Cậu vào làm gì?...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
Đào Thi Thi nhìn Phương Đường, thấy toàn bộ hành trình cô đều cúi đầu, một câu cũng không nói, cười khẽ, nói với Lục Nham, "Cậu ấy không muốn học bù, cho nên lát nữa sẽ tìm một ít sách cho cậu ấy xem, giết thời gian là được. ”
Phương Đường không nghe ra giọng nói của Đào Thi Thi, vô cùng nhu thuận đi vào phòng khách ngồi trên sô pha, trong ngực ôm cặp sách của mình, cực kỳ giống học sinh giỏi yên tĩnh hiểu chuyện.
Cho đến khi Đào Thi Thi mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
"Này?!" Phương Đường kinh ngạc trợn tròn mắt, "Thi Thi cậu đi đâu vậy? ”
"Mình đến thư viện trả sách." Đào Thi Thi chỉ vào balo trên lưng.
"Mình đi với c..." Phương Đường đang muốn đứng lên, ánh mắt bất ngờ đối diện với con ngươi Lục Nham, mặt anh không chút thay đổi, nghiêng mặt hơi lạnh, đôi mắt đen nhánh rơi vào trên mặt cô, tự dưng làm cho sống lưng cô tê dại.
Cô bị ánh mắt kia nhìn, ngay cả chính mình muốn nói cái gì cũng quên mất, chỉ lo đứng dậy đi về phía Đào Thi Thi, "Mình, mình, mình đi với cậu. ”
"Mình đạp xe đi, không chở cậu được, cậu ngồi một lúc là được rồi, Lục Nham cũng không giúp cậu phụ đạo, cậu không cần sợ anh ấy." Đào Thi Thi giống như trấn an mèo con trong nhà, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Phương Đường, "Được rồi, vào trong ngồi một lát đi.”
Cô ấy nói xong đóng cửa lại và rời đi.
Phương Đường trở lại sofa như ngồi trên đống lửa, cô vô cùng muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng tứ chi hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ có thể ôm chặt ba lô trong ngực không nhúc nhích.
"Uống gì?" Lục Nham hỏi.
Quyển sách trong tay anh đặt trên bàn trà, Phương Đường quét mắt qua, là bìa đầu hổ mặt quỷ gì đó, cô còn tưởng rằng học bá như anh đều xem loại sách nước ngoài toàn tiếng Anh.
Không nghĩ tới, cũng giống như cô, cũng thích xem loại sách loạn thất bát tao này.
Trong lòng cô hơi thả lỏng một chút, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, tầm mắt mới chuyển đến đường cong lưu loát của anh, mắt thấy anh muốn nhìn lại, cô lại cúi đầu, "Tùy tiện, không uống cũng được. ”
Lục Nham tựa hồ nở nụ cười, trong không khí truyền đến một tiếng cười không nhẹ không nặng.
Phương Đường bỗng nhiên đỏ mặt, tầng đỏ kia đem toàn bộ cổ cô đốt thành một mảnh màu đỏ tươi rực rỡ.
Lục Nham bưng một ly nước trái cây tới.
Phương Đường vì tránh xấu hổ, nhỏ giọng cảm ơn, sau đó cầm nước trái cây uống một ngụm nhỏ.
Dư quang thấy Lục Nham không đi, cô lặng lẽ giương mắt nhìn qua, bất thình lình đối diện với tầm mắt của anh, trái tim cô đập thình thịch, cổ tay run lên, ly nước trái cây đổ lên ngực mình.
"A!" Cô bị lạnh đến giật mình, vội vàng đặt ba lô lên bàn trà, theo phản xạ có điều kiện kéo vạt áo thẳng lên.
Hôm nay cô mặc áo thun màu vàng, bị nước trái cây kia giội lên, toàn bộ ngực đều ướt đẫm, trong nội y đều dinh dính một mảnh, khó chịu cực kỳ.
"Thực xin lỗi..." Cô nhỏ giọng xin lỗi, lại lấy khăn giấy đi lau nước trái cây trên bàn trà không cẩn thận bắn tung tóe.
Cô khom lưng, một tay còn kéo áo thun, không phát hiện ra, ngực mình đều bại lộ trong tầm mắt Lục Nham, bầu vú mượt mà được bao bọc trong đồ lót màu trắng còn dính nước trái cây trong suốt, theo động tác lau bàn trà của cô mà run rẩy.
Cô lau sạch bàn trà, lúc ngẩng đầu mới nhìn thấy Lục Nham vẫn nhìn chằm chằm cô.
Cô xấu hổ một giây, chỉ nghe giọng Lục Nham khàn khàn nói, "Tôi đi tìm một bộ quần áo cho cậu thay. ”
Lúc này Phương Đường mới kéo áo thun của mình đi về phía toilet, quần áo ướt dán lên người thập phần khó chịu, cô cởi ra, nội y cũng bị thấm ướt một chút, cô đang cúi đầu tìm giấy lau, trong tai lại nghe thấy động tĩnh mở cửa.
Quay đầu nhìn, Lục Nham cầm quần áo đi vào.
Cô hoảng sợ, che ngực lại, "Cậu, cậu vào làm gì?! ”
Phương Đường không nghe ra giọng nói của Đào Thi Thi, vô cùng nhu thuận đi vào phòng khách ngồi trên sô pha, trong ngực ôm cặp sách của mình, cực kỳ giống học sinh giỏi yên tĩnh hiểu chuyện.
Cho đến khi Đào Thi Thi mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
"Này?!" Phương Đường kinh ngạc trợn tròn mắt, "Thi Thi cậu đi đâu vậy? ”
"Mình đến thư viện trả sách." Đào Thi Thi chỉ vào balo trên lưng.
"Mình đi với c..." Phương Đường đang muốn đứng lên, ánh mắt bất ngờ đối diện với con ngươi Lục Nham, mặt anh không chút thay đổi, nghiêng mặt hơi lạnh, đôi mắt đen nhánh rơi vào trên mặt cô, tự dưng làm cho sống lưng cô tê dại.
Cô bị ánh mắt kia nhìn, ngay cả chính mình muốn nói cái gì cũng quên mất, chỉ lo đứng dậy đi về phía Đào Thi Thi, "Mình, mình, mình đi với cậu. ”
"Mình đạp xe đi, không chở cậu được, cậu ngồi một lúc là được rồi, Lục Nham cũng không giúp cậu phụ đạo, cậu không cần sợ anh ấy." Đào Thi Thi giống như trấn an mèo con trong nhà, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Phương Đường, "Được rồi, vào trong ngồi một lát đi.”
Cô ấy nói xong đóng cửa lại và rời đi.
Phương Đường trở lại sofa như ngồi trên đống lửa, cô vô cùng muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng tứ chi hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ có thể ôm chặt ba lô trong ngực không nhúc nhích.
"Uống gì?" Lục Nham hỏi.
Quyển sách trong tay anh đặt trên bàn trà, Phương Đường quét mắt qua, là bìa đầu hổ mặt quỷ gì đó, cô còn tưởng rằng học bá như anh đều xem loại sách nước ngoài toàn tiếng Anh.
Không nghĩ tới, cũng giống như cô, cũng thích xem loại sách loạn thất bát tao này.
Trong lòng cô hơi thả lỏng một chút, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, tầm mắt mới chuyển đến đường cong lưu loát của anh, mắt thấy anh muốn nhìn lại, cô lại cúi đầu, "Tùy tiện, không uống cũng được. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Nham tựa hồ nở nụ cười, trong không khí truyền đến một tiếng cười không nhẹ không nặng.
Phương Đường bỗng nhiên đỏ mặt, tầng đỏ kia đem toàn bộ cổ cô đốt thành một mảnh màu đỏ tươi rực rỡ.
Lục Nham bưng một ly nước trái cây tới.
Phương Đường vì tránh xấu hổ, nhỏ giọng cảm ơn, sau đó cầm nước trái cây uống một ngụm nhỏ.
Dư quang thấy Lục Nham không đi, cô lặng lẽ giương mắt nhìn qua, bất thình lình đối diện với tầm mắt của anh, trái tim cô đập thình thịch, cổ tay run lên, ly nước trái cây đổ lên ngực mình.
"A!" Cô bị lạnh đến giật mình, vội vàng đặt ba lô lên bàn trà, theo phản xạ có điều kiện kéo vạt áo thẳng lên.
Hôm nay cô mặc áo thun màu vàng, bị nước trái cây kia giội lên, toàn bộ ngực đều ướt đẫm, trong nội y đều dinh dính một mảnh, khó chịu cực kỳ.
"Thực xin lỗi..." Cô nhỏ giọng xin lỗi, lại lấy khăn giấy đi lau nước trái cây trên bàn trà không cẩn thận bắn tung tóe.
Cô khom lưng, một tay còn kéo áo thun, không phát hiện ra, ngực mình đều bại lộ trong tầm mắt Lục Nham, bầu vú mượt mà được bao bọc trong đồ lót màu trắng còn dính nước trái cây trong suốt, theo động tác lau bàn trà của cô mà run rẩy.
Cô lau sạch bàn trà, lúc ngẩng đầu mới nhìn thấy Lục Nham vẫn nhìn chằm chằm cô.
Cô xấu hổ một giây, chỉ nghe giọng Lục Nham khàn khàn nói, "Tôi đi tìm một bộ quần áo cho cậu thay. ”
Lúc này Phương Đường mới kéo áo thun của mình đi về phía toilet, quần áo ướt dán lên người thập phần khó chịu, cô cởi ra, nội y cũng bị thấm ướt một chút, cô đang cúi đầu tìm giấy lau, trong tai lại nghe thấy động tĩnh mở cửa.
Quay đầu nhìn, Lục Nham cầm quần áo đi vào.
Cô hoảng sợ, che ngực lại, "Cậu, cậu vào làm gì?! ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro