Chỗ đó không đư...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
Hạ Mặc Dương trời sinh hiếu động, ngày thường thích đánh nhau gây chuyện thị phi, thành tích học tập thảm không nỡ nhìn, nhưng là người tốt đến mức không có gì để chê.
Đặc biệt là đối với Phương Đường.
Lúc hai người bắt đầu lén lút ở bên nhau, cậu tiết kiệm hơn nửa năm chi phí sinh hoạt để mua búp bê BJD* cho Phương Đường mà cô đã thích từ lâu, Phương Đường cảm động không chịu nổi.
(*) BJD là những con búp bê, được mô phỏng theo hình ảnh của cơ thể con người và được sản xuất tập trung chủ yếu tại các nước Hàn Quốc, Mỹ, Nhật gần đây có thêm Trung Quốc, Úc và Châu u. Những con búp bê này sẽ có đủ khớp nối trên cơ thể, để cho phép người chơi có thể tạo dáng theo tất cả những tư thế mà họ muốn. Những khớp này có dạng hình cầu vì thế chúng mới có tên là Ball Joint Doll (BJD).
Điều kiện gia đình Hạ Mặc Dương bình thường, nhưng cậu rất tốt với Phương Đường, cho dù toàn thân cậu chỉ còn lại mười phân tiền, cậu cũng sẽ đem mười phân tiền kia tiêu trên người Phương Đường.
Phương Đường thích sự thuần túy của cậu, cũng giống như cậu thích sự đơn thuần của cô.
Buổi tối bốn người kết bạn đi dạo chợ đêm dưới chân núi, Phương Đường thích những thứ kỳ lạ cổ quái, nhưng toàn bộ quá trình cô chỉ nhìn chứ không mua, lo lắng Hạ Mặc Dương tranh nhau trả tiền.
Hai học bá phía sau cũng không mua gì cả, Đào Thi Thi cho tới bây giờ chỉ thích mua sách, mà Lục Nham... Có quỷ mới biết anh thích gì.
Có một quầy hàng nhỏ bán một ít trang sức như kẹp tóc vòng tay xinh đẹp, Phương Đường dừng lại nhìn một chút, Hạ Mặc Dương hỏi, "Có thích không?”
Phương Đường lắc đầu.
Chờ đi về phía trước vài bước, lại thấy Hạ Mặc Dương không thấy đâu, cô quay đầu lại nhìn, cậu vừa trả tiền xong, trong tay cầm một cái kẹp tóc hình con bướm.
Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Làm sao anh biết em thích cái này? ”
Hạ Mặc Dương "Mẹ kiếp" một tiếng, "Em thật sự thích cái này a." Vẻ mặt cậu bội phục, "Lục Nham nói đó, anh cũng không biết cậu ấy nhìn ra như thế nào.”
Phương Đường sửng sốt một chút, cô nhìn Lục Nham, hai nam sinh cao không sai biệt lắm, đứng chung một chỗ, một người lạnh, một người nóng, Hạ Mặc Dương luôn thích cười, Lục Nham thì theo thói quen lạnh mặt, giống như cả thế giới đều nợ tiền anh vậy.
Nhưng Phương Đường không thể không thừa nhận, Lục Nham thật sự rất thông minh.
Trước kia khi Đào Thi Thi nói Lục Nham vô cùng lợi hại, cô đều không phục, cảm thấy học bá cũng chỉ là thành tích tốt hơn một chút, kiến thức thông thường hiểu nhiều hơn bọn họ một chút.
Nhưng giờ phút này, cô mới giật mình nhận ra, loại người này trong sinh hoạt thông minh đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Cô chẳng qua là liếc mắt nhìn kẹp tóc hình con bướm kia một cái, hơn nữa lúc ấy có ít nhất mấy chục món trang sức xuất hiện trong tầm mắt cô, ngay cả chính cô cũng không rõ ràng lắm, anh đoán ra cô thích cái kẹp tóc kia như thế nào.
Chỉ bằng việc nhìn nó một cái?
Cô muốn hỏi thử xem, rồi lại lo lắng chỉ số thông minh của mình bị học bá nghiền ép, thật sự nhịn xuống, đợi một lát sau, tìm cớ, cọ đến bên cạnh Đào Thi Thi, lúc này mới hỏi ra miệng.
Đào Thi Thi lắc đầu, "Mình cũng không biết, mình đi hỏi giúp cậu nhé?”
"Đừng, không hỏi nữa." Phương Đường bĩu môi.
Đào Thi Thi thấy hai nam sinh phía trước đi xa một chút, lúc này mới nói với Phương Đường, "Mình mới nói với Lục Nham, anh ấy không đồng ý, nói muốn thuê thêm một phòng nữa. ”
"Hả?" Phương Đường trợn tròn mắt, "Cậu ấy… Có phải ‘chỗ đó’ không được không? ”
Đào Thi Thi đỏ mặt, "Cậu nghĩ cái gì vậy!”
Phương Đường lại nhìn về phía Lục Nham, da anh đẹp, có loại khí chất quý tộc do nhà phú quý hun nhuộm ra, làn da trắng lạnh, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, khi nghiêng người mà đứng, đường cong cằm xoay chuyển lưu loát, ngay cả viền môi thẳng tắp cũng quá mức hoàn mỹ —— giống như nam chính trong truyện tranh, góc cạnh sắc như đao, mặt mày xinh đẹp, khí chất lại lạnh lùng.
Cùng với... Mị lực phát tán vô hình.
Nam sinh như vậy rõ ràng có cơ hội ở chung phòng với bạn gái mình thích, lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt.
Chẳng lẽ không phải chỗ đó không được sao?
Ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào hạ bộ của người ta.
Đại khái là tầm mắt quá mức nóng bỏng, Lục Nham nghiêng đầu nhìn lại.
Đào Thi Thi đứng bên cạnh Phương Đường, thoải mái mỉm cười với anh.
Phương Đường đi bên cạnh cô ấy, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhăn nhó, đôi mắt hạnh tròn trịa nhìn chằm chằm vào... thân dưới anh.
Lục Nham rũ mắt nhìn, khóa kéo còn nguyên vẹn.
Đào Thi Thi kéo cánh tay Phương Đường, nhỏ giọng hô, "Đừng nhìn! Anh ấy đang ở đây!”
Phương Đường ngẩng đầu mới nhìn thấy Lục Nham không biết từ khi nào đi tới, cô cười ha hả, mắt hạnh xoay tròn, muốn nhân cơ hội chuồn đi, liền nghe Lục Nham nhìn cô hỏi.
"Cậu đối với chỗ này của tôi, có nghi vấn?"
Phương Đường: "..."
Đào Thi Thi: "..."
Đặc biệt là đối với Phương Đường.
Lúc hai người bắt đầu lén lút ở bên nhau, cậu tiết kiệm hơn nửa năm chi phí sinh hoạt để mua búp bê BJD* cho Phương Đường mà cô đã thích từ lâu, Phương Đường cảm động không chịu nổi.
(*) BJD là những con búp bê, được mô phỏng theo hình ảnh của cơ thể con người và được sản xuất tập trung chủ yếu tại các nước Hàn Quốc, Mỹ, Nhật gần đây có thêm Trung Quốc, Úc và Châu u. Những con búp bê này sẽ có đủ khớp nối trên cơ thể, để cho phép người chơi có thể tạo dáng theo tất cả những tư thế mà họ muốn. Những khớp này có dạng hình cầu vì thế chúng mới có tên là Ball Joint Doll (BJD).
Điều kiện gia đình Hạ Mặc Dương bình thường, nhưng cậu rất tốt với Phương Đường, cho dù toàn thân cậu chỉ còn lại mười phân tiền, cậu cũng sẽ đem mười phân tiền kia tiêu trên người Phương Đường.
Phương Đường thích sự thuần túy của cậu, cũng giống như cậu thích sự đơn thuần của cô.
Buổi tối bốn người kết bạn đi dạo chợ đêm dưới chân núi, Phương Đường thích những thứ kỳ lạ cổ quái, nhưng toàn bộ quá trình cô chỉ nhìn chứ không mua, lo lắng Hạ Mặc Dương tranh nhau trả tiền.
Hai học bá phía sau cũng không mua gì cả, Đào Thi Thi cho tới bây giờ chỉ thích mua sách, mà Lục Nham... Có quỷ mới biết anh thích gì.
Có một quầy hàng nhỏ bán một ít trang sức như kẹp tóc vòng tay xinh đẹp, Phương Đường dừng lại nhìn một chút, Hạ Mặc Dương hỏi, "Có thích không?”
Phương Đường lắc đầu.
Chờ đi về phía trước vài bước, lại thấy Hạ Mặc Dương không thấy đâu, cô quay đầu lại nhìn, cậu vừa trả tiền xong, trong tay cầm một cái kẹp tóc hình con bướm.
Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Làm sao anh biết em thích cái này? ”
Hạ Mặc Dương "Mẹ kiếp" một tiếng, "Em thật sự thích cái này a." Vẻ mặt cậu bội phục, "Lục Nham nói đó, anh cũng không biết cậu ấy nhìn ra như thế nào.”
Phương Đường sửng sốt một chút, cô nhìn Lục Nham, hai nam sinh cao không sai biệt lắm, đứng chung một chỗ, một người lạnh, một người nóng, Hạ Mặc Dương luôn thích cười, Lục Nham thì theo thói quen lạnh mặt, giống như cả thế giới đều nợ tiền anh vậy.
Nhưng Phương Đường không thể không thừa nhận, Lục Nham thật sự rất thông minh.
Trước kia khi Đào Thi Thi nói Lục Nham vô cùng lợi hại, cô đều không phục, cảm thấy học bá cũng chỉ là thành tích tốt hơn một chút, kiến thức thông thường hiểu nhiều hơn bọn họ một chút.
Nhưng giờ phút này, cô mới giật mình nhận ra, loại người này trong sinh hoạt thông minh đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Cô chẳng qua là liếc mắt nhìn kẹp tóc hình con bướm kia một cái, hơn nữa lúc ấy có ít nhất mấy chục món trang sức xuất hiện trong tầm mắt cô, ngay cả chính cô cũng không rõ ràng lắm, anh đoán ra cô thích cái kẹp tóc kia như thế nào.
Chỉ bằng việc nhìn nó một cái?
Cô muốn hỏi thử xem, rồi lại lo lắng chỉ số thông minh của mình bị học bá nghiền ép, thật sự nhịn xuống, đợi một lát sau, tìm cớ, cọ đến bên cạnh Đào Thi Thi, lúc này mới hỏi ra miệng.
Đào Thi Thi lắc đầu, "Mình cũng không biết, mình đi hỏi giúp cậu nhé?”
"Đừng, không hỏi nữa." Phương Đường bĩu môi.
Đào Thi Thi thấy hai nam sinh phía trước đi xa một chút, lúc này mới nói với Phương Đường, "Mình mới nói với Lục Nham, anh ấy không đồng ý, nói muốn thuê thêm một phòng nữa. ”
"Hả?" Phương Đường trợn tròn mắt, "Cậu ấy… Có phải ‘chỗ đó’ không được không? ”
Đào Thi Thi đỏ mặt, "Cậu nghĩ cái gì vậy!”
Phương Đường lại nhìn về phía Lục Nham, da anh đẹp, có loại khí chất quý tộc do nhà phú quý hun nhuộm ra, làn da trắng lạnh, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, khi nghiêng người mà đứng, đường cong cằm xoay chuyển lưu loát, ngay cả viền môi thẳng tắp cũng quá mức hoàn mỹ —— giống như nam chính trong truyện tranh, góc cạnh sắc như đao, mặt mày xinh đẹp, khí chất lại lạnh lùng.
Cùng với... Mị lực phát tán vô hình.
Nam sinh như vậy rõ ràng có cơ hội ở chung phòng với bạn gái mình thích, lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt.
Chẳng lẽ không phải chỗ đó không được sao?
Ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào hạ bộ của người ta.
Đại khái là tầm mắt quá mức nóng bỏng, Lục Nham nghiêng đầu nhìn lại.
Đào Thi Thi đứng bên cạnh Phương Đường, thoải mái mỉm cười với anh.
Phương Đường đi bên cạnh cô ấy, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhăn nhó, đôi mắt hạnh tròn trịa nhìn chằm chằm vào... thân dưới anh.
Lục Nham rũ mắt nhìn, khóa kéo còn nguyên vẹn.
Đào Thi Thi kéo cánh tay Phương Đường, nhỏ giọng hô, "Đừng nhìn! Anh ấy đang ở đây!”
Phương Đường ngẩng đầu mới nhìn thấy Lục Nham không biết từ khi nào đi tới, cô cười ha hả, mắt hạnh xoay tròn, muốn nhân cơ hội chuồn đi, liền nghe Lục Nham nhìn cô hỏi.
"Cậu đối với chỗ này của tôi, có nghi vấn?"
Phương Đường: "..."
Đào Thi Thi: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro