Về Lục Nham (Cp...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
【Thi Thi: Đã lâu lắm rồi không viết thư cho cậu, nhớ cậu rất nhiều...】
【Thi Thi: Gần đây rất mệt mỏi, nhưng rất vui...】
【Thi Thi: Mình nhận được ảnh cậu gửi tới, sao cậu lại gầy như vậy, không cần thức đêm đọc sách, mau tìm bạn trai đi, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu, làm cho cậu trở nên mũm mĩm đấy...】
【Thi thi: Trung thu vui vẻ...】
【Thi thi: Giáng sinh vui vẻ, cậu đã tìm thấy bạn trai chưa? ......】
Khi gửi thư, Phương Đường mới nhận ra, đây là Giáng sinh thứ hai cô dành ở trường và là mùa đông thứ hai cô đến đây.
Cuộc sống đại học rất nhiều niềm vui, cộng với tính khí hoạt bát của cô, ngoại hình đáng yêu, khiến người khác rất thích, vì vậy mỗi ngày có thể gặp phải đàn anh thổ lộ.
Nhưng thật đáng tiếc, cô không gặp được người mình thích, ngày thường chỉ thích ôm DV của mình quay các loại video.
Lớp học cũng chụp, chụp giáo viên nghiêm túc, sinh viên gật gù buồn ngủ, chụp lá rụng vào mùa thu, tuyết mùa đông, cũng chụp tất cả các cặp đôi trong trường.
Cô duy trì thói quen ghi chép hàng ngày, viết ra toàn bộ mọi thứ, cứ cách một tháng lại gửi cho Đào Thi Thi một phong thư, còn mang theo một phần quà.
Bây giờ cô còn giúp người ta quay video kiếm tiền, chỉ là tiền kiếm được rất ít, thỉnh thoảng còn đi giúp chị họ dẫn khách du lịch, điều kiện tiên quyết là phải học thuộc lòng toàn bộ lịch sử và văn hóa của các điểm du lịch, nếu như nói sai, chị họ sẽ không phát cho cô một xu nào.
Đáng giận!
Đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày, cầm các loại sách lịch sử danh lam thắng cảnh thức đêm khổ sở, còn học thuộc lòng rành mạch, chỉ vì kiếm năm trăm đồng vào ngày hôm sau.
Một ngày sau khi thư được gửi đi, cô nhận được tin nhắn từ Đào Thi Thi.
【Mình muốn nói cho cậu biết về Lục Nham, cậu có muốn nghe không? 】
Phương Đường nhìn chằm chằm hai chữ Lục Nham hồi lâu, mới trả lời hai chữ: 【Không muốn. 】
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy Lục Nham, nhưng khi tên Lục Nham xuất hiện trong tầm mắt, trái tim cô vẫn không thể kiềm chế mà đập nhanh lên.
Cô vẫn ôm DV đi học như thường lệ, cuối tuần đi viện dưỡng lão làm tình nguyện viên, thỉnh thoảng ra ngoài trường giúp người quay video chỉnh sửa văn bản, thỉnh thoảng đi làm hướng dẫn viên cho chị họ kiếm tiền tiêu vặt.
Khi buổi tối cô trở lại ký túc xá, nằm trên giường nhắm mắt lại, lại nhịn không được suy nghĩ:
Đào Thi Thi muốn nói gì với cô? Lục Nham bị sao vậy?
Sau đó Đào Thi Thi trả lời cũng không nhắc tới Lục Nham nữa, chỉ nói gần đây cô ấy rất bận rộn, ở trong phòng thí nghiệm, bận rộn luận văn, bận báo cáo thực nghiệm, bận rộn các loại chuyện.
Thỉnh thoảng Đào Thi Thi sẽ nhắc tới Hạ Mặc Dương, không phải ở thư viện nhìn thấy cậu, chính là trên đường đi học, cậu không phải đang đọc sách tra tư liệu, thì là đang sửa máy tính cho người ta, trên người vĩnh viễn đeo một cái túi rất lớn.
Hạ Mặc Dương đã ra ngoài thực tập, thuê một căn nhà chung với bạn, ở cách đại học Đào Thi Thi không xa, công ty thực tập của cậu ở gần đó, làm luôn tay luôn chân, hiện tại cậu đang học năm ba nên không có bao nhiêu tiết học, bình thường không có lớp liền đến công ty, cuối tuần vẫn làm thêm sửa máy tính hoặc chơi game hộ người khác.
Cậu và Đào Thi Thi tuy rằng cách nhau rất gần, nhưng thỉnh thoảng một tháng cũng không gặp nhau được mấy lần.
Lúc gặp cũng đều là hàn huyên mấy câu qua đi, liền mỗi người một đường.
Ngược lại, lúc Đào Thi Thi bị viêm dạ dày ruột cấp tính trong ký túc xá đau đến mồ hôi như mưa, bạn cùng phòng không biết làm thế nào gọi điện thoại cho Hạ Mặc Dương, cầu xin cậu nhanh chóng tới cứu người, lúc này Hạ Mặc Dương mới chạy tới, đưa người cõng đến bệnh viện.
Đêm đó truyền nước đến hai giờ sáng mới trở về, cửa ký túc xá đều đóng lại, Đào Thi Thi mơ mơ màng màng nằm trên lưng cậu, một chút khí lực cũng không có, Hạ Mặc Dương nghĩ tới nghĩ lui đưa người về chỗ ở của mình, bạn cùng phòng của cậu vừa vặn cũng chuyển nhà đi, để lại một gian phòng trống, chỉ là chưa dọn đồ xong.
Cậu đặt Đào Thi Thi lên giường trong phòng mình, cởi áo khoác và giày cho cô, đắp chăn lại, lúc này mới vào phòng bếp nấu cháo.
【Thi Thi: Gần đây rất mệt mỏi, nhưng rất vui...】
【Thi Thi: Mình nhận được ảnh cậu gửi tới, sao cậu lại gầy như vậy, không cần thức đêm đọc sách, mau tìm bạn trai đi, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu, làm cho cậu trở nên mũm mĩm đấy...】
【Thi thi: Trung thu vui vẻ...】
【Thi thi: Giáng sinh vui vẻ, cậu đã tìm thấy bạn trai chưa? ......】
Khi gửi thư, Phương Đường mới nhận ra, đây là Giáng sinh thứ hai cô dành ở trường và là mùa đông thứ hai cô đến đây.
Cuộc sống đại học rất nhiều niềm vui, cộng với tính khí hoạt bát của cô, ngoại hình đáng yêu, khiến người khác rất thích, vì vậy mỗi ngày có thể gặp phải đàn anh thổ lộ.
Nhưng thật đáng tiếc, cô không gặp được người mình thích, ngày thường chỉ thích ôm DV của mình quay các loại video.
Lớp học cũng chụp, chụp giáo viên nghiêm túc, sinh viên gật gù buồn ngủ, chụp lá rụng vào mùa thu, tuyết mùa đông, cũng chụp tất cả các cặp đôi trong trường.
Cô duy trì thói quen ghi chép hàng ngày, viết ra toàn bộ mọi thứ, cứ cách một tháng lại gửi cho Đào Thi Thi một phong thư, còn mang theo một phần quà.
Bây giờ cô còn giúp người ta quay video kiếm tiền, chỉ là tiền kiếm được rất ít, thỉnh thoảng còn đi giúp chị họ dẫn khách du lịch, điều kiện tiên quyết là phải học thuộc lòng toàn bộ lịch sử và văn hóa của các điểm du lịch, nếu như nói sai, chị họ sẽ không phát cho cô một xu nào.
Đáng giận!
Đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày, cầm các loại sách lịch sử danh lam thắng cảnh thức đêm khổ sở, còn học thuộc lòng rành mạch, chỉ vì kiếm năm trăm đồng vào ngày hôm sau.
Một ngày sau khi thư được gửi đi, cô nhận được tin nhắn từ Đào Thi Thi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Mình muốn nói cho cậu biết về Lục Nham, cậu có muốn nghe không? 】
Phương Đường nhìn chằm chằm hai chữ Lục Nham hồi lâu, mới trả lời hai chữ: 【Không muốn. 】
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy Lục Nham, nhưng khi tên Lục Nham xuất hiện trong tầm mắt, trái tim cô vẫn không thể kiềm chế mà đập nhanh lên.
Cô vẫn ôm DV đi học như thường lệ, cuối tuần đi viện dưỡng lão làm tình nguyện viên, thỉnh thoảng ra ngoài trường giúp người quay video chỉnh sửa văn bản, thỉnh thoảng đi làm hướng dẫn viên cho chị họ kiếm tiền tiêu vặt.
Khi buổi tối cô trở lại ký túc xá, nằm trên giường nhắm mắt lại, lại nhịn không được suy nghĩ:
Đào Thi Thi muốn nói gì với cô? Lục Nham bị sao vậy?
Sau đó Đào Thi Thi trả lời cũng không nhắc tới Lục Nham nữa, chỉ nói gần đây cô ấy rất bận rộn, ở trong phòng thí nghiệm, bận rộn luận văn, bận báo cáo thực nghiệm, bận rộn các loại chuyện.
Thỉnh thoảng Đào Thi Thi sẽ nhắc tới Hạ Mặc Dương, không phải ở thư viện nhìn thấy cậu, chính là trên đường đi học, cậu không phải đang đọc sách tra tư liệu, thì là đang sửa máy tính cho người ta, trên người vĩnh viễn đeo một cái túi rất lớn.
Hạ Mặc Dương đã ra ngoài thực tập, thuê một căn nhà chung với bạn, ở cách đại học Đào Thi Thi không xa, công ty thực tập của cậu ở gần đó, làm luôn tay luôn chân, hiện tại cậu đang học năm ba nên không có bao nhiêu tiết học, bình thường không có lớp liền đến công ty, cuối tuần vẫn làm thêm sửa máy tính hoặc chơi game hộ người khác.
Cậu và Đào Thi Thi tuy rằng cách nhau rất gần, nhưng thỉnh thoảng một tháng cũng không gặp nhau được mấy lần.
Lúc gặp cũng đều là hàn huyên mấy câu qua đi, liền mỗi người một đường.
Ngược lại, lúc Đào Thi Thi bị viêm dạ dày ruột cấp tính trong ký túc xá đau đến mồ hôi như mưa, bạn cùng phòng không biết làm thế nào gọi điện thoại cho Hạ Mặc Dương, cầu xin cậu nhanh chóng tới cứu người, lúc này Hạ Mặc Dương mới chạy tới, đưa người cõng đến bệnh viện.
Đêm đó truyền nước đến hai giờ sáng mới trở về, cửa ký túc xá đều đóng lại, Đào Thi Thi mơ mơ màng màng nằm trên lưng cậu, một chút khí lực cũng không có, Hạ Mặc Dương nghĩ tới nghĩ lui đưa người về chỗ ở của mình, bạn cùng phòng của cậu vừa vặn cũng chuyển nhà đi, để lại một gian phòng trống, chỉ là chưa dọn đồ xong.
Cậu đặt Đào Thi Thi lên giường trong phòng mình, cởi áo khoác và giày cho cô, đắp chăn lại, lúc này mới vào phòng bếp nấu cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro