, cô bước tới bật tivi và cuộn mình trên ghế sofa.
Nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để mắt tới các tiết mục truyền hình.
Sau cơn sấm chớp, trời bắt đầu mưa lớn. Mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Khả Nhân đứng dậy pha tách coffee, mùi coffee thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng.
Có người gõ cửa. Khả Nhân lập tức đặt tách coffee xuống bàn, rút khẩu súng ở bên hông. Cô lắc đầu với Sơ Vũ rồi từ từ đi ra phía cửa.
Khả Nhân chưa đi đến cửa ra vào, một tiếng động ở bên ngoài khiến sắc mặt cô tái đi. Khả Nhân lập tức quay người kéo Sơ Vũ, cả hai lao về đằng sau chiếc ghế sofa. Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng nổ cực lớn. Cửa gỗ và bờ tường bên cạnh vỡ tan tành.
Khả Nhân dùng thân mình yểm hộ Sơ Vũ. Khói bụi chưa bay hết, cô đã giương khẩu súng về phía trước. Nào ngờ, Khả Nhân còn chưa kịp có hành động gì, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán cô.
Naka từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Khả Nhân và Sơ Vũ, hắn cười đắc ý: "Hai người đẹp, các cô đã từng nghe câu "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn" chưa?" (Thành ngữ: Chỉ tham lợi trước mắt mà quên cái họa sau này).
Nỗi hoảng loạn trong lòng Sơ Vũ đột nhiên biến mất. Mỗi khi có chuyện xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng trấn tĩnh. Sơ Vũ cảm thấy may mắn khi người gặp nguy hiểm trong hoàn cảnh này là cô, chứ không phải Lục Tử Mặc.
Naka cười cười bước đến bên Sơ Vũ. Hắn liếc nhìn cô rồi lắc đầu: "Đúng là ý trời. Nếu không phải tôi tự nhiên nghĩ đến việc kiểm tra camera lắp trong văn phòng. Làm sao tôi có thể phát hiện, người phụ nữ bé nhỏ mềm yếu như cô lại biết vượt nóc băng tường ngay trước mắt tôi?"
Naka đưa di động cho Sơ Vũ: "Cô mau gọi điện thoại cho Lục Tử Mặc, kêu hắn quay về đây".
Sơ Vũ không nhúc nhích, gương mặt cô hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Naka không tỏ ra bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của Sơ Vũ, hắn nhún vai: "Cô gọi hay không đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Cuối cùng kiểu gì hắn cũng mò về nơi này. Có điều...cô càng kéo dài thời gian, anh em chúng tôi càng mất kiên nhẫn. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách tìm thú vui trên người hai cô".
Đám đàn ông cười ồ dâm đãng. Khả Nhân hít một hơi sâu, giật máy điện thoại trên tay Naka, bấm số gọi đi: "Anh đúng là tên khốn, làm ăn cái kiểu gì vậy? Chúng tôi bị người anh theo dõi bắt rồi! Bà nó chứ...".
Khả Nhân tiếp tục mắng chửi, nhưng Naka đã giật lại điện thoại. Hắn trừng mắt với người phụ nữ nóng tính, nói vào điện thoại một cách đắc chí: "Lục, tôi nghĩ lần này chắc chú sẽ xuất hiện trước mặt tôi tử tế đúng không. Hiếm có một lần tôi chiếm thế thượng phong. Chú đừng có giở trò, mau đến bến tàu gặp tôi".
Đầu kia không có tiếng người nói chuyện, chỉ vọng đến tiếng tút tút tắt máy.
Naka cười lạnh lùng, vẩy khẩu súng trong tay: "Đưa bọn họ đi".
Sơ Vũ cắn môi nhìn Khả Nhân. Khả Nhân giơ tay vuốt tóc, gương mặt thản nhiên không lộ vẻ căng thẳng: "Hắn mời chúng ta đi thì chúng ta đi. Hiếm có dịp hắn nhiệt tình như vậy, cô nói có phải không?"
Naka nghe xong cười thâm hiểm: "Mời hai cô".
Mưa ngày càng nặng hạt, trắng xóa cả đất trời. Sơ Vũ và Khả Nhân bị nhốt vào một nhà kho ở bến tàu. Naka sai người trói lưng Sơ Vũ và Khả Nhân vào với nhau. Sau đó hắn lấy một trái bom hẹn giờ, điều chỉnh thời gian rồi nhét vào giữa người Sơ Vũ và Khả Nhân, rồi hắn lại cuốn dây điện xung quanh người họ.
"Hai cô đừng có dại dột tìm cách bỏ trốn".
Naka cười híp mắt: "Uy lực của quả bom này có thể san bằng cả nhà kho. Các cô mà giãy giụa làm đứt một sợi dây điện nào đó thì không phải là lỗi của tôi đâu đấy. Các cô tốt nhất cầu nguyện Lục Tử Mặc kịp tới đây trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không...", Naka nhún vai: "Xảy ra chuyện gì cũng không phải là lỗi của tôi".
"Đi thôi", Naka lắp đặt xong trái bom phất tay ra hiệu đám đàn em: "Chúng ta đi gặp Lục Tử Mặc".
Đợi đến khi cánh cửa nặng nề của nhà kho khép lại, bên trong chỉ còn lại Sơ Vũ và Khả Nhân, Sơ Vũ mới hỏi khẽ: "Chúng ta chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chuyện này không phải đùa đâu", Khả Nhân vặn vẹo cổ: "Hắn nói không sai. Nếu chúng ta không cẩn thận làm đứt dây điện, chúng ta sẽ thịt nát xương tan đó".
Khả Nhân vẫn giữ bộ mặt thản nhiên. Sơ Vũ trầm mặc một lát: "Cô không sợ sao?"
"Bà chị này từng gặp không ít hoàn cảnh tương tự".
Khả Nhân mỉm cười: "Khi tôi mới vào nghề được một năm. Tôi từng bị treo lơ lửng trên thùng xăng. Sau đó, kẻ sát nhân biến thái đốt cháy sợi dây thừng trói tôi. Nếu tôi bị rơi xuống dưới thì bây giờ làm gì có thể ngồi đây?"
"Còn nữa, sáu năm trước, tôi bị nhốt vào một cái thùng kín thả xuống biển. Bên ngoài thùng buộc đầy dây xích nặng. Vậy mà tôi vẫn sống sót".
"Tôi tin lần này cũng sẽ không sao. So với mấy lần trước, lần này chẳng là gì cả". Khả Nhân lắc đầu: "Hơn nữa trước khi đến đây, tôi đã gọi điện thoại cho Gấu lớn".
Mưa lớn rơi xuống mái tôn, tạo thành tiếng động ầm ầm, che lấp cuộc trò chuyện của Sơ Vũ và Khả Nhân.
"Không phải cô gọi điện cho Lục Tử Mặc sao?"
Sơ Vũ hết sức kinh ngạc, nỗi bất an trong lòng vơi đi nhiều. Khả Nhân cười nhạt: "Hắn bảo tôi gọi cho Lục thì tôi gọi? Hắn tưởng tôi là con ngốc sao?"
"Hãy đợi đấy", Khả Nhân nắm tay Sơ Vũ: "Gấu lớn sẽ đến cứu chúng ta trong thời gian nhanh nhất. Naka đúng là đắc ý hơi sớm quá".
Thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi. Nhà kho kín mít vô cùng ngột ngạt. Ngoài trời tuy mưa lớn nhưng khí nóng trong nhà kho không có chỗ tỏa ra ngoài. Hai người phụ nữ chỉ một lúc sau toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cửa nhà kho bật mở. Một tên đàn em của Naka bước vào ngó hai người. Thấy không có gì bất thường, hắn lại quay người đi ra.
"Anh chàng Gấu lớn ngốc nghếch hành động chậm chạp thật đấy".
Khả Nhân thốt một câu oán trách.
Lúc này, trời đã có vẻ ngớt mưa. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn cũng nhỏ hơn trước. Tuy nhiên, thời gian trên trái bom hẹn giờ lùi dần, giống như bước chân Thần chết mỗi lúc một tới gần, khiến con người hãi hùng khiếp đảm.
Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy có mấy giọt nước lạnh rơi xuống mặt. Căn phòng đang nóng bức xuất hiện làn gió mát thổi vào khiến Sơ Vũ thấy người nhẹ nhõm hẳn. Cô bất giác ngẩng đầu, trên nóc nhà kho một mảnh tôn không biết bị cắt từ bao giờ, để lộ khoảng trống một người chui lọt.
Sơ Vũ huých người Khả Nhân. Khả Nhân bấm tay Sơ Vũ, biểu lộ cô đã biết rồi.
Người đàn ông trên nóc nhà kho thò đầu vào nhìn, rồi thòng sợi dây thừng khá lớn xuống dưới. Do ngược sáng nên Sơ Vũ không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ thấy thân hình cao lớn vạm vỡ của anh ta.
Sơ Vũ hồi hộp nhìn về phía cửa nhà kho. Naka có vẻ không hoàn toàn yên tâm khi nhốt họ ở đây. Căn cứ theo tình hình, cách một thời gian hắn lại sai người đi vào trong kiểm tra. Mặc dù cửa đã khóa nhưng qua khe cửa, Sơ Vũ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tên gác cửa đứng ở ngay bên ngoài.
Người đàn ông ở bên trên bám dây thừng tụt xuống đất rất nhanh. Sơ Vũ suýt kêu lên thành tiếng nhưng bị Ba Dữ bịt chặt miệng. Nhìn Ba Dữ bình an vô sự, Sơ Vũ cảm thấy một niềm vui khó tả. Khả Nhân ngồi bên cạnh mắng khẽ: "Anh đúng là đồ Gấu ngốc nghếch. Anh định để bà cô này bị nấu thành tương thịt mới đến cứu chắc?".
Ba Dữ gật đầu với Sơ Vũ, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Sau đó, anh ta bước lại gần ngó nghiêng đống dây dợ trên người hai cô gái.
"Lục Tử Mặc đâu rồi?"
Khả Nhân lên tiếng hỏi khẽ. Cô cũng không rời mắt khỏi cửa nhà kho. Chỉ cần có người đi vào lúc này, ba người bọn họ sẽ chết chắc.
"Đây là cái bẫy", Ba Dữ cuối cùng cũng mở miệng: "Ngay từ đầu, Naka biết Sơ Vũ đến văn phòng hắn ăn trộm tài liệu. Hắn giăng cái bẫy này để chúng nhảy vào. Hôm nay đúng là hắn sẽ tiến hành giao dịch. Nhưng không có chuyện bên Pháp gửi tiền sang, mà Naka sẽ giao dịch trực tiếp ở một bến tàu bỏ hoang cách đây hai cây số".
"Ý anh là gì?"
Khả Nhân mở to mắt. Ba Dữ nhíu mày: "Hắn bắt hai cô làm con tin nhằm mục đích lừa Lục Tử Mặc qua bên này để hắn tóm luôn một mẻ. Đồng thời cũng là để bảo đảm sự an toàn của vụ giao dịch".
"Vì vậy Lục Tử Mặc mới không đến đây, anh ấy đi ngăn cản vụ giao dịch?"
Ba Dữ lắc đầu, nhưng không nói Lục Tử Mặc đi đâu. Anh ta rút trong người một con dao sử dụng trong quân đội do Thụy Sỹ sản xuất, lưỡi dao sắc đến ghê người: "Các cô đừng động đậy. Tôi chuẩn bị cắt dây điện đây".
"Gấu lớn".
Khả Nhân cười cười: "Anh mà cắt nhầm là cả ba chúng ta trở thành tương thịt đấy".
Ba Dữ cúi đầu nhìn Khả Nhân, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, anh ta nhìn đi nhìn lại rồi chọn một sợi dây điện, cắt đứt một cách dứt khoát.
Vào giây phút Ba Dữ cắt dây điện, tim Sơ Vũ ngừng đập, hai tai cô ù ù.
Ba người thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, Ba Dữ cắt sợi dây trói người hai cô gái. Anh ta đỡ Sơ Vũ đứng dậy trước: "Chúng ta phải đi ngay"
Ba Dữ chưa nói dứt câu, quả bom hẹn giờ vừa bị anh ta đặt sang một bên đột nhiên kêu tút tút. Con số trên màn hình hiển thị từ mười năm phút nhảy như tên bắn về số không.
Khả Nhân phản ứng cực nhanh. Chân của cô vẫn bị trói chưa kịp cởi ra nên không thể hoạt động. Cô xoay người nằm đè lên trái bom.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sơ Vũ hoàn toàn không có phản ứng. Đúng lúc Khả Nhân nằm đè lên trái bom, Ba Dữ đẩy mạnh Sơ Vũ nằm xuống đất, ôm cô lộn vài vòng, lộn đến bên cạnh đống đồ ở góc kho.
Trong kho vang lên tiếng nổ cực lớn. Sơ Vũ cảm thấy thính giác của mình bị xung kích nặng nề gần như mất tác dụng. Làn khí nóng cuồn cuộn bao phủ. Ba Dữ ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, để tránh cho cô bị thương bởi vụ nổ.
Mặt đất rung chuyển, khói bụi mù mịt, không biết bao lâu sau mới dịu bớt.
Ba Dữ từ từ buông người Sơ Vũ. Sắc mặt anh ta trắng bệch. Vừa nãy, do Khả Nhân dùng thân thể cô chặn trái bom nên mới giảm uy lực của nó xuống mức thấp nhất. Ba Dữ và Sơ Vũ lại ngồi sau đống đồ nên lưng anh ta chỉ bị thương nhẹ.
Ánh mắt của Sơ Vũ và Ba Dữ cùng dừng lại nơi bom nổ. Ở đó bây giờ xuất hiện một cái hố lớn. Vào hoàn cảnh này, Khả Nhân chắc không có cơ hội sống sót.
Sơ Vũ toàn thân cứng đờ. Mặc dù tiếp xúc với Khả Nhân không nhiều, nhưng tính cách vui vẻ và tác phong thoải mái của Khả Nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Sơ Vũ. Chỉ mới đây thôi, Khả Nhân còn cười an ủi cô, nói mình từng trải qua nhiều nguy khốn, vụ này chưa là gì cả.
Khả Nhân vốn có thể tránh sang một bên. Nhưng như vậy cả ba người sẽ phải chịu tất cả uy lực của trái bom. Vào giây phút căng thẳng nhất, Khả Nhân đã dũng cảm hy sinh để bảo vệ mạng sống của họ.
"Đi thôi"
Ba Dữ nhanh chóng kéo Sơ Vũ rời khỏi nhà kho. Anh ta rút một khẩu súng từ sau lưng. Trái bom nổ ở gần cửa nên mấy tên canh gác đều bị trọng thương, nằm bò trên đất rên la.
Ba Dữ không thèm để ý đến bọn chúng. Anh ta lôi Sơ Vũ xềnh xệch đi ra ngoài. Gương mặt anh ta lạnh lùng đáng sợ. Ba Dữ kéo Sơ Vũ lên chiếc xe Jeep đỗ đằng sau nhà kho, nổ máy phóng như điên về phía trước.
Cả người Sơ Vũ bẩn thỉu, dính đầy mồ hôi, nước mưa và bùn đất dưới nền nhà kho. Sơ Vũ cảm thấy mặt cô hơi ngứa ngáy. Sơ Vũ đưa tay sờ lên má mới phát hiện là nước mắt của mình.
Người đàn ông sắt đá như Ba Dữ cũng đang ngân ngấn nước mắt.
Đây quả nhiên là một cái bẫy.
Bọn họ giăng bẫy Naka, nhưng lại bị hắn lợi dụng, bẫy trong bẫy để trói chặt bọn họ.
Naka chỉ để lại mấy tên đàn em canh gác nhà kho, còn hắn đã đi bến tàu bỏ hoang tiến hành cuộc giao dịch chính thức.
Nói như vậy, lúc cô đến công ty ăn trộm tài liệu đã bị Naka phát hiện. Hắn nhìn thấy cô thông qua camera giám sát. Rồi hắn tương kế tựu kế, lôi Văn Lai đến văn phòng cố ý nói những lời đó, để dụ bọn cô mắc câu.
Sau đó, Naka bắt cô và Khả Nhân vào đúng hôm hắn giao dịch. Hắn biết kiểu gì Lục Tử Mặc cũng sẽ đến cứu cô. Hắn dùng một cái bẫy vô cùng hiểm ác là trái bom kiểu gì cũng phát nổ. Chỉ có điều, Naka chắc không thể ngờ tới, người đến cứu cô lại là Ba Dữ, người mà hắn tưởng đã chết từ lâu.
Naka chơi một ván bài hiểm, giúp hắn vừa có thể trừ khử Lục Tử Mặc vừa có thể tiến hành giao dịch thuận lợi. Chỉ cần tiền vào túi hắn, hắn sẽ không lo bị Kim Gia và Rắn Độc định tội phản bội.
Chiếc xe Jeep lao thẳng về phía bến tàu bỏ hoang không xa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, giống như một màn hoa trắng từ trên trời thả xuống đất. Ba Dữ dừng xe trên một dốc núi, lấy từ sau xe một cái hộp. Anh ta mở hộp đưa cho Sơ Vũ khẩu súng bắn tỉa: "Anh Lục nói cô biết dùng súng. Chúng tôi không hy vọng cô sẽ có tác dụng lớn. Chỉ cần cô giúp ích chút xíu lúc chúng tôi hành động là được rồi".
Ba Dữ nói xong, liền đưa máy liên lạc cho Sơ Vũ, ra hiệu cô đeo tai nghe và kẹp micro trước ngực. Sau đó, anh ta rút một khẩu súng AK từ cái hộp đeo lên lưng, tay cầm khẩu súng lục nhỏ. Sau khi chuẩn bị xong, Ba Dữ đẩy cửa xe bước xuống: "Tôi đi xuống dưới gặp anh Lục".
Sơ Vũ dõi theo bóng dáng Ba Dữ biến mất trong làn mưa. Cô giơ tay lau sạch nước mắt trên má rồi xuống xe. Từ vị trí trên cao này có thể nhìn rõ toàn cảnh bên dưới. Trên sông có hai con tàu, Sơ Vũ nhìn thấy vài bóng người đi đi lại lại.
Sơ Vũ nằm phủ phục xuống đất, giương kính ngắm của khẩu súng bắn tỉa về phía trước.
Mưa lớn ảnh hưởng đến tầm mắt của Sơ Vũ. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt.
Nỗi bi thương vì cái chết của Khả Nhân biến mất trong ánh mắt Sơ Vũ. Bây giờ, gương mặt cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và kiên nghị.
Cô buộc phải trấn tĩnh. Khả Nhân đã hy sinh là sự thật không thể thay đổi. Bây giờ, cô là người duy nhất có thể giúp đỡ Lục Tử Mặc và Ba Dữ.
"Sơ Vũ".
Từ chiếc tai nghe vọng đến tiếng nói Lục Tử Mặc. Giọng anh trầm ấm như ở sát bên tai cô. Dường như anh vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Khả Nhân. Sơ Vũ cũng hạ thấp giọng trả lời: "Em đây".
"Hãy nhớ giữ mình".
Nói xong câu này, Lục Tử Mặc tắt luôn máy bộ đàm. Sơ Vũ cắn chặt môi, giữ nguyên người trong cơn mưa lớn trên mặt đất bùn lầy.
Sơ Vũ cố gắng hết sức nhìn xuống bên dưới qua kính ngắm trên khẩu súng bắn tỉa. Không biết có phải do trời mưa lớn, dưới bờ sông không một bóng người. Ban nãy còn có hai ba người đàn ông đi lại, dáng vẻ đầy cảnh giác. Bây giờ không thấy chúng đâu cả. Một bầu không khí yên tĩnh dị thường bao trùm cả khu vực.
Ánh chớp lóe lên ở phía chân trời xa xa, tiếp đó là một tràng sấm rền vang. Sơ Vũ lau nước mưa trên mặt, lại chăm chú nhìn xuống bên dưới. Từ trên đường quốc lộ, một chiếc xe chở hàng chạy về hướng bờ sông.
Tim Sơ Vũ đập mạnh, cô bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay. Thứ kim loại lạnh lẽo khiến cô cảm thấy yên lòng hơn.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Chiếc xe tải dừng lại bên bờ sông. Từ trên xe nhảy xuống mấy người đàn ông da trắng cao to, nhìn qua cũng có thể đoán là người châu Âu. Họ mang theo một chiếc vali màu đen khá lớn.
Mấy người châu Âu vừa xuất hiện, Naka liền bước ra từ con tàu.
Do ở khoảng cách khá xa, Sơ Vũ không thể nghe rõ họ nói gì. Cô chỉ thấy Naka trao đổi với mấy người nước ngoài vài câu. Sau đó, hắn ra lệnh cho người trên tàu bắc tấm ván xuống bờ. Hắn bê một cái hòm đặt lên ván cầu, vẫy tay ra hiệu đối tác tự mình đi kiểm tra.
Sơ Vũ lặng lẽ chứng kiến cảnh đó. Tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng, kính ngắm nhằm trúng đầu Naka. Cô chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, Nhị ca của tập đoàn ma túy lớn nhất Thái Lan hô phong hoán vũ bao nhiêu năm sẽ mất mạng trong tay cô.
Đám người châu Âu kiểm tra hàng xong, tỏ vẻ hài lòng gật đầu. Thuộc hạ của Naka lần lượt đẩy từng chiếc hòm lớn xuống bờ qua tấm ván cầu.
Trong lúc chúng đang dỡ hàng, trên đường quốc lộ đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe lao đến bờ sông với tốc độ rất nhanh.
Tình hình bỗng dưng thay đổi. Naka và mấy người châu Âu lập tức rút súng, nã đạn vào những chiếc xe đang tiến lại gần.
Hai bên nổ súng vào thân xe và thành tàu tạo thành tia lửa điện. Lúc này, Naka mới nhìn rõ người ngồi trong buồng lái ô tô. Sắc mặt hắn dần tái mét. Ngồi trên chiếc xe đầu tiên chính là Sophie và Lama.
Mấy chiếc xe xuống dưới bờ sông đỗ thành vòng tròn, quây xe hàng của người châu Âu vào giữa.
Mục tiêu của đám Sophie chỉ là lấy hàng. Vì vậy chúng không thèm để ý đến những người trên tàu. Sơ Vũ vừa nhìn thấy Naka và người của hắn chuẩn bị trốn vào khoang tàu, cô ngắm trúng não bộ Naka, bóp cò không chút do dự.
Để trả thù cho Khả Nhân.
Viên đạn xé màn mưa, bay thẳng vào đầu người đàn ông đó. Hắn đổ gục ngay tại chỗ, máu tươi chảy ra lênh láng. Sự việc quá đỗi bất ngờ khiến người ở trên tàu, người châu Âu và đám Sophie sững sờ trong giây lát.
Sau đó, mấy người châu Âu và cả đám người Sophie đều nấp về phía mấy chiếc xe. Tuy nhiên, chúng vẫn chưa thể xác định đạn bay đến từ phương nào. Sơ Vũ thay đạn, khẩu súng vừa phát nổ vẫn còn nóng bỏng trong lòng bàn tay cô. Sơ Vũ nhận thấy đáy lòng cô vô cùng băng giá, như mọi cảm xúc đều trôi tuột đi đâu mất.
Ở phía trước, Lục Tử Mặc cũng kéo chốt an toàn trên nòng súng, nhìn về phía bờ sông bằng ánh mắt sắc bén. Đám người châu Âu nhảy vội lên xe, nhấn ga phóng đi mất. Xe lao đi với tốc độ rất nhanh, nhưng Lục Tử Mặc còn hành động nhanh hơn. Anh giơ súng nhằm thẳng vào lốp xe bóp cò.
Phát đạn trúng ngay lốp sau chiếc xe tải. Xe đang lao nhanh đột nhiên bị nổ lốp, trôi tuột trên con đường trơn ướt xuống dưới bờ sông Mekong.
"Sơ Vũ, quay lại xe nhanh lên. Bọn anh sẽ đi tìm em".
Giọng nói Lục Tử Mặc vang lên trong tai nghe. Sơ Vũ lập tức nghe theo lời anh. Không bao lâu sau, Lục Tử Mặc và Ba Dữ như vừa chui ra từ bùn đất chạy đến. Lục Tử Mặc lao lên xe: "Đi thôi".
Sơ Vũ không có thời gian do dự, cô lập tức nhấn ga phóng xe xuống núi.
Chiếc xe lao như con ngựa điên xuống dốc núi, mạnh đến mức Sơ Vũ suýt không giữ nổi tay lái. Xuống đến gần bờ sông, chiếc xe Jeep gặp phải làn đạn. Sơ Vũ vội phanh kít xe, đuôi xe của cô chạm phải một chiếc xe khác đang đỗ gần đó, tạo nên tiếng ma sát điếc tai. Chiếc xe đó không chịu nổi cú va chạm, lập tức bị đẩy xuống sông Mekong.
"Đi nhanh lên".
Lục Tử Mặc cất giọng trầm trầm. Sơ Vũ lại rồ ga, chiếc xe Jeep lao vụt đi. Đằng sau, Sophie đã giải quyết xong đám người nước ngoài. Ả ra lệnh thuộc hạ đuổi theo truy sát họ. Người dẫn đầu tất nhiên là Lama.
"Cô ta định qua cầu rút ván".
Lục Tử Mặc lên tiếng, anh vừa nói vừa thay đạn nhanh như tia chớp. Sau đó, Lục Tử Mặc thò người ra bên ngoài nhằm thẳng về phía người ngồi ở tay lái chiếc xe phía sau. Một phát súng nổ nhẹ, người lái xe phía sau bị bắn trúng đầu gục xuống. Chiếc xe bị mất sự kiểm soát đi ngoằn ngoèo trong vài giây rồi đâm mạnh vào chiếc xe khác đi theo sau.
Mặc dù vậy, xe của Lama kịp thời luồn lách tránh vụ va chạm, tiếp tục bám sát họ.
Lục Tử Mặc cầm điện thoại trên bàn lái, gọi vào đường dây bí mật của cảnh sát: "Cá đã cắn câu, thu lưới".
Sơ Vũ dù bận lái xe cũng ngoảnh đầu quay sang nhìn Lục Tử Mặc. Đến bây giờ, cô mới hiểu sự việc đang diễn ra.
Trước đó Lục Tử Mặc từng nói với Sophie, anh sẽ báo cho Sophie biết vị trí lô hàng trong tay Naka để biểu đạt thành ý của anh. Sự xuất hiện của Lục Tử Mặc ở bờ sông không nằm ngoài dự tính của Sophie. Vì vậy, ả định nhân cơ hội này thủ tiêu cánh tay phải của Kim Gia, từ đó có thể thuận lợi bước vào thị trường Thái Lan.
Rõ ràng Lục Tử Mặc đã đoán ra ý định của Sophie. Anh cũng muốn nhân cơ hội này giải quyết luôn người đàn bà thâm hiểm đó.
Nếu nói sự xuất hiện của Lục Tử Mặc nằm trong dự tính của Sophie, thì sự bao vây của cảnh sát hoàn toàn nằm ngoài định liệu của ả.
Hai bên một trước một sau phóng như bay trên con đường quốc lộ. Phía trước đột nhiên xuất hiện đoàn xe Jeep đi ngược về phía họ. Lúc này, Lama phát giác có điều gì đó bất ổn.
Nhưng hắn chưa kịp định thần, một làn mưa đạn nã vào đội xe của hắn, tạo thành các vết thủng lỗ chỗ trên thân xe. Đạn bắn trúng vào thùng xăng một chiếc xe, khiến xe phát nổ, khói lửa bốc cuồn cuộn trên mặt đường.
Lama không ngờ gặp phải hỏa lực mạnh đến vậy. Hắn muốn thoái lui cũng không kịp nữa.
Nhân cơ hội này, Lục Tử Mặc lại giơ súng ngắm chuẩn, bắn trúng một tên cầm lái. Lần này là người cầm lái đúng chiếc xe của Lama. Lama chỉ còn biết kinh hoàng chứng kiến chiếc xe mất kiểm soát, đâm vào vách núi và nổ tung.
Xe Jeep do Sơ Vũ lái nhanh chóng đi tới chỗ đoàn xe của cảnh sát. Lục Tử Mặc vỗ vai cô: "Dừng lại".
Sơ Vũ dừng xe bên vệ đường.
Một đám đặc cảnh súng ống đầy mình nhảy xuống từ chiếc xe Jeep phía trước. Họ chĩa súng về phía Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Một người cảnh sát cất giọng đanh thép: "Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bắt".
Lục Tử Mặc và Ba Dữ không hề phản kháng, ném súng trên tay xuống đất. Sơ Vũ quay đầu về phía sau, mấy chiếc xe nổ tung trên đường tạo ra hiện trường hỗn loạn, khói lửa bốc đầy trời. Lúc này, trời đã ngớt mưa hẳn.
"Đi mau".
Đám đặc cảnh không hề khách khí, thúc súng vào lưng ba người bắt lên xe bọn họ. Sau đó, họ còng tay cả ba người. Lục Tử Mặc nhắm mắt tựa vào thành ghế, không nói một lời nào.
Sau khi sự việc kết thúc, Sơ Vũ cùng Lục Tử Mặc và Ba Dữ được đưa về giam giữ ở Cục cảnh sát Chiang Rai. Sau đó, Lục Tử Mặc và Ba Dữ bị chuyển đi nơi khác, còn Sơ Vũ được giải đến Bangkok. Vài ngày sau, phòng tạm giam xuất hiện một người luật sư. Luật sư mỉm cười nói với Sơ Vũ: "Xin lỗi đã để cô phải chịu khổ mấy ngày. Cô cũng biết đấy, những việc liên quan đến thủ tục thường khá phức tạp. Bây giờ cô được tự do rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp để cô ở lại Bangkok ba ngày, sau đó đưa cô về nước".
"Đưa tôi về nước?"
Sơ Vũ đứng bật dậy: "Tôi đã nhập quốc tịch Thái Lan. Tại sao các anh lại đưa tôi về nước?"
"Tôi xin lỗi", người luật sư mỉm cười: "Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ làm việc theo lệnh cấp trên thôi".
Luật sư nói xong, đưa Sơ Vũ một tập tài liệu để cô ký tên, rồi vẫy tay ra hiệu cô đi theo anh ta. Lúc hai người lên xe, Sơ Vũ hỏi thăm tin tức về Lục Tử Mặc. Người luật sư nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu: "Cô vẫn chưa biết sao? Đây là tin tức nóng hổi nhất Thái Lan mấy ngày nay. Người đứng thứ hai trong tổ chức ma túy lớn nhất Thái Lan là Naka bị bắn chết ngay tại trận. Còn Lục Tử Mặc thì bị bắt và bị xử bắn. Con gái Rắn Độc là Sophie cũng bị bắt trong cuộc giao dịch lần này. Số heroin thu được đủ để cô ta bị xử tội chết mười lần ấy chứ".
Sơ Vũ bàng hoàng, cô không dám hỏi thêm. Lục Tử Mặc đã cho cô biết thân phận của anh, tại sao anh còn bị xử bắn?
Sơ Vũ cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng không một ai cho cô câu trả lời thích đáng.
Dưới sự sắp xếp của phía cảnh sát, Sơ Vũ lưu lại Bangkok ba ngày. Đúng như lời người luật sư, tin tức lớn nhất Thái Lan trong mấy ngày này là vụ cảnh sát Thái Lan và cảnh sát Miến Điện hợp tác phá vỡ tổ chức ma túy ở Tam giác vàng.
Sơ Vũ cả ngày trong khách sạn xem tin tức thời sự. Naka bị giết chết, Lục Tử Mặc bị xử bắn. Có tin đồn Kim Gia bí mật trốn thoát, nhưng vương quốc ma túy Kim Gia tạo dựng ở Thái Lan coi như sụp đổ hoàn toàn.
Về phần Sophie, trong quá trình đuổi bắt, ả ngoan cố chống cự nên bị thương khá nặng. Sophie lập tức bị dẫn độ về Miến Điện. Sự nghiệp của Rắn Độc ở Miến Điện do vụ việc của Sophie cũng bị đả kích nặng nề. Tuy nhiên, địa vị của Rắn Độc ở Miến Điện tương đối đặc biệt, ông ta lại có lực lượng vũ trang riêng nên dám đối kháng chính phủ. Nhân cơ hội này, chính phủ Miến Điện cử quân đội tấn công vào cứ điểm của Rắn Độc. Sau ba ngày xung đột, Rắn Độc bị bắn chết ngay tại nơi ở của ông ta. Tổ chức ma túy lớn ở khu vực Tam giác vàng bị xóa sổ.
Đến ngày thứ tư, Sơ Vũ bị đưa về nước. Nghe nói, hôm đó cũng chính là ngày Lục Tử Mặc bị đem đi xử bắn. Sơ Vũ thẫn thờ, toàn thân mất tri giác. Cô ngồi một chuyến bay dài nhất trong cuộc đời trở về tổ quốc.
Sơ Vũ tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình bóng cô độc của Lục Tử Mặc. Cô vừa mở mắt, anh như có thần giao cách cảm liền quay người lại, cúi xuống hôn lên môi cô: "Em tỉnh rồi à?"
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ tóc mai Lục Tử Mặc. Rồi cô vuốt ve cặp lông mày, chiếc mũi cao, đôi môi anh. Anh nhắm mắt để mặc cô khắc họa các đường nét trên gương mặt anh bằng ngón tay mềm mại của cô.
Không hiểu sao trong lòng Sơ Vũ thấy vô cùng bất an. Nhưng có những chuyện cô không thể ngăn cản, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn buộc phải hành động.
"Hôm nay anh sẽ ra ngoài à?"
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc đã thay quần áo nghiêm chỉnh. Anh cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn: "Ừ".
"Anh nhớ cẩn thận nhé".
Lục Tử Mặc nhìn chăm chú vào đáy mắt Sơ Vũ một lúc. Anh lại nghiêng người hôn lên môi cô, rồi đỡ cô ngồi dậy: "Em hãy ở nhà với Khả Nhân. Có chuyện gì thì nghe theo sự sắp đặt của cô ấy".
Lúc hai người đi ra phòng khách, Khả Nhân đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi chăm chú trước máy vi tính. Nghe tiếng động ở đằng sau, Khả Nhân lên tiếng: "Chào buổi sáng. Hệ thống đã kết nối rồi. Bây giờ chỉ cần đợi bên Pháp chuyển tiền sang".
Lục Tử Mặc gật đầu, vuốt tóc Sơ Vũ rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc vừa ra khỏi cửa, trên trời bỗng nổi lên một tràng sấm rền vang, khiến Sơ Vũ giật bắn mình. Cô lặng người trong vài giây, nỗi lo lắng và bất an khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Sơ Vũ bất giác chạy ra cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Lục Tử Mặc đã hoàn toàn mất dạng.
"Cô đừng căng thẳng quá".
Khả Nhân tiến lại gần vỗ vai Sơ Vũ, giơ tay khóa cửa: "Anh ấy giỏi hơn cô tưởng tượng đấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy không biết chết đi sống lại bao lần. Chuyện nhỏ như thế này chắc anh ấy dễ dàng ứng phó thôi".
Không phải như vậy.
Sơ Vũ nhìn Khả Nhân, không nói ra lời. Cô không biết giải thích như thế nào cho Khả Nhân hiểu nỗi bất an to lớn trong lòng cô. Dù nói ra, có khi Khả Nhân tưởng đây là biểu hiện yếu đuối của cô. Vì vậy Sơ Vũ chọn cách im lặng.
"Cô nên tin tưởng vào anh ấy".
Khả Nhân mỉm cười, quay lại bàn vi tính: "Cô hãy xem tivi đi, có thể giúp cô thấy thoải mái hơn".
Sơ Vũ không muốn Khả Nhân lo lắng, cô bước tới bật tivi và cuộn mình trên ghế sofa.
Nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để mắt tới các tiết mục truyền hình.
Sau cơn sấm chớp, trời bắt đầu mưa lớn. Mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Khả Nhân đứng dậy pha tách coffee, mùi coffee thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng.
Có người gõ cửa. Khả Nhân lập tức đặt tách coffee xuống bàn, rút khẩu súng ở bên hông. Cô lắc đầu với Sơ Vũ rồi từ từ đi ra phía cửa.
Khả Nhân chưa đi đến cửa ra vào, một tiếng động ở bên ngoài khiến sắc mặt cô tái đi. Khả Nhân lập tức quay người kéo Sơ Vũ, cả hai lao về đằng sau chiếc ghế sofa. Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng nổ cực lớn. Cửa gỗ và bờ tường bên cạnh vỡ tan tành.
Khả Nhân dùng thân mình yểm hộ Sơ Vũ. Khói bụi chưa bay hết, cô đã giương khẩu súng về phía trước. Nào ngờ, Khả Nhân còn chưa kịp có hành động gì, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán cô.
Naka từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Khả Nhân và Sơ Vũ, hắn cười đắc ý: "Hai người đẹp, các cô đã từng nghe câu "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn" chưa?" (Thành ngữ: Chỉ tham lợi trước mắt mà quên cái họa sau này).
Nỗi hoảng loạn trong lòng Sơ Vũ đột nhiên biến mất. Mỗi khi có chuyện xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng trấn tĩnh. Sơ Vũ cảm thấy may mắn khi người gặp nguy hiểm trong hoàn cảnh này là cô, chứ không phải Lục Tử Mặc.
Naka cười cười bước đến bên Sơ Vũ. Hắn liếc nhìn cô rồi lắc đầu: "Đúng là ý trời. Nếu không phải tôi tự nhiên nghĩ đến việc kiểm tra camera lắp trong văn phòng. Làm sao tôi có thể phát hiện, người phụ nữ bé nhỏ mềm yếu như cô lại biết vượt nóc băng tường ngay trước mắt tôi?"
Naka đưa di động cho Sơ Vũ: "Cô mau gọi điện thoại cho Lục Tử Mặc, kêu hắn quay về đây".
Sơ Vũ không nhúc nhích, gương mặt cô hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Naka không tỏ ra bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của Sơ Vũ, hắn nhún vai: "Cô gọi hay không đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Cuối cùng kiểu gì hắn cũng mò về nơi này. Có điều...cô càng kéo dài thời gian, anh em chúng tôi càng mất kiên nhẫn. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách tìm thú vui trên người hai cô".
Đám đàn ông cười ồ dâm đãng. Khả Nhân hít một hơi sâu, giật máy điện thoại trên tay Naka, bấm số gọi đi: "Anh đúng là tên khốn, làm ăn cái kiểu gì vậy? Chúng tôi bị người anh theo dõi bắt rồi! Bà nó chứ...".
Khả Nhân tiếp tục mắng chửi, nhưng Naka đã giật lại điện thoại. Hắn trừng mắt với người phụ nữ nóng tính, nói vào điện thoại một cách đắc chí: "Lục, tôi nghĩ lần này chắc chú sẽ xuất hiện trước mặt tôi tử tế đúng không. Hiếm có một lần tôi chiếm thế thượng phong. Chú đừng có giở trò, mau đến bến tàu gặp tôi".
Đầu kia không có tiếng người nói chuyện, chỉ vọng đến tiếng tút tút tắt máy.
Naka cười lạnh lùng, vẩy khẩu súng trong tay: "Đưa bọn họ đi".
Sơ Vũ cắn môi nhìn Khả Nhân. Khả Nhân giơ tay vuốt tóc, gương mặt thản nhiên không lộ vẻ căng thẳng: "Hắn mời chúng ta đi thì chúng ta đi. Hiếm có dịp hắn nhiệt tình như vậy, cô nói có phải không?"
Naka nghe xong cười thâm hiểm: "Mời hai cô".
Mưa ngày càng nặng hạt, trắng xóa cả đất trời. Sơ Vũ và Khả Nhân bị nhốt vào một nhà kho ở bến tàu. Naka sai người trói lưng Sơ Vũ và Khả Nhân vào với nhau. Sau đó hắn lấy một trái bom hẹn giờ, điều chỉnh thời gian rồi nhét vào giữa người Sơ Vũ và Khả Nhân, rồi hắn lại cuốn dây điện xung quanh người họ.
"Hai cô đừng có dại dột tìm cách bỏ trốn".
Naka cười híp mắt: "Uy lực của quả bom này có thể san bằng cả nhà kho. Các cô mà giãy giụa làm đứt một sợi dây điện nào đó thì không phải là lỗi của tôi đâu đấy. Các cô tốt nhất cầu nguyện Lục Tử Mặc kịp tới đây trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không...", Naka nhún vai: "Xảy ra chuyện gì cũng không phải là lỗi của tôi".
"Đi thôi", Naka lắp đặt xong trái bom phất tay ra hiệu đám đàn em: "Chúng ta đi gặp Lục Tử Mặc".
Đợi đến khi cánh cửa nặng nề của nhà kho khép lại, bên trong chỉ còn lại Sơ Vũ và Khả Nhân, Sơ Vũ mới hỏi khẽ: "Chúng ta chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chuyện này không phải đùa đâu", Khả Nhân vặn vẹo cổ: "Hắn nói không sai. Nếu chúng ta không cẩn thận làm đứt dây điện, chúng ta sẽ thịt nát xương tan đó".
Khả Nhân vẫn giữ bộ mặt thản nhiên. Sơ Vũ trầm mặc một lát: "Cô không sợ sao?"
"Bà chị này từng gặp không ít hoàn cảnh tương tự".
Khả Nhân mỉm cười: "Khi tôi mới vào nghề được một năm. Tôi từng bị treo lơ lửng trên thùng xăng. Sau đó, kẻ sát nhân biến thái đốt cháy sợi dây thừng trói tôi. Nếu tôi bị rơi xuống dưới thì bây giờ làm gì có thể ngồi đây?"
"Còn nữa, sáu năm trước, tôi bị nhốt vào một cái thùng kín thả xuống biển. Bên ngoài thùng buộc đầy dây xích nặng. Vậy mà tôi vẫn sống sót".
"Tôi tin lần này cũng sẽ không sao. So với mấy lần trước, lần này chẳng là gì cả". Khả Nhân lắc đầu: "Hơn nữa trước khi đến đây, tôi đã gọi điện thoại cho Gấu lớn".
Mưa lớn rơi xuống mái tôn, tạo thành tiếng động ầm ầm, che lấp cuộc trò chuyện của Sơ Vũ và Khả Nhân.
"Không phải cô gọi điện cho Lục Tử Mặc sao?"
Sơ Vũ hết sức kinh ngạc, nỗi bất an trong lòng vơi đi nhiều. Khả Nhân cười nhạt: "Hắn bảo tôi gọi cho Lục thì tôi gọi? Hắn tưởng tôi là con ngốc sao?"
"Hãy đợi đấy", Khả Nhân nắm tay Sơ Vũ: "Gấu lớn sẽ đến cứu chúng ta trong thời gian nhanh nhất. Naka đúng là đắc ý hơi sớm quá".
Thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi. Nhà kho kín mít vô cùng ngột ngạt. Ngoài trời tuy mưa lớn nhưng khí nóng trong nhà kho không có chỗ tỏa ra ngoài. Hai người phụ nữ chỉ một lúc sau toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cửa nhà kho bật mở. Một tên đàn em của Naka bước vào ngó hai người. Thấy không có gì bất thường, hắn lại quay người đi ra.
"Anh chàng Gấu lớn ngốc nghếch hành động chậm chạp thật đấy".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khả Nhân thốt một câu oán trách.
Lúc này, trời đã có vẻ ngớt mưa. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn cũng nhỏ hơn trước. Tuy nhiên, thời gian trên trái bom hẹn giờ lùi dần, giống như bước chân Thần chết mỗi lúc một tới gần, khiến con người hãi hùng khiếp đảm.
Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy có mấy giọt nước lạnh rơi xuống mặt. Căn phòng đang nóng bức xuất hiện làn gió mát thổi vào khiến Sơ Vũ thấy người nhẹ nhõm hẳn. Cô bất giác ngẩng đầu, trên nóc nhà kho một mảnh tôn không biết bị cắt từ bao giờ, để lộ khoảng trống một người chui lọt.
Sơ Vũ huých người Khả Nhân. Khả Nhân bấm tay Sơ Vũ, biểu lộ cô đã biết rồi.
Người đàn ông trên nóc nhà kho thò đầu vào nhìn, rồi thòng sợi dây thừng khá lớn xuống dưới. Do ngược sáng nên Sơ Vũ không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ thấy thân hình cao lớn vạm vỡ của anh ta.
Sơ Vũ hồi hộp nhìn về phía cửa nhà kho. Naka có vẻ không hoàn toàn yên tâm khi nhốt họ ở đây. Căn cứ theo tình hình, cách một thời gian hắn lại sai người đi vào trong kiểm tra. Mặc dù cửa đã khóa nhưng qua khe cửa, Sơ Vũ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tên gác cửa đứng ở ngay bên ngoài.
Người đàn ông ở bên trên bám dây thừng tụt xuống đất rất nhanh. Sơ Vũ suýt kêu lên thành tiếng nhưng bị Ba Dữ bịt chặt miệng. Nhìn Ba Dữ bình an vô sự, Sơ Vũ cảm thấy một niềm vui khó tả. Khả Nhân ngồi bên cạnh mắng khẽ: "Anh đúng là đồ Gấu ngốc nghếch. Anh định để bà cô này bị nấu thành tương thịt mới đến cứu chắc?".
Ba Dữ gật đầu với Sơ Vũ, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Sau đó, anh ta bước lại gần ngó nghiêng đống dây dợ trên người hai cô gái.
"Lục Tử Mặc đâu rồi?"
Khả Nhân lên tiếng hỏi khẽ. Cô cũng không rời mắt khỏi cửa nhà kho. Chỉ cần có người đi vào lúc này, ba người bọn họ sẽ chết chắc.
"Đây là cái bẫy", Ba Dữ cuối cùng cũng mở miệng: "Ngay từ đầu, Naka biết Sơ Vũ đến văn phòng hắn ăn trộm tài liệu. Hắn giăng cái bẫy này để chúng nhảy vào. Hôm nay đúng là hắn sẽ tiến hành giao dịch. Nhưng không có chuyện bên Pháp gửi tiền sang, mà Naka sẽ giao dịch trực tiếp ở một bến tàu bỏ hoang cách đây hai cây số".
"Ý anh là gì?"
Khả Nhân mở to mắt. Ba Dữ nhíu mày: "Hắn bắt hai cô làm con tin nhằm mục đích lừa Lục Tử Mặc qua bên này để hắn tóm luôn một mẻ. Đồng thời cũng là để bảo đảm sự an toàn của vụ giao dịch".
"Vì vậy Lục Tử Mặc mới không đến đây, anh ấy đi ngăn cản vụ giao dịch?"
Ba Dữ lắc đầu, nhưng không nói Lục Tử Mặc đi đâu. Anh ta rút trong người một con dao sử dụng trong quân đội do Thụy Sỹ sản xuất, lưỡi dao sắc đến ghê người: "Các cô đừng động đậy. Tôi chuẩn bị cắt dây điện đây".
"Gấu lớn".
Khả Nhân cười cười: "Anh mà cắt nhầm là cả ba chúng ta trở thành tương thịt đấy".
Ba Dữ cúi đầu nhìn Khả Nhân, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, anh ta nhìn đi nhìn lại rồi chọn một sợi dây điện, cắt đứt một cách dứt khoát.
Vào giây phút Ba Dữ cắt dây điện, tim Sơ Vũ ngừng đập, hai tai cô ù ù.
Ba người thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, Ba Dữ cắt sợi dây trói người hai cô gái. Anh ta đỡ Sơ Vũ đứng dậy trước: "Chúng ta phải đi ngay"
Ba Dữ chưa nói dứt câu, quả bom hẹn giờ vừa bị anh ta đặt sang một bên đột nhiên kêu tút tút. Con số trên màn hình hiển thị từ mười năm phút nhảy như tên bắn về số không.
Khả Nhân phản ứng cực nhanh. Chân của cô vẫn bị trói chưa kịp cởi ra nên không thể hoạt động. Cô xoay người nằm đè lên trái bom.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sơ Vũ hoàn toàn không có phản ứng. Đúng lúc Khả Nhân nằm đè lên trái bom, Ba Dữ đẩy mạnh Sơ Vũ nằm xuống đất, ôm cô lộn vài vòng, lộn đến bên cạnh đống đồ ở góc kho.
Trong kho vang lên tiếng nổ cực lớn. Sơ Vũ cảm thấy thính giác của mình bị xung kích nặng nề gần như mất tác dụng. Làn khí nóng cuồn cuộn bao phủ. Ba Dữ ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, để tránh cho cô bị thương bởi vụ nổ.
Mặt đất rung chuyển, khói bụi mù mịt, không biết bao lâu sau mới dịu bớt.
Ba Dữ từ từ buông người Sơ Vũ. Sắc mặt anh ta trắng bệch. Vừa nãy, do Khả Nhân dùng thân thể cô chặn trái bom nên mới giảm uy lực của nó xuống mức thấp nhất. Ba Dữ và Sơ Vũ lại ngồi sau đống đồ nên lưng anh ta chỉ bị thương nhẹ.
Ánh mắt của Sơ Vũ và Ba Dữ cùng dừng lại nơi bom nổ. Ở đó bây giờ xuất hiện một cái hố lớn. Vào hoàn cảnh này, Khả Nhân chắc không có cơ hội sống sót.
Sơ Vũ toàn thân cứng đờ. Mặc dù tiếp xúc với Khả Nhân không nhiều, nhưng tính cách vui vẻ và tác phong thoải mái của Khả Nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Sơ Vũ. Chỉ mới đây thôi, Khả Nhân còn cười an ủi cô, nói mình từng trải qua nhiều nguy khốn, vụ này chưa là gì cả.
Khả Nhân vốn có thể tránh sang một bên. Nhưng như vậy cả ba người sẽ phải chịu tất cả uy lực của trái bom. Vào giây phút căng thẳng nhất, Khả Nhân đã dũng cảm hy sinh để bảo vệ mạng sống của họ.
"Đi thôi"
Ba Dữ nhanh chóng kéo Sơ Vũ rời khỏi nhà kho. Anh ta rút một khẩu súng từ sau lưng. Trái bom nổ ở gần cửa nên mấy tên canh gác đều bị trọng thương, nằm bò trên đất rên la.
Ba Dữ không thèm để ý đến bọn chúng. Anh ta lôi Sơ Vũ xềnh xệch đi ra ngoài. Gương mặt anh ta lạnh lùng đáng sợ. Ba Dữ kéo Sơ Vũ lên chiếc xe Jeep đỗ đằng sau nhà kho, nổ máy phóng như điên về phía trước.
Cả người Sơ Vũ bẩn thỉu, dính đầy mồ hôi, nước mưa và bùn đất dưới nền nhà kho. Sơ Vũ cảm thấy mặt cô hơi ngứa ngáy. Sơ Vũ đưa tay sờ lên má mới phát hiện là nước mắt của mình.
Người đàn ông sắt đá như Ba Dữ cũng đang ngân ngấn nước mắt.
Đây quả nhiên là một cái bẫy.
Bọn họ giăng bẫy Naka, nhưng lại bị hắn lợi dụng, bẫy trong bẫy để trói chặt bọn họ.
Naka chỉ để lại mấy tên đàn em canh gác nhà kho, còn hắn đã đi bến tàu bỏ hoang tiến hành cuộc giao dịch chính thức.
Nói như vậy, lúc cô đến công ty ăn trộm tài liệu đã bị Naka phát hiện. Hắn nhìn thấy cô thông qua camera giám sát. Rồi hắn tương kế tựu kế, lôi Văn Lai đến văn phòng cố ý nói những lời đó, để dụ bọn cô mắc câu.
Sau đó, Naka bắt cô và Khả Nhân vào đúng hôm hắn giao dịch. Hắn biết kiểu gì Lục Tử Mặc cũng sẽ đến cứu cô. Hắn dùng một cái bẫy vô cùng hiểm ác là trái bom kiểu gì cũng phát nổ. Chỉ có điều, Naka chắc không thể ngờ tới, người đến cứu cô lại là Ba Dữ, người mà hắn tưởng đã chết từ lâu.
Naka chơi một ván bài hiểm, giúp hắn vừa có thể trừ khử Lục Tử Mặc vừa có thể tiến hành giao dịch thuận lợi. Chỉ cần tiền vào túi hắn, hắn sẽ không lo bị Kim Gia và Rắn Độc định tội phản bội.
Chiếc xe Jeep lao thẳng về phía bến tàu bỏ hoang không xa.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, giống như một màn hoa trắng từ trên trời thả xuống đất. Ba Dữ dừng xe trên một dốc núi, lấy từ sau xe một cái hộp. Anh ta mở hộp đưa cho Sơ Vũ khẩu súng bắn tỉa: "Anh Lục nói cô biết dùng súng. Chúng tôi không hy vọng cô sẽ có tác dụng lớn. Chỉ cần cô giúp ích chút xíu lúc chúng tôi hành động là được rồi".
Ba Dữ nói xong, liền đưa máy liên lạc cho Sơ Vũ, ra hiệu cô đeo tai nghe và kẹp micro trước ngực. Sau đó, anh ta rút một khẩu súng AK từ cái hộp đeo lên lưng, tay cầm khẩu súng lục nhỏ. Sau khi chuẩn bị xong, Ba Dữ đẩy cửa xe bước xuống: "Tôi đi xuống dưới gặp anh Lục".
Sơ Vũ dõi theo bóng dáng Ba Dữ biến mất trong làn mưa. Cô giơ tay lau sạch nước mắt trên má rồi xuống xe. Từ vị trí trên cao này có thể nhìn rõ toàn cảnh bên dưới. Trên sông có hai con tàu, Sơ Vũ nhìn thấy vài bóng người đi đi lại lại.
Sơ Vũ nằm phủ phục xuống đất, giương kính ngắm của khẩu súng bắn tỉa về phía trước.
Mưa lớn ảnh hưởng đến tầm mắt của Sơ Vũ. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt.
Nỗi bi thương vì cái chết của Khả Nhân biến mất trong ánh mắt Sơ Vũ. Bây giờ, gương mặt cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và kiên nghị.
Cô buộc phải trấn tĩnh. Khả Nhân đã hy sinh là sự thật không thể thay đổi. Bây giờ, cô là người duy nhất có thể giúp đỡ Lục Tử Mặc và Ba Dữ.
"Sơ Vũ".
Từ chiếc tai nghe vọng đến tiếng nói Lục Tử Mặc. Giọng anh trầm ấm như ở sát bên tai cô. Dường như anh vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Khả Nhân. Sơ Vũ cũng hạ thấp giọng trả lời: "Em đây".
"Hãy nhớ giữ mình".
Nói xong câu này, Lục Tử Mặc tắt luôn máy bộ đàm. Sơ Vũ cắn chặt môi, giữ nguyên người trong cơn mưa lớn trên mặt đất bùn lầy.
Sơ Vũ cố gắng hết sức nhìn xuống bên dưới qua kính ngắm trên khẩu súng bắn tỉa. Không biết có phải do trời mưa lớn, dưới bờ sông không một bóng người. Ban nãy còn có hai ba người đàn ông đi lại, dáng vẻ đầy cảnh giác. Bây giờ không thấy chúng đâu cả. Một bầu không khí yên tĩnh dị thường bao trùm cả khu vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh chớp lóe lên ở phía chân trời xa xa, tiếp đó là một tràng sấm rền vang. Sơ Vũ lau nước mưa trên mặt, lại chăm chú nhìn xuống bên dưới. Từ trên đường quốc lộ, một chiếc xe chở hàng chạy về hướng bờ sông.
Tim Sơ Vũ đập mạnh, cô bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay. Thứ kim loại lạnh lẽo khiến cô cảm thấy yên lòng hơn.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Chiếc xe tải dừng lại bên bờ sông. Từ trên xe nhảy xuống mấy người đàn ông da trắng cao to, nhìn qua cũng có thể đoán là người châu Âu. Họ mang theo một chiếc vali màu đen khá lớn.
Mấy người châu Âu vừa xuất hiện, Naka liền bước ra từ con tàu.
Do ở khoảng cách khá xa, Sơ Vũ không thể nghe rõ họ nói gì. Cô chỉ thấy Naka trao đổi với mấy người nước ngoài vài câu. Sau đó, hắn ra lệnh cho người trên tàu bắc tấm ván xuống bờ. Hắn bê một cái hòm đặt lên ván cầu, vẫy tay ra hiệu đối tác tự mình đi kiểm tra.
Sơ Vũ lặng lẽ chứng kiến cảnh đó. Tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng, kính ngắm nhằm trúng đầu Naka. Cô chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, Nhị ca của tập đoàn ma túy lớn nhất Thái Lan hô phong hoán vũ bao nhiêu năm sẽ mất mạng trong tay cô.
Đám người châu Âu kiểm tra hàng xong, tỏ vẻ hài lòng gật đầu. Thuộc hạ của Naka lần lượt đẩy từng chiếc hòm lớn xuống bờ qua tấm ván cầu.
Trong lúc chúng đang dỡ hàng, trên đường quốc lộ đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe lao đến bờ sông với tốc độ rất nhanh.
Tình hình bỗng dưng thay đổi. Naka và mấy người châu Âu lập tức rút súng, nã đạn vào những chiếc xe đang tiến lại gần.
Hai bên nổ súng vào thân xe và thành tàu tạo thành tia lửa điện. Lúc này, Naka mới nhìn rõ người ngồi trong buồng lái ô tô. Sắc mặt hắn dần tái mét. Ngồi trên chiếc xe đầu tiên chính là Sophie và Lama.
Mấy chiếc xe xuống dưới bờ sông đỗ thành vòng tròn, quây xe hàng của người châu Âu vào giữa.
Mục tiêu của đám Sophie chỉ là lấy hàng. Vì vậy chúng không thèm để ý đến những người trên tàu. Sơ Vũ vừa nhìn thấy Naka và người của hắn chuẩn bị trốn vào khoang tàu, cô ngắm trúng não bộ Naka, bóp cò không chút do dự.
Để trả thù cho Khả Nhân.
Viên đạn xé màn mưa, bay thẳng vào đầu người đàn ông đó. Hắn đổ gục ngay tại chỗ, máu tươi chảy ra lênh láng. Sự việc quá đỗi bất ngờ khiến người ở trên tàu, người châu Âu và đám Sophie sững sờ trong giây lát.
Sau đó, mấy người châu Âu và cả đám người Sophie đều nấp về phía mấy chiếc xe. Tuy nhiên, chúng vẫn chưa thể xác định đạn bay đến từ phương nào. Sơ Vũ thay đạn, khẩu súng vừa phát nổ vẫn còn nóng bỏng trong lòng bàn tay cô. Sơ Vũ nhận thấy đáy lòng cô vô cùng băng giá, như mọi cảm xúc đều trôi tuột đi đâu mất.
Ở phía trước, Lục Tử Mặc cũng kéo chốt an toàn trên nòng súng, nhìn về phía bờ sông bằng ánh mắt sắc bén. Đám người châu Âu nhảy vội lên xe, nhấn ga phóng đi mất. Xe lao đi với tốc độ rất nhanh, nhưng Lục Tử Mặc còn hành động nhanh hơn. Anh giơ súng nhằm thẳng vào lốp xe bóp cò.
Phát đạn trúng ngay lốp sau chiếc xe tải. Xe đang lao nhanh đột nhiên bị nổ lốp, trôi tuột trên con đường trơn ướt xuống dưới bờ sông Mekong.
"Sơ Vũ, quay lại xe nhanh lên. Bọn anh sẽ đi tìm em".
Giọng nói Lục Tử Mặc vang lên trong tai nghe. Sơ Vũ lập tức nghe theo lời anh. Không bao lâu sau, Lục Tử Mặc và Ba Dữ như vừa chui ra từ bùn đất chạy đến. Lục Tử Mặc lao lên xe: "Đi thôi".
Sơ Vũ không có thời gian do dự, cô lập tức nhấn ga phóng xe xuống núi.
Chiếc xe lao như con ngựa điên xuống dốc núi, mạnh đến mức Sơ Vũ suýt không giữ nổi tay lái. Xuống đến gần bờ sông, chiếc xe Jeep gặp phải làn đạn. Sơ Vũ vội phanh kít xe, đuôi xe của cô chạm phải một chiếc xe khác đang đỗ gần đó, tạo nên tiếng ma sát điếc tai. Chiếc xe đó không chịu nổi cú va chạm, lập tức bị đẩy xuống sông Mekong.
"Đi nhanh lên".
Lục Tử Mặc cất giọng trầm trầm. Sơ Vũ lại rồ ga, chiếc xe Jeep lao vụt đi. Đằng sau, Sophie đã giải quyết xong đám người nước ngoài. Ả ra lệnh thuộc hạ đuổi theo truy sát họ. Người dẫn đầu tất nhiên là Lama.
"Cô ta định qua cầu rút ván".
Lục Tử Mặc lên tiếng, anh vừa nói vừa thay đạn nhanh như tia chớp. Sau đó, Lục Tử Mặc thò người ra bên ngoài nhằm thẳng về phía người ngồi ở tay lái chiếc xe phía sau. Một phát súng nổ nhẹ, người lái xe phía sau bị bắn trúng đầu gục xuống. Chiếc xe bị mất sự kiểm soát đi ngoằn ngoèo trong vài giây rồi đâm mạnh vào chiếc xe khác đi theo sau.
Mặc dù vậy, xe của Lama kịp thời luồn lách tránh vụ va chạm, tiếp tục bám sát họ.
Lục Tử Mặc cầm điện thoại trên bàn lái, gọi vào đường dây bí mật của cảnh sát: "Cá đã cắn câu, thu lưới".
Sơ Vũ dù bận lái xe cũng ngoảnh đầu quay sang nhìn Lục Tử Mặc. Đến bây giờ, cô mới hiểu sự việc đang diễn ra.
Trước đó Lục Tử Mặc từng nói với Sophie, anh sẽ báo cho Sophie biết vị trí lô hàng trong tay Naka để biểu đạt thành ý của anh. Sự xuất hiện của Lục Tử Mặc ở bờ sông không nằm ngoài dự tính của Sophie. Vì vậy, ả định nhân cơ hội này thủ tiêu cánh tay phải của Kim Gia, từ đó có thể thuận lợi bước vào thị trường Thái Lan.
Rõ ràng Lục Tử Mặc đã đoán ra ý định của Sophie. Anh cũng muốn nhân cơ hội này giải quyết luôn người đàn bà thâm hiểm đó.
Nếu nói sự xuất hiện của Lục Tử Mặc nằm trong dự tính của Sophie, thì sự bao vây của cảnh sát hoàn toàn nằm ngoài định liệu của ả.
Hai bên một trước một sau phóng như bay trên con đường quốc lộ. Phía trước đột nhiên xuất hiện đoàn xe Jeep đi ngược về phía họ. Lúc này, Lama phát giác có điều gì đó bất ổn.
Nhưng hắn chưa kịp định thần, một làn mưa đạn nã vào đội xe của hắn, tạo thành các vết thủng lỗ chỗ trên thân xe. Đạn bắn trúng vào thùng xăng một chiếc xe, khiến xe phát nổ, khói lửa bốc cuồn cuộn trên mặt đường.
Lama không ngờ gặp phải hỏa lực mạnh đến vậy. Hắn muốn thoái lui cũng không kịp nữa.
Nhân cơ hội này, Lục Tử Mặc lại giơ súng ngắm chuẩn, bắn trúng một tên cầm lái. Lần này là người cầm lái đúng chiếc xe của Lama. Lama chỉ còn biết kinh hoàng chứng kiến chiếc xe mất kiểm soát, đâm vào vách núi và nổ tung.
Xe Jeep do Sơ Vũ lái nhanh chóng đi tới chỗ đoàn xe của cảnh sát. Lục Tử Mặc vỗ vai cô: "Dừng lại".
Sơ Vũ dừng xe bên vệ đường.
Một đám đặc cảnh súng ống đầy mình nhảy xuống từ chiếc xe Jeep phía trước. Họ chĩa súng về phía Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Một người cảnh sát cất giọng đanh thép: "Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bắt".
Lục Tử Mặc và Ba Dữ không hề phản kháng, ném súng trên tay xuống đất. Sơ Vũ quay đầu về phía sau, mấy chiếc xe nổ tung trên đường tạo ra hiện trường hỗn loạn, khói lửa bốc đầy trời. Lúc này, trời đã ngớt mưa hẳn.
"Đi mau".
Đám đặc cảnh không hề khách khí, thúc súng vào lưng ba người bắt lên xe bọn họ. Sau đó, họ còng tay cả ba người. Lục Tử Mặc nhắm mắt tựa vào thành ghế, không nói một lời nào.
Sau khi sự việc kết thúc, Sơ Vũ cùng Lục Tử Mặc và Ba Dữ được đưa về giam giữ ở Cục cảnh sát Chiang Rai. Sau đó, Lục Tử Mặc và Ba Dữ bị chuyển đi nơi khác, còn Sơ Vũ được giải đến Bangkok. Vài ngày sau, phòng tạm giam xuất hiện một người luật sư. Luật sư mỉm cười nói với Sơ Vũ: "Xin lỗi đã để cô phải chịu khổ mấy ngày. Cô cũng biết đấy, những việc liên quan đến thủ tục thường khá phức tạp. Bây giờ cô được tự do rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp để cô ở lại Bangkok ba ngày, sau đó đưa cô về nước".
"Đưa tôi về nước?"
Sơ Vũ đứng bật dậy: "Tôi đã nhập quốc tịch Thái Lan. Tại sao các anh lại đưa tôi về nước?"
"Tôi xin lỗi", người luật sư mỉm cười: "Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ làm việc theo lệnh cấp trên thôi".
Luật sư nói xong, đưa Sơ Vũ một tập tài liệu để cô ký tên, rồi vẫy tay ra hiệu cô đi theo anh ta. Lúc hai người lên xe, Sơ Vũ hỏi thăm tin tức về Lục Tử Mặc. Người luật sư nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu: "Cô vẫn chưa biết sao? Đây là tin tức nóng hổi nhất Thái Lan mấy ngày nay. Người đứng thứ hai trong tổ chức ma túy lớn nhất Thái Lan là Naka bị bắn chết ngay tại trận. Còn Lục Tử Mặc thì bị bắt và bị xử bắn. Con gái Rắn Độc là Sophie cũng bị bắt trong cuộc giao dịch lần này. Số heroin thu được đủ để cô ta bị xử tội chết mười lần ấy chứ".
Sơ Vũ bàng hoàng, cô không dám hỏi thêm. Lục Tử Mặc đã cho cô biết thân phận của anh, tại sao anh còn bị xử bắn?
Sơ Vũ cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng không một ai cho cô câu trả lời thích đáng.
Dưới sự sắp xếp của phía cảnh sát, Sơ Vũ lưu lại Bangkok ba ngày. Đúng như lời người luật sư, tin tức lớn nhất Thái Lan trong mấy ngày này là vụ cảnh sát Thái Lan và cảnh sát Miến Điện hợp tác phá vỡ tổ chức ma túy ở Tam giác vàng.
Sơ Vũ cả ngày trong khách sạn xem tin tức thời sự. Naka bị giết chết, Lục Tử Mặc bị xử bắn. Có tin đồn Kim Gia bí mật trốn thoát, nhưng vương quốc ma túy Kim Gia tạo dựng ở Thái Lan coi như sụp đổ hoàn toàn.
Về phần Sophie, trong quá trình đuổi bắt, ả ngoan cố chống cự nên bị thương khá nặng. Sophie lập tức bị dẫn độ về Miến Điện. Sự nghiệp của Rắn Độc ở Miến Điện do vụ việc của Sophie cũng bị đả kích nặng nề. Tuy nhiên, địa vị của Rắn Độc ở Miến Điện tương đối đặc biệt, ông ta lại có lực lượng vũ trang riêng nên dám đối kháng chính phủ. Nhân cơ hội này, chính phủ Miến Điện cử quân đội tấn công vào cứ điểm của Rắn Độc. Sau ba ngày xung đột, Rắn Độc bị bắn chết ngay tại nơi ở của ông ta. Tổ chức ma túy lớn ở khu vực Tam giác vàng bị xóa sổ.
Đến ngày thứ tư, Sơ Vũ bị đưa về nước. Nghe nói, hôm đó cũng chính là ngày Lục Tử Mặc bị đem đi xử bắn. Sơ Vũ thẫn thờ, toàn thân mất tri giác. Cô ngồi một chuyến bay dài nhất trong cuộc đời trở về tổ quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro