Quan Hệ Nguy Hiểm

ĐỒI IM LẶNG

Khiêu Dược Hỏa Diệm

2024-11-11 23:17:51

Lúc Sơ Vũ tỉnh lại, trong hang đã tờ mờ tối. Cô phát hiện mình vẫn còn khỏa thân nằm trong lòng Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc ngủ rất an lành. Sơ Vũ chống tay ngồi dậy, cúi nhìn người đàn ông bên dưới. Vết khâu trên ngực anh do vận động mạnh bục chỉ vài chỗ. Sơ Vũ giơ ngón tay, vuốt nhè nhẹ dọc theo vết thương của Lục Tử Mặc. Máu chảy ra từ vết nứt đã khô lại, ngón tay Sơ Vũ sờ vào có cảm giác thô ráp.

Sơ Vũ cảm thấy buồn buồn ở sống lưng, cô hơi cứng người. Hóa ra trong lúc cô chạm vào người Lục Tử Mặc, anh đã tỉnh dậy. Bàn tay không an phận của anh bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô. Sơ Vũ chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng làm nữa! Vết thương của anh cần được xử lý”.

“Chỉ sứt tý da, có bị thương vào đến xương cốt đâu”.

Lục Tử Mặc vòng tay ôm thắt lưng Sơ Vũ, kéo cô nằm xuống lòng mình. Anh quan sát gương mặt cô: “Còn đau không em?”

Trong lòng Sơ Vũ cảm thấy mềm dịu hẳn. Cô lắc đầu: “Anh nằm yên đừng động đậy, để em rửa lại vết thương cho anh”.

Cô đau lắm, nhưng chắc anh cũng đau chẳng kém gì cô. Vết thương dài như vậy mà anh vẫn yêu cô và ôm cô vào lòng.

Sơ Vũ mặc quần áo rồi đi đến bên Lục Tử Mặc. Anh cũng đã mặc quần dài, nhìn cô mỉm cười. Sơ Vũ bật ngọn đèn bàn, ngồi xuống từ từ lau rửa vết thương của Lục Tử Mặc. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt cô thể hiện sự tập trung cao độ.

“Ngày kia bên Thái Lan sẽ có người qua đây, tôi sẽ đi cùng họ. Sau khi tôi đi, Ba Dữ sẽ đưa em rời khỏi nơi này”.

Sơ Vũ sững người, lập tức dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Phản ứng của cô không nằm ngoài dự liệu của Lục Tử Mặc, anh cúi xuống: “Tôi sẽ gửi vào ngân hàng một khoản tiền dưới danh nghĩa Ba Dữ. Em muốn tiêu thế nào thì tùy…”

Sơ Vũ đột ngột đứng dậy, Lục Tử Mặc nắm chặt tay cô. Anh ngẩng đầu nhìn cô đăm đăm: “Có phải em cảm thấy tôi đang dùng tiền làm nhục em?”

Sơ Vũ đỏ bừng mặt, không thốt ra một tiếng nào. Lục Tử Mặc tiếp tục nói chậm rãi: “Hạt mưa nhỏ, em hãy ghi nhớ! Nếu em hy vọng em và tôi có thể sống yên ổn, thì em phải chấp nhận sự sắp đặt của tôi và tất cả mọi chuyện xảy với tôi. Một khi em đã quyết định đi cùng tôi thì đừng nói gì đến đạo đức hay giới hạn. Em chỉ cần làm hai việc: chấp nhận và làm ngơ”.

Không biết có phải do nhận được tin người ở bên Thái Lan sẽ tới, Lục Tử Mặc không cần dấu mình trong hang đá. Anh bắt đầu đi lại hoạt động ở bãi đào vàng. Lục Tử Mặc vừa lộ diện, mấy chốt gác bên ngoài mỏ vàng rút hết. Phía Sophie không hiểu tại sao cũng không thấy có động tĩnh gì, có lẽ cô ta đã bị Rắn độc cảnh cáo. Dù sao, bầu không khí trở lại sự yên bình vốn có. Ban ngày, bãi đào vàng có vẻ yên tĩnh. Ban đêm, mỏ vàng tăng cường canh gác. Từng toán người trang bị vũ khí dẫn chó đi tuần suốt đêm.

Ở bãi đào vàng cũng có phụ nữ, đa phần là người nhà của nhân công sống ở bên bờ sông. Lục Tử Mặc công khai lộ diện, phạm vi hoạt động của Sơ Vũ rộng hơn, nhưng vẫn dưới tầm kiểm soát của anh.

Sơ Vũ nhìn thấy mấy mấy người phụ nữ ở phía xa xa lúc ban ngày. Họ mặc bộ váy áo màu đỏ may bằng vải thô, mái tóc dài vấn lên. Họ thường cúi người giặt giũ quần áo hoặc nấu cơm. Làn da của họ đen sạm do phơi nắng nhiều , gương mặt họ hầu như không có biểu cảm.

Ở bãi đào vàng đàn ông đông hơn cả, ai nấy đều có thân hình tráng kiện, cởi trần để lộ làn da màu đồng. Đào vàng là một công việc tay chân vô cùng vất vả. Hàng ngày, họ xúc cát rồi ngâm mình trong nước, dùng một cái rổ tre đãi từng hạt cát vàng nhỏ. Ngoài ra, họ còn phải thay phiên nhau làm ruộng. Nếu không lao động, họ sẽ không có gì để ăn.

Một thời gian dài lao động chân tay khiến cơ thể hoang dã của những người đàn ông ở đây tạo thành sự đối ngược rõ ràng với những người phụ nữ kia. Tuy nhiên, đào vàng một thời gian dài lưu lại vết tích lao động trên người họ. Đa số bị đau xương khớp, một vài người thậm chí vác bị gù lưng do vác nặng.

Đám người đó luôn lặng lẽ, rất hiếm khi nói chuyện trao đổi. Trên người họ để lộ mùi tanh máu đầy nguy hiểm.

Để đảm bảo sự an toàn cho Sơ Vũ, Lục Tử Mặc bắt cô hóa trang giống như những người đàn bà ở bãi đào vàng. Sơ Vũ cũng mặc bộ váy áo dài màu đỏ, da trắng của cô bị bôi đen bằng than củi, tóc vấn lên cao. Khi Lục Tử Mặc đi một vòng quanh bãi đào vàng, Sơ Vũ lặng lẽ đi theo. Thấy Sơ Vũ nhìn chăm chú đám đàn ông đang làm việc, Lục Tử Mặc mỉm cười nói nhỏ: “Chúng đều là tội phạm giết người”.

Sơ Vũ giật mình quay đầu. Lục Tử Mặc dõi mắt về phía bờ sông xa xa: “Công việc này, nếu không phải là cùng đường thì chẳng ai chịu đến đây đâu”.

Có lẽ vì nguyên nhân đó, nên việc canh gác mỏ vàng mới nghiêm ngặt như vậy. Dù là ban ngày hay ban đêm, đều xuất hiện những người đàn ông súng ống ngồi trên xe Jeep, hoặc dắt chó săn đi sục sạo khắp nơi. Bãi đào vàng này vào dễ ra khó. Đám bảo vệ luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng có người không chịu nổi khổ cực bỏ trốn, đề phòng có người ăn cắp vàng.

Tình trạng này diễn ra một thời gian dài, khiến ông chủ mỏ vàng và đám nhân công nảy sinh mối quan hệ vừa dựa dẫm cùng tồn tại vừa thù ghét lẫn nhau.

Trước mặt Sơ Vũ, Lục Tử Mặc không hề che dấu sự ghê tởm của anh. Đám nhân công lúc ở bên ngoài không từ một chuyện xấu xa nào. Anh chỉ tay về phía người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt, cho Sơ Vũ biết, tên đó là tội phạm cưỡng hiếp giết người. Trước khi đến đây, hắn đã kết thúc mạng sống của mười sáu thiếu nữ, còn cắt chân tay của họ. Bọn chúng có lẽ không được coi là con người, mà chỉ là dã thú đội lốt người.

Sơ Vũ nhớ lại lời Ba Dữ nói với cô, chúng còn nguy hiểm hơn loài lang sói.

Mặc dù luôn đi theo Lục Tử Mặc, dù Sơ Vũ hóa trang thành người phụ nữ đào vàng, nhưng cô vẫn luôn có cảm giác mình bị rơi vào tầm ngắm của đám nhân công. Thỉnh thoảng, chúng nhìn cô hau háu, giống như bóc trần rồi cưỡng bức cô bằng ánh mắt. Sơ Vũ bắt đầu cảm thấy sợ đám người này, cố gắng tránh xa bọn chúng.

Vết thương của Lục Tử Mặc phục hồi rất tốt. Ban ngày, anh mặc áo sơmi rộng màu sẫm, có thể che hết lớp vải băng trên ngực anh. Lục Tử Mặc không hề để lộ mình bị thương. Trên thực tế, người đàn ông này hình như chẳng coi chuyện bị thương là gì. Anh vẫn lái xe, cưỡi ngựa, uống rượu, hút thuốc, làm tình như bình thường.

Cánh cửa dục vọng một khi đã mở ra thì không bao giờ có thể đóng lại. Sự kìm chế của anh đối với cô bấy lâu nay hoàn toàn biến mất. Ngược lại anh càng khao khát cô hơn. Anh chiếm đoạt cơ thể cô như muốn nuốt trọn cô. Chỉ trong vòng hai ngày, trên người Sơ Vũ chỗ nào cũng có dấu vết của anh.

Ở trên giường, Lục Tử Mặc đúng là con dã thú. Lúc hưng phấn, anh thường không cẩn thận để lại vết bầm nhỏ trên người Sơ Vũ. Cũng có thể do da Sơ Vũ vừa trắng lại vừa mỏng, dễ bị bầm tím. Sau mỗi cuộc hoan lạc, cơ thể cô lại có thêm dấu vết mới do anh tạo ra.

Sơ Vũ chìm đắm trong vòng tay của người đàn ông. Cô hoàn toàn buông thả bản thân, cùng anh hưởng thụ khoái cảm do sự kết hợp giữa hai thân thể mang lại. Những đòi hỏi mạnh mẽ của anh, cô miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng. Mỗi khi ân ái, Sơ Vũ vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau bị đẩy lui nhanh chóng, chỉ còn lại hoan lạc và ham muốn tột cùng.

Họ quấn quýt lấy nhau. Ngày cũng như đêm, bất cứ nơi nào chỉ có hai người, thân thể họ sẽ hợp nhất làm một.

Những lúc như thế này, tâm trạng Sơ Vũ phảng phất một tia tuyệt vọng. Cô không còn truy vấn Lục Tử Mặc, xem anh rốt cuộc có tình cảm với cô hay không. Trên người anh có quá nhiều thứ cô không thể hiểu cũng như khó có thể chịu đựng. Dù sao tình cảm cũng không thể bao dung tất cả. Có lẽ, việc cô duy nhất cô có thể làm là chấp nhận và làm ngơ.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Sáng sớm ngày thứ ba, Lục Tử Mặc bị một cuộc điện thoại vệ tinh đánh thức. Anh ngồi dậy nói hai câu, sắc mặt bỗng nhiên u ám hẳn. Sau khi ngắt điện thoại, Lục Tử Mặc đứng bên bàn trầm mặc hồi lâu, mới từ từ quay người bước đến Sơ Vũ.



Chắc đến lúc rồi, Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc. Lần chia tay này, không biết đến bao giờ họ mới có thể gặp lại. Hoặc là ở lần gặp tiếp theo, không biết anh còn sống hay là một xác chết?

“Tôi buộc phải đi rồi”.

Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ chăm chú, anh nói ngắn gọn.

Sơ Vũ gật đầu mỉm cười: “Anh đi đi!”

Lục Tử Mặc lấy áo khoác của mình khoác lên người Sơ Vũ. Đôi môi hơi nứt nẻ của anh siết mạnh lên môi cô, mắt anh nhìn sâu vào đáy mắt Sơ Vũ: “Em ở lại đây đợi Ba Dữ”.

Lục Tử Mặc đi rồi, Sơ Vũ đứng dậy thu dọn hành lý. Cô không muốn mặc váy dài, đi lại rất bất tiện. Nhìn thấy quần jeans của Lục Tử Mặc bỏ lại trên giường, Sơ Vũ liền cắt hai ống rồi dùng sợi dây váy thắt lên. Sơ Vũ vẫn mặc áo màu đỏ, cô lấy than bôi đen mặt. Sau đó, Sơ Vũ dùng giấy da bò cuộn con dao dọc giấy, xé mảnh váy làm dây buộc dao lên người mình. Cuối cùng, Sơ Vũ cầm khẩu súng Ba Dữ để lại cho cô.

Khẩu súng khá nặng. Sơ Vũ nắm chặt trong tay, báng súng bằng kim loại mát lạnh như nhắc nhở cô đây là vũ khí cướp đi sinh mạng con người. Trong hai ngày rảnh rỗi, Lục Tử Mặc dạy cô cách sử dụng súng. Đồ vật có uy lực to lớn nhưng sử dụng lại rất đơn giản. Chỉ cần lên nòng, bóp cò, sinh tử liền định giữa một đường dây.

Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, Sơ Vũ liền dắt súng vào cạp quần. Không biết cô bắt đầu bình thản đối mặt với những chuyện như thế này tự bao giờ. Sơ Vũ tưởng Ba Dữ đến, ai ngờ lại là Lục Tử Mặc. Mặt anh lộ vẻ nghiêm trọng: “Lập tức đi theo tôi”.

Sự trở lại của Lục Tử Mặc, sắc mặt và ngữ khí của anh khiến Sơ Vũ ngửi thấy một mùi bất bình thường. Sơ Vũ đi theo Lục Tử Mặc ra khỏi hang đá. Bên ngoài thời tiết thay đổi, vầng mây u ám đè sát đỉnh đầu, gió lớn ào ào thổi tới.

Không trung bỗng có tiếng súng nổ, tuy chỉ là thưa thớt. Tiếng súng bị tiếng sấm sét trên trời át đi. Lục Tử Mặc nắm chặt tay Sơ Vũ, kéo cô đi lom khom người, từ căn nhà gỗ không đi ra con đường chính trong sơn trại mà men theo đường núi có rừng cây dày đặc.

Bóng dáng của hai người nhanh chóng mất hút trong rừng cây. Sơ Vũ quay đầu nhìn lại phía sau. Trên con đường chính của bãi đào vàng, từng túi cát xếp chồng lên nhau thành thành lũy. Đám người ở đó vũ trang đầy mình, dùng súng máy tạm thời áp chế những người bên trong.

Lục Tử Mặc đi rất vội vàng, cứ thế tiến thẳng về phía trước dù đường núi rất khó đi. Không bao lâu sau, cành cây và gai nhọn trong rừng để lại nhiều vết xước trên da Sơ Vũ. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen kéo mỗi lúc một nhiều, làn gió thổi qua phảng phất như mang mùi vị của hạt mưa.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Sơ Vũ theo sát Lục Tử Mặc. Gương mặt anh vẫn hết sức nghiêm nghị: “Đám người ở mỏ vàng làm loạn”.

Lục Tử Mặc từng nói cho cô biết, đám người đó sống mệt mỏi mỗi ngày, chỉ có vài người kiên trì đến lúc được thả ra. Phần lớn đều mất mạng giữa chừng. Có tên chết vì quá sức, có tên bị đánh chết do ăn trộm vàng và tìm cách bỏ trốn. Gặp người cố ý gây rắc rối, nơi này rất dễ dẫn đến cuộc xung đột đẫm máu. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ cảm thấy sự việc hình như không đơn giản như vậy.

Lục Tử Mặc không muốn giải thích nhiều, tiếng súng ở bên dưới dần dần biến mất. Nhưng tiếng sấm sét trên đầu mỗi lúc một gần. Thỉnh thoảng bầu trời sáng rực hẳn lên.

Cơn mưa đột ngột rơi xuống mà không hề báo trước, mưa như trút nước. Hạt mưa đầu tiên vừa rơi xuống người, chưa đầy hai giây sau, làn mưa trắng xóa phủ từ đầu đến chân Sơ Vũ. Cô và Lục Tử Mặc ướt như chuột lột. Cơn mưa xối xả khiến cô đột nhiên khó thở. Lục Tử Mặc quay đầu hét lớn với Sơ Vũ: “Em hãy cố thêm một lúc nữa”.

Sơ Vũ hiểu bây giờ là cơ hội bỏ trốn tốt nhất, vì cơn mưa sẽ xóa sạch vết chân họ.

Sơ Vũ đi theo Lục Tử Mặc trên mặt đất nhơ nhớp bùn lầy. Mưa mỗi lúc một điên cuồng, trời càng âm u, giống như ông trời đang ủ một trận giết chóc mới, đè nén tinh thần của họ.

Lục Tử Mặc xoa nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nắm chặt tay Sơ Vũ: “Đi theo tôi”.

Mặc dù trong rừng rậm không có đường đi, Lục Tử Mặc vẫn tiến bước nhẹ nhàng như rất quen thuộc. Anh nhanh chóng đưa Sơ Vũ đến một cái hang động. Từ cửa hang nhìn vào, cái hang có vẻ nhỏ hẹp. Nhưng khi vào bên trong, Sơ Vũ bất ngờ thấy nơi này khá rộng rãi và sạch sẽ. Trên mặt đất trải cỏ khô, trong hang có lương khô và một số đồ dùng thiết yếu.

Đây rõ ràng là một cứ điểm của Lục Tử Mặc. Hai người còn chưa kịp nghỉ ngơi, trong hang đột ngột hiện ra mấy bóng người. Lục Tử Mặc theo phản xạ kéo Sơ Vũ về phía sau đồng thời rút khẩu súng bên mình. Tuy nhiên, mấy người đàn ông đã nhanh chóng chĩa họng súng đen ngòm về phía họ. Người đàn ông ngồi ở phía trước nhếch mép, phủi bụi trên quần rồi đứng dậy. Hắn ta cười nham hiểm: “Lục, chúng tôi đợi anh lâu lắm rồi”.

Sơ Vũ lại bị bịt mắt ,hai tay trói ngược ra đằng sau rồi bị bỏ lên xe Jeep.Đi một hồi bọn họ quay lại khu đào vàng.Lúc về đến nơi này trời đã sáng hẳn .Vầng mây sắc đỏ trên trời đã tan , một làn sương mờ dày đặc từ bờ song che phủ mỏ vàng.Trên con đường chính vào khu đào vàng có rất nhiều bóng dáng màu xám nằm dưới đấy do sương mù nên không nhìn rõ .Một người từ trên xe Jeep nhảy xuống mở cổng sơn trại.Miếng vải bịt mắt Sơ Vũ bị giựt ra.Toàn thân Sơ Vũ bổng nhiên lạnh toát.Những bóng dáng mờ mờ đang nằm dưới đất , hình như là xác người.

Lục Tử Mặc không bị trói.Anh ngồi ở hàng ghế trên xe Jeep. Người đàn ông ngồi bên cạnh thúc súng vào người cô.Sơ Vũ chỉ nhìn thấy lưng của Lục Tử Mặc , không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Bầu không khí có mùi chết chóc khiến thần kinh của Sơ Vũ tê liệt

“ Chết không ít người “

Người đàn ông lúc ở hang động lên tiếng nhảy xuống xe ,đá chân vào thi thể dưới đất ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc : “Lục , mỏ vàng này thì kiếm được bao nhiêu ?Sao anh chịu bỏ công sức vào đây ?”

Lục Tử Mặc không trả lời .Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình .Hắn cau mày liếc bốn xung quanh rồi kéo váy xác người phụ nữ nằm ngay dưới chân lau vệt máu trên giày của mình “ Chết nhiều người như vậy , lại gặp thời tiết nóng bức , đến trưa chắc sẽ thối hết “

Người đàn ông rút một điếu thuốc từ trong túi áo ném cho Lục Tử Mặc .Anh lặng lẽ nhận điếu thuốc , người ngồi bên cạnh giúp anh châm lửa .Lục Tử Mặc rít một hơi thuốc không thèm ngẩng đầu “ Lama , anh muốn gì ?”

Lama cười nhếch mép , liếc Sơ Vũ ngồi ở hàng ghế sau :”Tôi vốn không đòi hỏi nhiều lắm .Nhưng xem ra hôm nay tôi gặp may ,vô tình lượm được lá bài độc .Tôi có thể dùng lá bài này để ra điều kiện với anh ?”

“ Anh muốn số hàng của Renault “

Lục Tử Mặc cười nhạt ,không quay đầu nhìn Sơ Vũ :”Thứ mà Renault không nuốt trôi , anh nghĩ mình có đủ khả năng hay sao “



“ Tôi không sợ bị căng bụng “

Lama cầm điếu thuốc đi về phía sau xe Jeep.Hắn đột ngột túm tóc Sơ Vũ kéo mạnh xuống xe .Sơ Vũ không kịp đề phòng ,bị mất thăng bằng ngã xuống đất .Cô đau đến mức kêu một tiếng nhỏ rồi lập tức cắn chặt môi, cố không để lộ sự yếu đuối trong hoàn cảnh này.

Lama nâng cằm Sơ Vũ mắt liếc về phía Lục Tử Mặc : “Lục , tôi có thể dùng người phụ nữ này để trao đổi điều kiện với anh ?”

Lục Tử Mặc tiếp tục nhả khói thuốc , không lên tiếng .Sơ Vũ nhìn anh , khuôn mặt anh lạnh lẽo đến mức như có lớp băng bao phủ .Lục Tử Mặc tỏ ra rất bình tĩnh ,nhưng nhìn kỹ huyệt thái dương của anh giật giật .

Vừa nói hắn vừa đưa lưỡi dao xuống ngực Sơ Vũ .Hắn dùng sức rạch một đường trên áo Sơ Vũ , để lộ bộ ngực trắng nõn .Hai đỉnh đồi đẹp đẽ run rẩy hiện ra không trung , giống hai chú thỏ bị kinh động đột ngột nhảy ra từ đống áo ,trong phút chốc thu hút mọi ánh mắt của đám người trên xe Jeep.Lục Tử Mặc ngồi bất động , ánh mắt của anh dường như đông cứng .Anh chăm chú nhìn đầu thuốc trên tay,từ trong đáy mắt anh bùng cháy một ngọn lửa dữ dội .Lama cười cười gật đầu với một người đàn ông trên xe : “ Nếu anh thấy chưa đủ , tôi sẽ tặng anh thêm món quà khác .”

Người đàn ông nhảy xuống bước qua những xác chết đi về phía ngôi nhà bên hông rồi huýt sáo.Cửa gỗ mở ra , hai người đàn ông từ bên trong lôi xềnh xệch một người đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài , ném mạnh xuống dưới chân Sơ Vũ .Lama vặn vẹo cổ , đạp chân vào người đàn ông nằm dưới đất , nhìn Lục Tử Mặc : “Anh thấy món quà này thế nào ?”.

Sơ Vũ cố kiềm chế sự run rẩy .Ban đầu , cô không nhận ra người đàn ông nằm dưới đất .Toàn thân anh ta dính đầy máu , hai tay bị trói ngược ra đàng sau .Mặt anh ta sưng húp , một bên mắt tím ngắt đáng sợ .Tuy nhiên nhìn kỹ dáng người và diện mạo ,Sơ Vũ cũng có thể nhận ra đó là Ba Dữ .

“ Mọi người đều nói Lục Tử Mặc không có bất kỳ điểm yếu nào. Tôi gặp may tự dưng vớ được hai người này .”Lama nhếch mép : “ Anh có thể từ từ suy nghĩ .Tôi sẽ cho anh đủ thời gian cần thiết .”

Lama nói xong cúi đầu cắn nhẹ cổ Sơ Vũ .Hắn thò tay vào ngực bóp mạnh đôi nhũ hoa của cô.Hắn cố ý đùa nghịch nắn bóp khiến hai đỉnh đồi biến dạng trong lòng bàn tay thô bạo của hắn .Lama nhướng mày , theo dõi nhất cử nhất động của Lục Tử Mặc .Hắn cũng rất hiếu kỳ muốn biết , tay trùm máu lạnh không nhân tính kia có thể nhẫn nhịn tới bao giờ .

Sơ Vũ cắn răng không kêu một tiếng.Cô không giãy dụa cũng không phản kháng để mặc người đàn ông muốn làm gì thì làm .Lama tỏ ra mất kiên nhẫn trước thái độ ngoan ngoãn của cô,hắn dùng con dao cắt đứt dây cạp quần Sơ Vũ ,một tay thò vào trong quần từ đằng sau đến nơi bí ẩn của cô.

Lục Tử mặc đột nhiên đứng phắt dậy .Đám đàn ông đang mải mê xem Lama diễn trò giật bắn mình ,theo phản xạ chĩa súng vào Lục Tử Mặc .Lama cười lớn , từ từ rút tay ra khỏi quần Sơ Vũ :” Lục , anh đã nghĩ thông rồi ?”

“ Hàng của Renault nếu anh muốn tôi có thể cho anh , nhưng hãy trả lại tôi người phụ nữ của tôi .”

Giọng nói của Lục Tử Mặc rất nhẹ , không để lộ cảm xúc vui buồn ..Lama buông người Sơ Vũ cởi dây trói tay cho cô rồi đẩy mạnh cô về phía Lục Tử Mặc :”Đi đi ! Mau trở về bên anh ta .”

Sơ Vũ túm lấy ngực áo , lao nhanh vào vòng tay của Lục Tử Mặc .Anh ôm chặt lấy cô , bóp nhẹ cánh tay tê liệt của cô .Sơ Vũ vùi đầu vào ngực anh .Ở khoảng cách gần mới phát hiện ,cơ bắp của anh rắn như tảng đá.Trong lồng ngực Lục Tử Mặc , trái tim anh đập liên hồi .Mặc dù vậy gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm .

“ Có điều không thể giao Ba Dữ cho anh .”

Lama quỳ gối xem xét tình hình của Ba Dữ : “Lục Tử Mặc là người thế nào tôi biết rất rõ .Dù sao tôi cũng phải giữ lại một tấm bùa hộ thân đúng không ?Anh yên tâm , tôi sẽ giúp Ba Dữ xử lý vết thương .Chỉ cần anh Lục mở miệng , tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ .”

Lục Tử Mặc không nói gì , ôm Sơ Vũ đi về phía ngôi nhà gỗ tận cùng của sơn trại .Không ai ngăn cản họ , Lama hét vọng theo : “ Tôi sẽ sắp xếp thời gian lên đường .”

Trong hoàn cảnh Ba Dữ bị giữ lại làm con tin , họ cũng hết cách .Mặt trời vừa lên cao mây mù tan biến sạch .Đâu đâu trong bãi đào vàng cũng có xác người .Thuộc hạ của Lama cầm súng đi sục sạo khắp nơi , tìm thấy những kẻ bị thương nặng liền bắn chết .Sau đó chúng dồn xác chết về khu vực trung tâm mỏ vàng .Xác chết chất thành núi , chúng đổ xăng rồi đốt châm lửa đốt xác .

Đến khi trời tối khói vẫn bốc mù mịt ,không nhìn thấy núi thi thể đâu nữa .Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ trong lòng .Bên ngoài khu đào vàng , đám phụ nữ bị dồn về một chỗ , cách nơi đốt xác không xa .Từng người từng người bị lột sạch quần áo .Thuộc hạ của Lama chĩa súng vào họ , luân phiên cưỡng bức họ .

Lục Tử Mặc lấy hai tay che mắt Sơ Vũ ,còn anh vẫn nhìn về hướng đó .Những người phụ nữ dường như đã quen bị đối xử như đồ vật, chỉ là thay đổi phương thức và đối tượng làm nhục mà thôi .Họ có vẻ mặt hờ hững, mắt nhìn lên trời cao ,để mặc từng người đàn ông chiếm đoạt cơ thể họ.

Lục Tử Mặc đóng cửa sổ .Anh quay lại đẩy Sơ Vũ nằm lên chiếc bàn gỗ sau lưng .Sơ Vũ cảm nhận được sự phẫn nộ cũng như tâm trạng phức tạp hỗn loạn của anh .Lục Tử Mặc kéo áo Sơ Vũ , chăm chú nhìn những vết bầm người đàn ông kia lưu lại trên bộ ngực mềm mại của cô .Ánh mắt và động tác của Lục Tử Mặc dịu dàng hẳn , anh ngược nhìn Sơ Vũ .Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh ,đôi mắt mở to của cô không có sự hoảng loạn hay uất ức mà chỉ có thương xót .

Lục Tử Mặc cúi đầu liếm nhẹ lên những vết bầm trên ngực cô .Sơ Vũ lúc đầu còn kiếm chế nhưng cô nhanh chóng xiết chặt cánh tay anh , cơ thể bất giác cong lên đón tiếp anh .Lục Tử Mặc thậm chí không cho Sơ Vũ cơ hội chuẩn bị , anh tách hai đùi cô ra đột ngột đẩy mạnh vào .Sự tấn công bất ngờ của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ đau đến mức mặt trắng bệch .Nhưng chỉ như thế này cô mới có cảm giác gần anh hơn .

Xung quanh Lục Tử Mặc dường như lúc nào cũng có màn sương mù dày đặc .Dù cô có đứng gần bao nhiêu , cũng không thể nhìn rõ nội tâm của anh .Anh hoàn toàn đóng kín tâm hồn ,kể cả lúc gần gũi cô nhất .Nhưng hôm nay trên người anh đã xuất hiện vết rạn nứt .Ít nhất Lục Tử Mặc thể hiện chân thực con người anh ở giây phút này .Sự phẫn nộ của anh là chân thực ,cảm giác đau đớn của anh là chân thực .

Lục Tử Mặc cần thể xác của cô hơn bao giờ hết .Có lẽ chỉ có cô mới khiến anh bình tĩnh trở lại .Lục Tử Mặc ra sức tiến sâu vào cơ thể Sơ Vũ .Anh dường như muốn truyền nỗi bất an và lo lắng của anh cho cô thông qua ân ái .Hóa ra anh không phải là người đàn ông lạnh lùng băng giá .Anh cũng có thứ để bận tâm ,thứ mà anh biết rõ là không thể nhưng vẫn quyết định hi sinh để bảo vệ .Đó chính là Sơ Vũ

Sơ Vũ giơ hai tay ôm chặt cổ Lục Tử Mặc .Cô có cảm giác vật cứng của anh lấp đầy cơ thể cô .Sơ Vũ nhấc hai chân kẹp chắt thắt lưng anh .Động tác đó như khích lệ Lục Tử Mặc , khiến anh càng điên cuồng .

“Sơ Vũ …”

Lục Tử Mặc cúi đầu .Anh đột ngột đẩy nhanh tiết tấu khiến Sơ Vũ cắn mạnh bờ vai anh để ngăn tiếng kêu rên rỉ .Cảm giác nhói đau càng kích thích Lục Tử Mặc .Vật cứng của anh trong cơ thể cô đột nhiên nở to .Sơ Vũ cảm thấy có một thứ gì đó ở bụng dưới xuyên thẳng lên đỉnh đầu , khiến thần trí cô mê mẩn .Tất cả ngũ quan dồn về một điểm nhạy cảm nhất , điểm cô và anh hòa làm một .

Lục Tử Mặc không thể kháng cự sự co rút đột ngột của Sơ Vũ .Anh không kịp rút lui , phóng thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô .

Một trận kịch tình qua đi , hai người im lặng nằm ôm nhau .Lục Tử Mặc ngẩng đầu nhìn về phía tủ gỗ lớn .Đằng sau cánh cửa tủ là hang động họ từng sống mấy ngày .Nơi đó ngoài sách vở và đồ dùng thiết yếu còn có cả vũ khí

“ Sơ Vũ “

Lục Tử Mặc ôm sơ Vũ ngồi dậy , nhìn sâu vào mắt cô : “ Hãy giúp tôi !”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Hệ Nguy Hiểm

Số ký tự: 0