Đừng Quên (Cp P...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
【 Thi thi: Chúc mừng cậu!
Quà mình đã gửi qua, còn có của Hạ Mặc Dương, phiền cậu giao cho anh ấy, thuận tiện nói một tiếng chúc mừng giúp mình.
Khi cậu nhận được thư, có lẽ mình cũng đã làm thủ tục nhập học. (Điểm thi quá kém, không nói cho cậu biết đâu, bên chỗ chị họ vừa vặn có một trường đại học hợp tác giữa Trung Quốc và nước ngoài, nhưng mà học phí hơi đắt, một học kỳ sáu vạn tệ.)
Mình chọn chuyên ngành truyền thông, chị họ tặng mình một cái DV, mình đang học chụp ảnh và quay video, mỗi ngày đều thức khuya, nhưng mỗi ngày ở đây đều rất phong phú.
Mình dường như biết phải làm gì sau này rồi, haha, sau này mình sẽ phỏng vấn cho cậu!
—— Nhớ cậu, Phương Đường. 】
Đào Thi Thi đọc xong thư, mở món quà được gửi kèm theo, một thùng carton rất lớn, bên trong có một bộ âu phục nam, còn có một chai nước hoa nữ.
Cô để lại nước hoa, bỏ lại bộ âu phục nam vào hộp, sau đó ôm hộp ra ngoài.
Hạ Mặc Dương không có ở tiệm net, đang học ở lớp luyện nói.
Để đọc hiểu tất cả các loại câu tiếng Anh trong chuyên ngành máy tính, cậu đã đăng ký học lớp học tiếng Anh cấp tốc trong một tháng rưỡi, mỗi ngày học tiếng Anh để thực hành nói, buổi tối đến tiệm net làm quản lý bán thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ ít hơn bốn tiếng.
Lúc Đào Thi Thi tới tìm cậu, cậu đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc trước cửa lớp đào tạo.
"Phương Đường tặng quà khai giảng cho cậu." Cô ôm lấy cái hộp, chờ Hạ Mặc Dương nhận lấy, lúc này mới đưa một cái túi xách trong tay qua, "Đây là mình đưa cho cậu. ”
Hạ Mặc Dương tiếp nhận nói cảm ơn.
Cậu gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều, râu không cạo, toát ra một vòng xanh, nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều.
"Học thế nào?" Đào Thi Thi thuận miệng hỏi.
"Cũng được, có thể theo kịp." Quầng thâm ngay mắt cậu xanh biếc, ngủ không đủ giấc, cằm gầy đến sắc nhọn, chỉ còn lại một đôi mắt vẫn sáng đến kinh người, "Ngày mai cậu đến trường học đưa tin sao?”
Đào Thi Thi gật gật đầu, "Phải đi qua thích ứng với hoàn cảnh một chút.”
"Cậu đi bằng xe buýt? Hay gia đình cậu dẫn đi?” Hạ Mặc Dương hỏi.
"Quá xa, mình tự mình ngồi xe qua đó." Đào Thi Thi nói.
"Vậy chờ mình đi cùng với cậu." Hạ Mặc Dương nhìn đồng hồ, "Bảy giờ ngày mai xuất phát, được không? Mình quay lại thu dọn đồ đạc. ”
Đào Thi Thi gật đầu, "Được.”
Lúc trước khi điền nguyện vọng, Phương Đường liền chọn ở thành phố Đào Thi Thi đăng ký thi, Hạ Mặc Dương đương nhiên cũng chọn giống nơi Phương Đường chọn, nhưng đáng tiếc, Phương Đường không thi đậu, cậu lại thi đậu.
Nhưng trường đại học của Đào Thi Thi nằm gần trung tâm thành phố, trong khi cậu ở vùng ngoại ô, cách đó hơn hai giờ lái xe.
Trước khi đi, Hạ Mặc Dương hỏi một câu, "Lục Nham đâu? ”
Gần hai tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu nhắc tới Lục Nham, hai người đánh nhau xong liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
"Cậu ấy đi Mỹ, mẹ cậu ấy phát hiện khối u trong não, đã ở bên kia trị liệu một tháng, chắc là cậu ấy cũng sẽ học đại học ở bên kia."
Hạ Mặc Dương có chút kinh ngạc, trầm mặc một hồi mới nói, "Mình cho rằng… Cậu ấy sẽ đi tìm Phương Đường.”
Đào Thi Thi lắc đầu, "Không có, Phương Đường hiện tại sống một mình ở bên kia rất tốt, không ai quấy rầy cô ấy, cô ấy rất vui vẻ. ”
Hạ Mặc Dương cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói, "Mình rất nhớ cô ấy.”
Đào Thi Thi gật gật đầu, “Mình cũng vậy. ”
"Cậu đã nói với Phương Đường về Lục Nham chưa?" Hạ Mặc Dương hỏi.
Đào Thi Thi lắc đầu, "Không có. ”
Hạ Mặc Dương ngẩn người ngoài cửa sổ, qua thật lâu mới nói, "Thật ra mình không có năng lực cho cô ấy hạnh phúc, hai tháng nay mình mới phát hiện, kỳ thật ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn, cậu nói đúng, con người nên phấn đấu cho mình, ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, lấy cái gì để nuôi người mình thích.”
"Thêm một thời gian nữa, mình có thể quên đi cô ấy." Ánh mắt Hạ Mặc Dương đỏ ửng nhìn lại, "Chỉ là, vừa nghĩ đến việc mình sẽ quên cô ấy, trong lòng mình rất khó chịu. ”
"Vậy thì đừng quên."
Đào Thi Thi nhìn cậu nói, "Đem tất cả ký ức tốt đẹp trước kia hóa thành động lực, cố gắng tạo một vùng đất trong tương lai, vì chính mình, cũng vì trái tim mình đã từng muốn phấn đấu vì cô ấy.”
Quà mình đã gửi qua, còn có của Hạ Mặc Dương, phiền cậu giao cho anh ấy, thuận tiện nói một tiếng chúc mừng giúp mình.
Khi cậu nhận được thư, có lẽ mình cũng đã làm thủ tục nhập học. (Điểm thi quá kém, không nói cho cậu biết đâu, bên chỗ chị họ vừa vặn có một trường đại học hợp tác giữa Trung Quốc và nước ngoài, nhưng mà học phí hơi đắt, một học kỳ sáu vạn tệ.)
Mình chọn chuyên ngành truyền thông, chị họ tặng mình một cái DV, mình đang học chụp ảnh và quay video, mỗi ngày đều thức khuya, nhưng mỗi ngày ở đây đều rất phong phú.
Mình dường như biết phải làm gì sau này rồi, haha, sau này mình sẽ phỏng vấn cho cậu!
—— Nhớ cậu, Phương Đường. 】
Đào Thi Thi đọc xong thư, mở món quà được gửi kèm theo, một thùng carton rất lớn, bên trong có một bộ âu phục nam, còn có một chai nước hoa nữ.
Cô để lại nước hoa, bỏ lại bộ âu phục nam vào hộp, sau đó ôm hộp ra ngoài.
Hạ Mặc Dương không có ở tiệm net, đang học ở lớp luyện nói.
Để đọc hiểu tất cả các loại câu tiếng Anh trong chuyên ngành máy tính, cậu đã đăng ký học lớp học tiếng Anh cấp tốc trong một tháng rưỡi, mỗi ngày học tiếng Anh để thực hành nói, buổi tối đến tiệm net làm quản lý bán thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ ít hơn bốn tiếng.
Lúc Đào Thi Thi tới tìm cậu, cậu đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc trước cửa lớp đào tạo.
"Phương Đường tặng quà khai giảng cho cậu." Cô ôm lấy cái hộp, chờ Hạ Mặc Dương nhận lấy, lúc này mới đưa một cái túi xách trong tay qua, "Đây là mình đưa cho cậu. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Mặc Dương tiếp nhận nói cảm ơn.
Cậu gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều, râu không cạo, toát ra một vòng xanh, nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều.
"Học thế nào?" Đào Thi Thi thuận miệng hỏi.
"Cũng được, có thể theo kịp." Quầng thâm ngay mắt cậu xanh biếc, ngủ không đủ giấc, cằm gầy đến sắc nhọn, chỉ còn lại một đôi mắt vẫn sáng đến kinh người, "Ngày mai cậu đến trường học đưa tin sao?”
Đào Thi Thi gật gật đầu, "Phải đi qua thích ứng với hoàn cảnh một chút.”
"Cậu đi bằng xe buýt? Hay gia đình cậu dẫn đi?” Hạ Mặc Dương hỏi.
"Quá xa, mình tự mình ngồi xe qua đó." Đào Thi Thi nói.
"Vậy chờ mình đi cùng với cậu." Hạ Mặc Dương nhìn đồng hồ, "Bảy giờ ngày mai xuất phát, được không? Mình quay lại thu dọn đồ đạc. ”
Đào Thi Thi gật đầu, "Được.”
Lúc trước khi điền nguyện vọng, Phương Đường liền chọn ở thành phố Đào Thi Thi đăng ký thi, Hạ Mặc Dương đương nhiên cũng chọn giống nơi Phương Đường chọn, nhưng đáng tiếc, Phương Đường không thi đậu, cậu lại thi đậu.
Nhưng trường đại học của Đào Thi Thi nằm gần trung tâm thành phố, trong khi cậu ở vùng ngoại ô, cách đó hơn hai giờ lái xe.
Trước khi đi, Hạ Mặc Dương hỏi một câu, "Lục Nham đâu? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần hai tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu nhắc tới Lục Nham, hai người đánh nhau xong liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
"Cậu ấy đi Mỹ, mẹ cậu ấy phát hiện khối u trong não, đã ở bên kia trị liệu một tháng, chắc là cậu ấy cũng sẽ học đại học ở bên kia."
Hạ Mặc Dương có chút kinh ngạc, trầm mặc một hồi mới nói, "Mình cho rằng… Cậu ấy sẽ đi tìm Phương Đường.”
Đào Thi Thi lắc đầu, "Không có, Phương Đường hiện tại sống một mình ở bên kia rất tốt, không ai quấy rầy cô ấy, cô ấy rất vui vẻ. ”
Hạ Mặc Dương cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói, "Mình rất nhớ cô ấy.”
Đào Thi Thi gật gật đầu, “Mình cũng vậy. ”
"Cậu đã nói với Phương Đường về Lục Nham chưa?" Hạ Mặc Dương hỏi.
Đào Thi Thi lắc đầu, "Không có. ”
Hạ Mặc Dương ngẩn người ngoài cửa sổ, qua thật lâu mới nói, "Thật ra mình không có năng lực cho cô ấy hạnh phúc, hai tháng nay mình mới phát hiện, kỳ thật ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn, cậu nói đúng, con người nên phấn đấu cho mình, ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, lấy cái gì để nuôi người mình thích.”
"Thêm một thời gian nữa, mình có thể quên đi cô ấy." Ánh mắt Hạ Mặc Dương đỏ ửng nhìn lại, "Chỉ là, vừa nghĩ đến việc mình sẽ quên cô ấy, trong lòng mình rất khó chịu. ”
"Vậy thì đừng quên."
Đào Thi Thi nhìn cậu nói, "Đem tất cả ký ức tốt đẹp trước kia hóa thành động lực, cố gắng tạo một vùng đất trong tương lai, vì chính mình, cũng vì trái tim mình đã từng muốn phấn đấu vì cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro