Quan Hệ Nhầm Lẫn

Cậu Thích Lục N...

Đông Ca

2024-11-04 01:22:38

Cả người Phương Đường đau nhức dữ dội, cố nén tắm rửa xong liền nằm liệt giường, ngủ đến nửa đêm, bị Lục Nham thao khóc trong mơ, nước mắt cô mông lung bừng tỉnh, ý thức được là nằm mơ, lau nước mắt, lại tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau hơn mười giờ thức dậy, mới nhìn thấy tin nhắn của Hạ Mặc Dương, hỏi cô về nhà sao cũng không nói với cậu một tiếng.

Cô trả lời tin nhắn xong, liền ngồi ở trước bàn, nhìn nghìn con hạc giấy trong bình thủy tinh ngẩn người, trong rương gỗ bên cạnh còn chứa búp bê BJD mà Hạ Mặc Dương tặng cô, cô sờ sờ rương, mở ra nhìn, lại khép lại.

Cô nằm sấp trên bàn ngẩn người, có nước mắt vô thức chảy ra từ hốc mắt, cô lau sạch, hít mũi, hạ thân còn mơ hồ sưng đau, cô mới nhớ tới tối hôm qua quên bôi thuốc.

Suốt một ngày, cô đều ở trong phòng, sắp chạng vạng, Đào Thi Thi đưa túi xách  tới và giấy chứng nhận dự thi của cô, còn có tất cả sách vở trên bàn cô.

Cùng với chai nước được cô giấu trong ngăn bàn.

"Giấy chứng nhận dự thi đừng quên mang theo." Đào Thi Thi giúp đỡ chuyển đồ vào phòng cô, dặn dò xong lại nói một lần nữa, "Được rồi, ngày mai mình lại nhắc cậu. ”

Trường của bọn họ chính là điểm thi, rất may mắn, ngoại trừ Lục Nham, ba người bọn họ đều thi ở trường, không cần chạy rất xa, đi thi trường xa lạ.

Phương Đường vẫn cúi đầu, cũng không nhìn cô ấy, cũng không nói lời nào.

Đào Thi Thi hỏi, "Có chuyện gì vậy? Đường Đường? ”

Phương Đường ngẩng đầu, hốc mắt tràn đầy nước mắt, "Thi thi, có phải cậu đều biết tất cả không? ”

Đào Thi Thi đóng cửa phòng lại, kéo cô ngồi xuống giường, cầm khăn giấy đến lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc, ngày mai thi rồi, chúng ta thi xong rồi nói sau được không? ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không được..." Phương Đường nức nở khóc lên, "Mỗi ngày mình đều rất khó chịu. Mình cảm thấy có lỗi với cậu, thấy có lỗi với Hạ Mặc Dương... Mình thật sự chán ghét bản thân, hức ức... Mình thật vô dụng... Mình không biết phải làm gì... Mình sợ cậu ghét mình... Sợ cậu không thích mình...Hu hu... Làm sao bây giờ..."

"Đừng khóc đừng khóc." Đào Thi Thi ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, "Đừng khóc, cậu chậm rãi nói, mình giúp cậu nghĩ biện pháp được không? ”

Phương Đường khóc thút thít, "Mình và Lục Nham..." Cô nói không nên lời, nước mắt lại rơi xuống, "Thi Thi. Mình vào nhầm phòng, cậu ấy... Bọn mình..."

Cô nói năng lộn xộn, nhưng Đào Thi Thi lại nghe hiểu, "Ý cậu là, cậu vào nhầm phòng, cậu và Lục Nham làm chuyện kia rồi hả? Cậu đang nói lúc chúng ta ở homestay khi leo núi?”

Khó trách đêm đó cô về nhà, còn nói ba mẹ gọi điện thoại tìm cô, Đào Thi Thi lúc ấy liền cảm thấy kỳ quái, thứ nhất là Phương Đường đột nhiên trở về, thứ hai là Lục Nham tính tình lạnh nhạt, chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, chuyện đưa Phương Đường về nhà phỏng chừng có thể xếp hạng đầu tiên trong bảng hành thiện của anh.

Ít nhất, theo quan điểm của Đào Thi Thi, đó là lần đầu tiên anh làm điều tốt.

Phương Đường nghẹn lại gật đầu, khóc lóc nói, "Thực xin lỗi..."

"Cậu nói xin lỗi với mình làm gì." Đào Thi Thi có chút lo lắng hỏi, "Làm tốt các biện pháp phòng tránh chưa? ”

Phương Đường nhớ tới viên thuốc tránh thai đã uống, hít hít mũi, "Ừm. ”

Đào Thi Thi nhíu mày suy nghĩ một chút, "Vậy bây giờ cậu... Là thích Hạ Mặc Dương hay là thích Lục Nham? ”

"Mình không thể...  Thích anh ấy.” Phương Đường ủy khuất khóc, "Mình rốt cuộc… Không thể thích anh ấy. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh ấy" này là đề cập đến Hạ Mặc Dương.

"Phương Đường." Đào Thi Thi nhìn cô, "Đừng sợ, cậu không làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không phải lỗi của cậu. Nhưng mình muốn xác nhận một chuyện, cậu có thích Lục Nham không? ”

"Không thích, mình sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ấy, mình..."

Phương Đường còn chưa dứt lời, Đào Thi Thi ấn bả vai cô, "Phương Đường, đừng băn khoăn bất cứ ai hết, càng không cần băn khoăn về mình, nghiêm túc trả lời cho mình, cậu thích Lục Nham không? ”

Phương Đường lắc đầu, cô muốn nói không thích, nhưng trong đầu đều là giọng Lục Nham, giọng điệu anh chắc chắn, giọng nói trầm thấp xuyên qua đầu cô.

——"Cậu thích tôi. ”

Vì thế, cô hỗn loạn, bất lực ôm Đào Thi Thi, "Mình không biết... Thi Thi... Mình không biết... Mình rõ ràng không thích cậu ấy, nhưng mà..."

Khi anh hôn cô, tim cô đã đập rất nhanh.

"Được, mình biết rồi." Đào Thi Thi lau nước mắt của cô, "Cậu nghe mình nói này, đi rửa mặt, chúng ta điều chỉnh tốt tâm trạng, đừng suy nghĩ những chuyện này, chúng ta thi xong, từng việc một từ từ giải quyết, được không? ”

Phương Đường gật gật đầu, khóc nức nở nói, "Mình rất sợ. ”

"Đừng sợ." Đào Thi Thi ôm cô, "Cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt, thì sẽ không sợ hãi mình không chịu nổi kết quả tương ứng.”

Phương Đường hít hít mũi, "Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Hệ Nhầm Lẫn

Số ký tự: 0