Chương 30 - Ngày Đầu Tiên Đi Làm 2
Có Phải Đàn Ông...
2024-08-10 13:39:25
Tống Cảnh Chi bị cô nhìn đến mức tai ửng đỏ: "Cô cẩn thận..." Anh thấy một con tôm hùm đất sắp kẹp vào tay cô.
"Ây da, suýt chút nữa suýt chút nữa." Cô vội vàng thu tay về, chỉ chút nữa thôi là đã bị kẹp cho chảy máu.
"Để tôi làm." Vừa nói, anh vừa đẩy xe lăn lên trước rồi đưa tay lấy bàn chải cô đang cầm. Thế nhưng đụng phải tay cô, anh lại rụt trở về.
"..." Đến mức đó sao? Con gái như tôi còn không giống vậy.
Có người làm giúp, dĩ nhiên Đường Tiêu Tiêu cam tâm tình nguyện, cô đưa bàn chải cho Tống Cảnh Chi.
Sợ anh ngồi trên xe lăn quá cao, phải khom người thì không tiện, cô còn rất quan tâm mà dời chiếc bàn nhỏ từ gian nhà chính tới cho anh, sau đó tự cầm kéo bắt đầu cắt tôm đuôi.
Trưa hôm nay Đường Tiêu Tiêu làm món tôm đất cay tê, hoàn toàn chinh phục được khẩu vị của ba người nhà họ Tống. Ngay cả người không biết ăn cay như cô cũng ăn rất ngon lành.
Buổi trưa, cơm nước xong, cha Tống cầm vải thưa cùng thuốc vào phòng. Ông ấy thúc giục Tống Cảnh Chi vào nhà, thuốc này phải ba ngày đổi một lần, hôm nay đã đến hạn.
"Phải thay thuốc."
"Vâng." Ngay khi Tống Cảnh Chi tự đẩy xe lăn vào nhà, đã có thêm một người phía sau.
"Chú, hôm nay cứ để cháu thay thuốc đi, lúc ở khu tai nạn cháu cũng từng học một ít về y tế."
"Chậc..." Thế này không tốt lắm đâu, cha Tống nhìn về phía Tống Cảnh Chi.
"Tôi tới cũng là để chăm sóc anh mà, hơn nữa tôi cũng từng thay thuốc cho người khác ở khu tai nạn rồi." Đường Tiêu Tiêu đẩy anh vào phòng rồi nhận lấy vải thưa cùng thuốc từ tay cha Tống.
"Vậy, vậy các con cứ thay, cha đi ra ngoài trước." Cha Tống đi ra như chạy trốn.
Ra đến cửa phòng, ông ấy khẽ liếc nhìn con trai phía sau, có phải là nhà bọn họ sắp được làm đám cưới rồi hay không?
"Lên giường." Cô nhìn Tống Cảnh Chi đang đơ người ra một lúc lâu.
"Hay là để cho cha tôi làm đi, như vầy không thích hợp." Anh nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.
"Có gì mà không thích hợp, anh bị thương ở chân chứ đâu phải chỗ tế nhị gì."
"Nhưng..."
"Đàn ông con trai mà sao cứ lằng nhằng mãi thế? Anh có phải đàn ông hay không?"
"Cô..." Câu này đúng là có tác dụng! Tống Cảnh Chi chống hai cánh tay, dùng một chút lực là đã nhanh chóng lên được giường.
Quần ở thời đại này tương đối rộng rãi, có thể xắn lên từ phía dưới chứ không cần phải cởi.
Lúc ấy Tống Cảnh Chi ôm Đường Tiêu Tiêu ngã nhào xuống rồi bị thương, cho nên anh nằm sấp ở trên giường.
Đường Tiêu Tiêu cũng biết đại khái tại sao đời trước anh không khôi phục được. Là do đầu gối có những mạch máu và dây thần kinh quan trọng.
Nhìn qua thì băng vải trên đùi anh vòng từ giữa bắp đùi xuống đến bắp chân, chủ yếu bao bọc phần đầu gối bị tổn thương.
Cô đặt vải thưa cùng thuốc ở mép giường, nhẹ nhàng mở lớp băng cũ, nhưng sau đó lại không có bất kỳ động tác nào.
Trừ y tá ra, đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Chi để cho con gái đụng chạm vào người. Anh nắm thật chặt gối, cố làm mình tỏ ra không căng thẳng.
Nhưng đợi thật lâu, sự mát rượi của thuốc đắp lên da thịt mà anh dự tính vẫn không xảy ra. Anh quay đầu sang thì thấy Đường Tiêu Tiêu đang che miệng, nước mắt đang rơi liên tục từ đôi mắt sáng ngời.
"Có phải thấy sợ hay không, cô đi gọi cha tôi..."
Giọng anh vang lên, cô đã vừa khóc vừa nằm lên lưng anh, ôm anh thật chặt.
"Tại sao anh phải cứu tôi chứ!"
Cô cúi người khóc lóc trên lưng anh. Ngay khoảnh khắc mở lớp băng vải ra, tim cô như chợt ngừng đập, cá này làm sao có thể gọi là chân được nữa!
Ngoài một vết sẹo lồi thật dài do giải phẫu, dưới lớp băng là rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có cả vết thương đã lành và chưa lành được. Nhất là phần đầu gối nhìn cứ như đã bị cán qua vậy.
Nếu là ở thời đại sau này, với vết thương như vậy, dù anh có khôi phục được thì cũng không có khả năng về lại quân đội.
"Ây da, suýt chút nữa suýt chút nữa." Cô vội vàng thu tay về, chỉ chút nữa thôi là đã bị kẹp cho chảy máu.
"Để tôi làm." Vừa nói, anh vừa đẩy xe lăn lên trước rồi đưa tay lấy bàn chải cô đang cầm. Thế nhưng đụng phải tay cô, anh lại rụt trở về.
"..." Đến mức đó sao? Con gái như tôi còn không giống vậy.
Có người làm giúp, dĩ nhiên Đường Tiêu Tiêu cam tâm tình nguyện, cô đưa bàn chải cho Tống Cảnh Chi.
Sợ anh ngồi trên xe lăn quá cao, phải khom người thì không tiện, cô còn rất quan tâm mà dời chiếc bàn nhỏ từ gian nhà chính tới cho anh, sau đó tự cầm kéo bắt đầu cắt tôm đuôi.
Trưa hôm nay Đường Tiêu Tiêu làm món tôm đất cay tê, hoàn toàn chinh phục được khẩu vị của ba người nhà họ Tống. Ngay cả người không biết ăn cay như cô cũng ăn rất ngon lành.
Buổi trưa, cơm nước xong, cha Tống cầm vải thưa cùng thuốc vào phòng. Ông ấy thúc giục Tống Cảnh Chi vào nhà, thuốc này phải ba ngày đổi một lần, hôm nay đã đến hạn.
"Phải thay thuốc."
"Vâng." Ngay khi Tống Cảnh Chi tự đẩy xe lăn vào nhà, đã có thêm một người phía sau.
"Chú, hôm nay cứ để cháu thay thuốc đi, lúc ở khu tai nạn cháu cũng từng học một ít về y tế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chậc..." Thế này không tốt lắm đâu, cha Tống nhìn về phía Tống Cảnh Chi.
"Tôi tới cũng là để chăm sóc anh mà, hơn nữa tôi cũng từng thay thuốc cho người khác ở khu tai nạn rồi." Đường Tiêu Tiêu đẩy anh vào phòng rồi nhận lấy vải thưa cùng thuốc từ tay cha Tống.
"Vậy, vậy các con cứ thay, cha đi ra ngoài trước." Cha Tống đi ra như chạy trốn.
Ra đến cửa phòng, ông ấy khẽ liếc nhìn con trai phía sau, có phải là nhà bọn họ sắp được làm đám cưới rồi hay không?
"Lên giường." Cô nhìn Tống Cảnh Chi đang đơ người ra một lúc lâu.
"Hay là để cho cha tôi làm đi, như vầy không thích hợp." Anh nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.
"Có gì mà không thích hợp, anh bị thương ở chân chứ đâu phải chỗ tế nhị gì."
"Nhưng..."
"Đàn ông con trai mà sao cứ lằng nhằng mãi thế? Anh có phải đàn ông hay không?"
"Cô..." Câu này đúng là có tác dụng! Tống Cảnh Chi chống hai cánh tay, dùng một chút lực là đã nhanh chóng lên được giường.
Quần ở thời đại này tương đối rộng rãi, có thể xắn lên từ phía dưới chứ không cần phải cởi.
Lúc ấy Tống Cảnh Chi ôm Đường Tiêu Tiêu ngã nhào xuống rồi bị thương, cho nên anh nằm sấp ở trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tiêu Tiêu cũng biết đại khái tại sao đời trước anh không khôi phục được. Là do đầu gối có những mạch máu và dây thần kinh quan trọng.
Nhìn qua thì băng vải trên đùi anh vòng từ giữa bắp đùi xuống đến bắp chân, chủ yếu bao bọc phần đầu gối bị tổn thương.
Cô đặt vải thưa cùng thuốc ở mép giường, nhẹ nhàng mở lớp băng cũ, nhưng sau đó lại không có bất kỳ động tác nào.
Trừ y tá ra, đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Chi để cho con gái đụng chạm vào người. Anh nắm thật chặt gối, cố làm mình tỏ ra không căng thẳng.
Nhưng đợi thật lâu, sự mát rượi của thuốc đắp lên da thịt mà anh dự tính vẫn không xảy ra. Anh quay đầu sang thì thấy Đường Tiêu Tiêu đang che miệng, nước mắt đang rơi liên tục từ đôi mắt sáng ngời.
"Có phải thấy sợ hay không, cô đi gọi cha tôi..."
Giọng anh vang lên, cô đã vừa khóc vừa nằm lên lưng anh, ôm anh thật chặt.
"Tại sao anh phải cứu tôi chứ!"
Cô cúi người khóc lóc trên lưng anh. Ngay khoảnh khắc mở lớp băng vải ra, tim cô như chợt ngừng đập, cá này làm sao có thể gọi là chân được nữa!
Ngoài một vết sẹo lồi thật dài do giải phẫu, dưới lớp băng là rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có cả vết thương đã lành và chưa lành được. Nhất là phần đầu gối nhìn cứ như đã bị cán qua vậy.
Nếu là ở thời đại sau này, với vết thương như vậy, dù anh có khôi phục được thì cũng không có khả năng về lại quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro