Chương 30 - Ngày Đầu Tiên Đi Làm 2
Chương 6
2024-08-10 13:39:25
Lúc ăn cơm trưa, mọi người đều lấy đồ ăn mà mình mang theo ra, của người nào người nấy ăn.
Đường Tiêu Tiêu mang theo sủi cảo do mẹ Đường tự làm, ba người còn lại cũng lấy hộp cơm của mình ra, bốn người mở ra nhìn xem, đều bật cười, thì ra mọi người đều mang theo sủi cảo.
“Mẹ tôi nói lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, thì ra mẹ của mọi người cũng đều nghĩ như thế à.” Hà Tiểu Thiến có tính tình hoạt bát, dọc theo đường đi, cô ấy là người nói nhiều nhất.
Bởi vì hiện tại là mùa hè, đồ ăn rất khó để lâu, buổi trưa mọi người đều ăn hết sủi cảo, đến tối đều ăn cơm hộp mua trên xe lửa.
Dọc theo đường đi bầu không khí vô cùng vui sướng, chiều ngày hôm sau, xe lửa đến thành phố Vân Hòa tỉnh Hồ Nam, bốn người giúp đỡ nhau cũng đi xuống xe lửa.
Đường Tiêu Tiêu nhìn bầu trời của thành phố Vân Hòa, Tống Cảnh Chi, tôi đến rồi! Tôi đến chữa chân cho anh đây.
“Thôn Ngọc Hồ của đại đội Thanh Trúc sang bên này.” Một giọng nói hùng hậu vang lên.
“Tới liền.” Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến chào tạm biệt hai người còn lại, xách theo hành lý chạy đến bên kia.
“Đường Tiêu Tiêu, Hà Tiểu Thiến đúng không?” Trung niên mới la to lúc nãy hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi là thôn trưởng thôn Ngọc Hồ, tên là Tống Kiến Quốc, lần này trong thôn chúng ta chỉ có hai nữ thanh niên trí thức là hai cô thôi, đi thôi, chúng ta ngồi chiếc máy kéo đằng kia.” Tống Kiến Quốc chỉ chiếc máy kéo dưới gốc cây nói.
Hai người đi theo Tống Kiến Quốc đến bên kia, trên máy kéo còn có một người trẻ tuổi khác.
Người thanh niên kia nhìn thấy bọn họ, giúp bọn họ khiêng hành lý lên máy kéo.
“Đây là con trai của tôi, Tống Vĩ, là người lái máy kéo trong thôn.”
“Xin chào anh.” Hai người chào hỏi Tống Vĩ.
“Chào hai cô.” Tống Vĩ sờ ót cười, trên mặt lộ ra chút ửng hồng.
“Đi thôi.” Tống Kiến Quốc la to leo lên xe, máy kéo ầm ầm ầm chạy về phía trước.
“Chú thôn trưởng.” Đường Tiêu Tiêu mò trong ba lô nhỏ móc ra hai bao thuốc lá Đại Chước Môn đưa cho Tống Kiến Quốc.
Cô có ấn tượng rất tốt với vị thôn trưởng này, kiếp trước cô xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, thôn trưởng kia nhìn thấy bọn họ có vài cô gái thì lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ui cha, cô gái à, tôi không tham mấy cái này đâu.” Tống Kiến Quốc xua tay không muốn nhận lấy.
“Chú, chú cứ cầm đi, con chỉ muốn hỏi thăm chú một người mà thôi.” Cô nhét thuốc lá vào trong lòng Tống Kiến Quốc.
“Chú, trong thôn của chú có nhân viên cứu hỏa nào tên là Tống Cảnh Chi không? Hiện tại anh ấy đang ở nhà dưỡng thương sao?”
“Cô gái, cô quen Cảnh Chi hả?” Tống Kiến Quốc nhìn Đường Tiêu Tiêu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đừng có nói cô gái này là bạn gái của Cảnh Chi đó nha?
Nói đến cũng khéo, Tống Kiến Quốc trùng hợp chính là bác cả của Tống Cảnh Chi.
“Chú, con cũng không giấu gì chú, lúc trước con là thanh niên tri thức ở Từ Sơn, lúc đó đồng chí Tống Cảnh Chi cứu con cho nên mới bị thương.”
Lúc này, máy kéo đột nhiên bị chếch đi, đó là bởi vì Tống Vĩ nghe được lời này, hơi quay đầu lại nhìn.
“Có lái xe cho đàng quàng coi.” Tống Kiến Quốc la anh ấy.
“Cô cố ý chạy đến thôn chúng tôi để tìm cậu ta à?”
“Đúng vậy.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu, cô hào phóng thừa nhận.
Đường Tiêu Tiêu mang theo sủi cảo do mẹ Đường tự làm, ba người còn lại cũng lấy hộp cơm của mình ra, bốn người mở ra nhìn xem, đều bật cười, thì ra mọi người đều mang theo sủi cảo.
“Mẹ tôi nói lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, thì ra mẹ của mọi người cũng đều nghĩ như thế à.” Hà Tiểu Thiến có tính tình hoạt bát, dọc theo đường đi, cô ấy là người nói nhiều nhất.
Bởi vì hiện tại là mùa hè, đồ ăn rất khó để lâu, buổi trưa mọi người đều ăn hết sủi cảo, đến tối đều ăn cơm hộp mua trên xe lửa.
Dọc theo đường đi bầu không khí vô cùng vui sướng, chiều ngày hôm sau, xe lửa đến thành phố Vân Hòa tỉnh Hồ Nam, bốn người giúp đỡ nhau cũng đi xuống xe lửa.
Đường Tiêu Tiêu nhìn bầu trời của thành phố Vân Hòa, Tống Cảnh Chi, tôi đến rồi! Tôi đến chữa chân cho anh đây.
“Thôn Ngọc Hồ của đại đội Thanh Trúc sang bên này.” Một giọng nói hùng hậu vang lên.
“Tới liền.” Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến chào tạm biệt hai người còn lại, xách theo hành lý chạy đến bên kia.
“Đường Tiêu Tiêu, Hà Tiểu Thiến đúng không?” Trung niên mới la to lúc nãy hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi là thôn trưởng thôn Ngọc Hồ, tên là Tống Kiến Quốc, lần này trong thôn chúng ta chỉ có hai nữ thanh niên trí thức là hai cô thôi, đi thôi, chúng ta ngồi chiếc máy kéo đằng kia.” Tống Kiến Quốc chỉ chiếc máy kéo dưới gốc cây nói.
Hai người đi theo Tống Kiến Quốc đến bên kia, trên máy kéo còn có một người trẻ tuổi khác.
Người thanh niên kia nhìn thấy bọn họ, giúp bọn họ khiêng hành lý lên máy kéo.
“Đây là con trai của tôi, Tống Vĩ, là người lái máy kéo trong thôn.”
“Xin chào anh.” Hai người chào hỏi Tống Vĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chào hai cô.” Tống Vĩ sờ ót cười, trên mặt lộ ra chút ửng hồng.
“Đi thôi.” Tống Kiến Quốc la to leo lên xe, máy kéo ầm ầm ầm chạy về phía trước.
“Chú thôn trưởng.” Đường Tiêu Tiêu mò trong ba lô nhỏ móc ra hai bao thuốc lá Đại Chước Môn đưa cho Tống Kiến Quốc.
Cô có ấn tượng rất tốt với vị thôn trưởng này, kiếp trước cô xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, thôn trưởng kia nhìn thấy bọn họ có vài cô gái thì lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ui cha, cô gái à, tôi không tham mấy cái này đâu.” Tống Kiến Quốc xua tay không muốn nhận lấy.
“Chú, chú cứ cầm đi, con chỉ muốn hỏi thăm chú một người mà thôi.” Cô nhét thuốc lá vào trong lòng Tống Kiến Quốc.
“Chú, trong thôn của chú có nhân viên cứu hỏa nào tên là Tống Cảnh Chi không? Hiện tại anh ấy đang ở nhà dưỡng thương sao?”
“Cô gái, cô quen Cảnh Chi hả?” Tống Kiến Quốc nhìn Đường Tiêu Tiêu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đừng có nói cô gái này là bạn gái của Cảnh Chi đó nha?
Nói đến cũng khéo, Tống Kiến Quốc trùng hợp chính là bác cả của Tống Cảnh Chi.
“Chú, con cũng không giấu gì chú, lúc trước con là thanh niên tri thức ở Từ Sơn, lúc đó đồng chí Tống Cảnh Chi cứu con cho nên mới bị thương.”
Lúc này, máy kéo đột nhiên bị chếch đi, đó là bởi vì Tống Vĩ nghe được lời này, hơi quay đầu lại nhìn.
“Có lái xe cho đàng quàng coi.” Tống Kiến Quốc la anh ấy.
“Cô cố ý chạy đến thôn chúng tôi để tìm cậu ta à?”
“Đúng vậy.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu, cô hào phóng thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro