Quân Hoan Tỏa Kiều

Hình xăm Hồng Mai - Trong đầu tất cả đều là nữ tử kia

Mộc Nhã Tịnh Nguyệt

2024-07-12 19:40:34

Từ kinh đô đến trấn Nghi Hà, ra roi thúc ngựa cũng phải đến hai ngày. Phó Dung Chương không để ý lời khuyên, không ngủ không nghỉ giục ngựa chạy tới trấn Nghi Hà đã là chạng vạng tối.

Ráng chiều như lụa, bầu trời chiếu như một mảnh gấm, đúng là cảnh đẹp gấm vóc hiếm thấy.

Trong đáy lòng Phó Dung Chương lại lạnh lùng.

Trấn Nghi Hà ở trong cảnh nội đất phong Nghi Châu của Lương vương!

Vừa nghĩ tới mình sắp gặp nữ nhân trong mộng thì một tình cảm lạ lẫm khó nói thành lời điên cuồng phun trào trong lòng, khó mà kiềm được.

Hắn chưa hề bị nữ nhân ràng buộc qua, hậu viện chỉ là hình thức nhưng lại vô cùng tưởng niệm một nữ tử chưa từng gặp mặt.

Mọi chuyện quỷ dị đến mức hắn hoảng sợ.

Ngược lại là xem thường Lương vương, thủ đoạn lại thâm độc như thế, hắn bị bị động tay chân cũng không biết.

Đúng lúc, hắn phải xem xem nữ nhân này và người trong mộng rốt cuộc giống nhau bao nhiêu! Nhìn xem rốt cuộc nàng và Lương vương có quan hệ hay không!

Huyền Long Vệ tiếp ứng đã chờ ở quan đạo trấn Nghi Hà từ sớm, một đường dẫn đường cho Phó Dung Chương.

Đến nơi, hắn linh hoạt ghìm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, lập tức có Huyền Long Vệ đi qua cầm lấy roi ngựa.

“Người đâu.”

“Bẩm chủ tử, cô nương kia đang ở tiểu viện phía trước, đang bận rộn trong phòng bếp.”

Theo hướng Huyền Long chỉ nhìn thấy một căn nhà bằng gạch vuông cũ nát nghèo nàn, đang có khói bếp bay ra.

Phó Dung Chương nhíu mày, mỹ nhân trong ác mộng kia quyến rũ động lòng người như thế, thật sự không hề có chút gì liên quan đến nhà bếp.

Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào áo mãng bào màu đen của hắn, ánh sáng vân văn dệt kim lưu chuyển tạo thành sự đối lập mãnh liệt với nông trại đơn sơ cũ nát sau lưng, càng để lộ thân phận bất phàm, khí độ bức người của hắn.

Nhưng mà sự lạnh lùng xuất hiện giữa lông mày hắn khiến cho Huyền Long Vệ nhìn thấy phải e dè, vội vàng khom người nói: “Thuộc hạ đem người này ra gặp ngài.”

“Không cần.”

Hắn đi thẳng đến tiểu viện, không thèm để ý đến giày gấm màu đen đạp vào vũng bùn.

Đi vòng qua hàng rào gỗ thô sơ đi vào nội viện, hắn đứng trước phòng bếp nhìn vào.

Ở trước lò đất, thân hình tinh tế ngồi cạnh đống củi, nhà bếp đang rực lửa, thỉnh thoảng có đốm lửa nhỏ lốp bốp bắn ra.

Ngón tay ngọc thon dài đang châm củi vào lò, bàn tay kia dường như chưa từng làm qua việc nặng lại lưu loát bẻ gãy cành củi, thuần thục đặt vào trong bếp nấu.

Giống như đây là chuyện này đã làm trăm ngàn lần, không thể quen thuộc hơn nữa.

Ánh lửa chiếu rõ dung nhân bên cạnh, trắng nõn như xuân đào, tuy là áo vải trâm mận gai lại khó nén tuyệt sắc.

Phó Dung Chương đang muốn đi vào nhìn cho rõ.

“Các ngươi là ai!”

Bỗng nhiên Chu thị hô lên: “Lại trêu chọc nam nhân lỗ mãng nữa! Ngươi là sao chổi, nhi tử ta cưới ngươi thật sự là cưới báo ứng!”

“Thủ tiết cũng không thủ được, ngươi thật sự là hồ ly tinh sao?” Chu th thở hổn hển đi từ nhà chính ra, run run rẩy rẩy cầm chổi trong viện vung tới phòng bếp.

“Làm càn!”

Trong nháy mắt Huyền Long Vệ đi lên khống chế Chu thị lại: “Dám tập kích Nhiếp chính vương! Có biết là tội chết không!”

Vừa nghe nói vị trước mắt này chính là Nhiếp chính vương hung hãn, tàn nhẫn hung tàn trong truyền thuyết, Chu thị còn đang chửi rủa lại ngây ngẩn cả người. Sau khi bà ta ý thức được mình trêu chọc ai thì tóc gáy cả người đều dựng lên, cuống quít quỳ xuống, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không nói nên lời…

“Bà mẫu!” Vân Kiều nghe thấy tiếng động thì vội bỏ công việc trong tay xuống chạy ra, đúng lúc đối mặt với Phó Dung Chương đứng ở cửa.

Khuôn mặt trong sáng kiều diễm vội vàng không kịp chuẩn bị va vào tầm mắt của Phó Dung Chương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn mắt nhìn nhau.

Trong giây phút đó, hàng lông mi bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy giật giật, bỗng nhiên tim đau đớn kịch liệt giống như bị người ta hung hăng lấy doa khoét lấy.

Trước mắt hắn hiện lên một cảnh, nữ nhân trong mộng mị nhãn như tơ nằm trong ngực hắn, hình xăm Hồng Mai trên xương cánh bướm, khi hầu hạ hắn thì vô cùng xinh đẹp, khiến hắn ý loạn tình mê.

Dung nhan của người trước mắt giống y đúc người trong mộng hắn đã thấy trăm ngàn lần.

Giống người trong mộng, nàng vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở. Nhưng mà nàng trước mắt lại có hơn một phần trầm tĩnh, ít đi một phần xinh đẹp.

Đôi mắt hạnh ướt sũng căng thẳng nhìn đám người, yếu đuối sợ hãi.

Ánh mắt nhìn về phía hắn đều là lạ lẫm, phòng bị, không hề khôn khéo, nóng bỏng như trong mộng.

Ánh mắt thế này khiến Phó Dung Chương tỉnh táo hơn một chút.

Trong giây lát, đôi mắt hắn tối sầm lại, nuốt xuống mùi máu tươi muốn phun lên trong cổ họng.

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn chăm chú nhỉn Vân Kiều vài lần, từng bước tới gần phía nàng.

Vân Kiều chưa bao giờ thấy qua ánh mắt lạnh lùng như vậy, nàng giống như một con nai nhỏ bị hù dọa, vô thức lùi về sau.

“Ngài, ngài muốn làm gì…” Tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, âm cuối còn run rẩy không biết sao lại tăng thêm mấy phần nũng nịu.

Giọng nói bình tĩnh, Phó Dung Chương lạnh nhạt ra lệnh: “Tất cả lui ra.”

Huyền Long Vệ là nhân vật khôn khéo cỡ nào, lập tức kéo Chu thị thối lui ra ngoài viện.

Chu thị vừa giãy dụa vừa chửi rủa, Huyền Long Vệ dùng đao đánh ngất bà ta.

Dọa đến Vân Kiều ngây ngẩn cả người.

“Ngươi thành thân rồi?”

Giọng nói lạnh lùng không nghe ra hỉ nộ, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng lạnh lùng. Vân Kiều hơi không đoán được ý tứ của hắn, cũng khác hoàn toàn những kẻ lãng tử phong lưu trước kia.

Trong giây phút tiếp theo, nàng lại nghe thấy hắn nói: “Cởi y phục ra.”

Giọng điệu của hắn cực nhẹ, đôi mắt không hề gợn sóng như không để tâm.

Vân Kiều nhìn hắn với vẻ không thể tin được, nhưng lại không nhìn ra vẻ nói đùa trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn.

“Không cởi.” Phó Dung Chương liếc mắt nhìn Huyền Long Vệ đang chờ lệnh ở ngoài viện: “Vậy giết bà lão kia.”

Một câu nhẹ nhàng lại vô cùng lạnh lùng.

Cho dù bình thường bà mẫu hay nhục mạ nhưng cuối cùng vẫn cho nàng chỗ dung thân. Mấy năm qua, nàng dựa vào bà mẫu che chở đủ kiểu mới giữ được sự trong sạch, sao nàng có thể trơ mắt nhìn bà mẫu bị giết?

Tiểu thúc tử Hà Chính Dương đang đi làm ở nơi khác, trong phút chốc sẽ không về được, trước mắt không ai có thể bảo vệ mẹ chồng nàng dâu các nàng.

Vân Kiều siết chặt vạt áo, cắn chặt môi dưới, nước mắt khuất nhục tràn mi tí tách nhỏ trên mặt đất, tạo thành từng bông hoa nước nhỏ.

“Bản vương không có kiên nhẫn.”

Nhiệt độ giọng nói của hắn gần như đóng băng, lạnh đến kinh người.

Vạt áo mãng bào màu đen rủ xướng mặt đất, ám văn tơ vàng phức tạp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Nam nhân đang đứng im ở đó có dáng người cao gầy tráng trẻo, uy nghi làm người ta chấn động, cực giống Tu La đến từ trong Địa ngục…

Nhưng vào lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng hét thảm của Chu thị, bỗng nhiên Vân Kiều trừng to hai mắt. Ở góc độ này của nàng không nhìn thấy tình huống ngoài việc, nhưng giọng điệu thảm thiết của Chu thị khiến cho lòng nàng căng thẳng.

“Đừng làm tổn thương bà mẫu của ta!” Trong phút chốc, tay đang nắm chặt vạt áo của nàng nới lỏng, giọng nói cầu xin lẫn tiếng khóc nức nở.

Ở bên ngoài, dường như Huyền Long Vệ cũng dừng động tác, yên tĩnh trở lại.

Vân Kiều run rẩy nhìn xung quanh, bây giờ sắp vào đêm, ở quanh mình dần có dân lao động đi về. Bọn họ nhìn thấy tiểu viện này bị Huyền Long Vệ vây chặt nước chảy không lọt, có vài người còn thăm dò nhìn lén xem xảy ra chuyện gì.

Thấy nàng chậm rãi, sắc mặt Phó Dung Chương càng âm trầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ở, ở đây sao?” Nàng hơi nghẹn ngào.

Mùi tanh cuồn cuộn tràn vào lồng ngực đã đánh tan sự kiên nhẫn của hắn. Trong nháy mắt, sự lạnh lùng trong mắt càng trở nên mãnh liệt, một tay kéo nàng vào phòng bếp.

Theo cổng tre dần đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Phó Dung Chương và Vân Kiều.

Xung quanh chật chội, lại một mình đối mặt với hắn khiến Vân Kiều càng quẫn bách và sợ hãi.

Phó Dung Chương lạnh lùng nhìn nàng, ý đồ không cần nói cũng biết.

Dường như nam nhân Tu La lạnh lùng trước mặt này không hề có chút nhẫn nại nào.

Hình như bên tai còn vang lên tiếng rên rỉ đau đớn cùa bà mẫu.

Nàng không thể không quan tâm tính mạng cùa bà mẫu.

Không còn cách nào khác.

Nàng kiên quyết quyết định, run rẩy giơ tay cởi từng sợi dây buộc ngoài váy.

Mỗi khi cởi một sợi thì trong lòng nàng lại tuyệt vọng một phần.

Động tác trên tay vừa căng thẳng lại chần chờ.

Phó Dung Chương đã hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại. hắn quơ quơ mũi kiếm, trong nháy mắt dây buộc ngoài váy của nàng đứt thành từng đoạn, váy ngoài chậm rãi rơi xuống.

Chiếc yếm màu hồng phấn lộ ra, nơi mềm mại trước ngực trắng như tuyết vô cùng sống động.

Không khí hơi lạnh chạm vào da thịt, nàng hơi run rẩy một chút.

“A!” Cánh tay trắng nõn vội ôm ngực, quay người ngồi xuống góc khuất, che lấp đi cảnh xuân trước người.

Cảm giác nhục nhã và xấu hổ lan tràn trong lòng nàng, giống như dây leo không thể ngăn được quấn chặt lấy nàng.

Trong giây phút đó, lòng nàng như tro nguội.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh nam nhân nhấc chân đi tới, nàng sợ muốn chết, vội ôm ngực: “Van xin ngài, đừng qua đây…”

Vân Kiều không biết tiếp theo sẽ đối mặt với điều gì, lúc này sự sợ hãi đã hoàn toàn chi phối nàng, cả người run rẩy dữ dội hơn.

Nàng không nhịn được mà thút thít, hoảng loạn lại bất an.

Phó Dung Chương vốn không để ý đến lời cầu xin của nàng, hắn im lặng đi về phía nàng.

Sau khi đi tới phía sau lưng nàng mới dừng bước, cúi mắt, dưới lông mi dày là sự lạnh lùng u ám.

Hắn thản nhiên nhìn sau lưng nàng, đôi mắt khẽ động.

Trên lưng bóng loáng trắng nõn kia, tóc đen như lụa rủ xuống làm nổi bật lên làn da mềm mịn của nàng, trắng đến chói mắt.

Hắn im lặng một lát, Vân Kiều lại như có ai ở sau lưng. Nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, giống như nhánh cây có gai mà quất lên lưng nàng, nóng bỏng.

Hắn giơ chuôi kiếm lên đặt lên vai nàng.

Lam bảo thạch trên chuôi Huyền Thiết Kiếm lạnh buốt, giống như con rắn độc trơn nhẵn trong giây phút đó chạm đến da thịt nàng. Cả người nàng run rẩy, vốn đang sợ hãi, trong khoảnh khắc đó nàng bị ép đến bên bờ sụp đổ, không nhịn được mà hét lên một tiếng.

Dường như Phó Dung Chương nhìn thấy sự sợ hãi của nàng, hắn lạnh lùng dùng chuôi kiếm hất một cái, chậm rãi vén tóc nàng lên, lộ ra xương cánh bướm tinh xảo gợi cảm.

Phó Dung Chương giật mình, đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng.

Lưng của nàng trắng nõn như sứ, trơn bóng hoàn mỹ, không có hình xăm Hồng Mai rực rỡ trong mộng kia.

Thần thái, ánh mắt, hình xăm của nàng… Tất cả đều không giống.

Cũng không phải là nàng…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hoan Tỏa Kiều

Số ký tự: 0