Chương 30 - Ngày Đầu Tiên Đi Làm 2
Nấu Canh Thịt V...
2024-08-10 13:39:25
Đường Tiêu Tiêu tiếp tục chặt thịt, sau khi Hà Tiểu Thiến đi mua củi về thì giúp cô nhóm lửa.
Thấy cô nấu nhiều canh thịt viên quá, Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi: "Sao em nấu nhiều canh vậy?"
"Em đến nhà Tống Cảnh Chi ăn lương thực và thức ăn của nhà người ta, dù sao cũng không thể chỉ mang cạnh cho một mình anh ấy được. Huống chi, nếu muốn có được sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi thì em phải tạo được mối quan hệ tốt với người nhà của anh ấy chứ."
"Cũng phải, cha mẹ anh ấy là người thế nào?" Hà Tiểu Thiến sợ cô chịu thiệt.
"Rất tốt, bọn họ rất chất phác." Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu là một doanh nhân nên cô nhìn người rất chuẩn.
"Chị xúc gạo dùm em nhé, em nấu sắp xong rồi. Chị cứ dùng củi này để nấu cơm, đợi lát nữa bọn họ tan ca sẽ tiện tay mang hộp cơm về cho chị."
"Được."
Lúc Đường Tiêu Tiêu múc thịt viên cho Hà Tiểu Thiến, nói gì cô ấy cũng chỉ chịu lấy hai viên: "Em múc cho chị một ít canh là được, chị sẽ chan canh vào cơm ăn."
Hà Tiểu Thiến giúp Đường Tiêu Hành mang vơm để lên xe đạp, dùng dây thừng cố định lại rồi đặt hộp cơm chứa cạnh thịt viên vào rổ, treo phía trước tay lái.
"Không cần chị đi chung thật hả?"
"Không cần đâu, chị nhanh đi ăn cơm đi."
"Ừ, vậy tối nay chị nấu nước cho em."
"Được."
Thấy Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi rồi, Hà Tiểu Thiến mới bưng hộp cơm quay về phòng.
Tại thời đại này, thịt viên thật sự là thứ tốt nhất, cô ấy thanh niên trí thức khác nhìn thấy sẽ gây ra phiền phức cho Đường Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu đến rồi à!" Lúc Đường Tiêu Tiêu đến nói, mẹ Tống đang ở nhà nấu cơm.
Bình thường phụ nữ trong thôn đều tan ca sớm hơn một chút để về nhà nấu cơm, mẹ Tống cũng không ngoại lệ, có điều mẹ Tống luôn nấu cơm cho Tống Cảnh Chi trước.
"Thím, cháu mang lương thực tới."
Mẹ Tống nhanh tay giúp cô lấy đồ xuống, vừa thấy bên trong đều là gạo trắng, bà bật thốt: "Lương thực của cháu đều là gạo trắng ư, có ai kết nhóm lại dùng toàn gạo trắng thế này, hơn nữa cháu còn nấu thịt cho Cảnh Chi nhà thím ăn nữa. Lương thực này cháu mang về đi, cháu cứ tới nhà bọn ta ăn cơm là được rồi."
"Thím, cháu còn ăn thức ăn của nhà thím nữa mà, cháu chỉ góp mỗi gạo trắng thôi."
"Cháu..." Mẹ Tống hơi khó xử.
"Cứ quyết định vậy đi, thím à, cháu đã nói với thôn trưởng rằng cháu sẽ cắt cỏ héo, dù sao cháu cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Nếu không thì cháu chỉ mang lương thực tới một lần này thôi, sau này cháu sẽ không mang đến nữa."
"Vậy cũng được, sau này cháu không cần mang lương thực tới nữa." Bấy giờ mẹ Tống mới đồng ý nhận lương thực.
"Cơm của cháu và Cảnh Chi đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa ăn trước đi, thím chờ chú về rồi ăn sâu." Mẹ Tống sợ có mình ăn cơm chung thì Đường Tiêu Tiêu sẽ không được tự nhiên, đồng thời bà cũng muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
"Dạ thím, hộp thức ăn này cho chú và thím ạ." Cô lấy ra một hộp cạnh thịt viên.
"Bọn thím không ăn đâu, hai đứa các cháu cứ ăn đi." Mẹ Tống không chịu lấy.
"Cháu nấu nhiều lắm, ăn không hết thì phí, thời tiết hôm nay cũng không để dành lại được."
"Thôi được, lần này thím nhận, nhưng lần sau đừng nấu nhiều như thế nữa, nấu đủ các cháu ăn là được."
"Dạ."
Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng của Tống Cảnh Chi, cô kéo chiếc bàn nhỏ ra rồi đi theo mẹ Tống đồ ăn lên.
Tống Cảnh Chi im lặng quan sát Đường Tiêu Tiêu, xem cô đã hết giận hay chưa.
Hôm nay mẹ Tống nấu món cháo mồng tám tháng chạp ăn kèm thịt xông khói chưng, trứng gà xào và một tô canh mướp hương. Tuy món chính không phải là cơm tẻ nhưng cũng là cơm khoai lang, phần cơm cũng nhiều hơn khoai.
Chờ mẹ Tống rời đi, cô ngồi xuống vị trí đối Tống Cảnh Chi và nhỏ giọng nói: "Có phải vì tôi đến ăn cơm chung nên mẹ anh với cố tình nấu thịt hay không? Không cần như vậy đâu, tôi ăn gì cũng được hết."
"Tôi có tiền trợ cấp."
"Tôi biết, nhưng tôi không cần ăn ngon, bình thường mọi người ăn gì thì tôi ăn đó là được, không cần phải làm thịt khô và cơm tẻ."
"Bình thường họ vẫn ăn như vậy." Tống Cảnh Chi cũng không nói dối, nhà họ Tống được xem là gia đình ăn ngon nhất trong thôn."
Sức khoẻ của cha Tống khá tốt nên luôn lấy trọn công điểm, hằng ngày mẹ Tống cũng lấy trọn phần công điểm trong hạn mức của phụ nữ, cộng thêm trước đây Tống Cảnh Chi luôn gửi hết tiền trở cấp của mình về nhà. Trong nhà họ có một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại mỗi tháng Tống Cảnh Chi cũng nộp tiền dưỡng lão cho họ.
Thấy cô nấu nhiều canh thịt viên quá, Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi: "Sao em nấu nhiều canh vậy?"
"Em đến nhà Tống Cảnh Chi ăn lương thực và thức ăn của nhà người ta, dù sao cũng không thể chỉ mang cạnh cho một mình anh ấy được. Huống chi, nếu muốn có được sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi thì em phải tạo được mối quan hệ tốt với người nhà của anh ấy chứ."
"Cũng phải, cha mẹ anh ấy là người thế nào?" Hà Tiểu Thiến sợ cô chịu thiệt.
"Rất tốt, bọn họ rất chất phác." Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu là một doanh nhân nên cô nhìn người rất chuẩn.
"Chị xúc gạo dùm em nhé, em nấu sắp xong rồi. Chị cứ dùng củi này để nấu cơm, đợi lát nữa bọn họ tan ca sẽ tiện tay mang hộp cơm về cho chị."
"Được."
Lúc Đường Tiêu Tiêu múc thịt viên cho Hà Tiểu Thiến, nói gì cô ấy cũng chỉ chịu lấy hai viên: "Em múc cho chị một ít canh là được, chị sẽ chan canh vào cơm ăn."
Hà Tiểu Thiến giúp Đường Tiêu Hành mang vơm để lên xe đạp, dùng dây thừng cố định lại rồi đặt hộp cơm chứa cạnh thịt viên vào rổ, treo phía trước tay lái.
"Không cần chị đi chung thật hả?"
"Không cần đâu, chị nhanh đi ăn cơm đi."
"Ừ, vậy tối nay chị nấu nước cho em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được."
Thấy Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi rồi, Hà Tiểu Thiến mới bưng hộp cơm quay về phòng.
Tại thời đại này, thịt viên thật sự là thứ tốt nhất, cô ấy thanh niên trí thức khác nhìn thấy sẽ gây ra phiền phức cho Đường Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu đến rồi à!" Lúc Đường Tiêu Tiêu đến nói, mẹ Tống đang ở nhà nấu cơm.
Bình thường phụ nữ trong thôn đều tan ca sớm hơn một chút để về nhà nấu cơm, mẹ Tống cũng không ngoại lệ, có điều mẹ Tống luôn nấu cơm cho Tống Cảnh Chi trước.
"Thím, cháu mang lương thực tới."
Mẹ Tống nhanh tay giúp cô lấy đồ xuống, vừa thấy bên trong đều là gạo trắng, bà bật thốt: "Lương thực của cháu đều là gạo trắng ư, có ai kết nhóm lại dùng toàn gạo trắng thế này, hơn nữa cháu còn nấu thịt cho Cảnh Chi nhà thím ăn nữa. Lương thực này cháu mang về đi, cháu cứ tới nhà bọn ta ăn cơm là được rồi."
"Thím, cháu còn ăn thức ăn của nhà thím nữa mà, cháu chỉ góp mỗi gạo trắng thôi."
"Cháu..." Mẹ Tống hơi khó xử.
"Cứ quyết định vậy đi, thím à, cháu đã nói với thôn trưởng rằng cháu sẽ cắt cỏ héo, dù sao cháu cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Nếu không thì cháu chỉ mang lương thực tới một lần này thôi, sau này cháu sẽ không mang đến nữa."
"Vậy cũng được, sau này cháu không cần mang lương thực tới nữa." Bấy giờ mẹ Tống mới đồng ý nhận lương thực.
"Cơm của cháu và Cảnh Chi đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa ăn trước đi, thím chờ chú về rồi ăn sâu." Mẹ Tống sợ có mình ăn cơm chung thì Đường Tiêu Tiêu sẽ không được tự nhiên, đồng thời bà cũng muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
"Dạ thím, hộp thức ăn này cho chú và thím ạ." Cô lấy ra một hộp cạnh thịt viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bọn thím không ăn đâu, hai đứa các cháu cứ ăn đi." Mẹ Tống không chịu lấy.
"Cháu nấu nhiều lắm, ăn không hết thì phí, thời tiết hôm nay cũng không để dành lại được."
"Thôi được, lần này thím nhận, nhưng lần sau đừng nấu nhiều như thế nữa, nấu đủ các cháu ăn là được."
"Dạ."
Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng của Tống Cảnh Chi, cô kéo chiếc bàn nhỏ ra rồi đi theo mẹ Tống đồ ăn lên.
Tống Cảnh Chi im lặng quan sát Đường Tiêu Tiêu, xem cô đã hết giận hay chưa.
Hôm nay mẹ Tống nấu món cháo mồng tám tháng chạp ăn kèm thịt xông khói chưng, trứng gà xào và một tô canh mướp hương. Tuy món chính không phải là cơm tẻ nhưng cũng là cơm khoai lang, phần cơm cũng nhiều hơn khoai.
Chờ mẹ Tống rời đi, cô ngồi xuống vị trí đối Tống Cảnh Chi và nhỏ giọng nói: "Có phải vì tôi đến ăn cơm chung nên mẹ anh với cố tình nấu thịt hay không? Không cần như vậy đâu, tôi ăn gì cũng được hết."
"Tôi có tiền trợ cấp."
"Tôi biết, nhưng tôi không cần ăn ngon, bình thường mọi người ăn gì thì tôi ăn đó là được, không cần phải làm thịt khô và cơm tẻ."
"Bình thường họ vẫn ăn như vậy." Tống Cảnh Chi cũng không nói dối, nhà họ Tống được xem là gia đình ăn ngon nhất trong thôn."
Sức khoẻ của cha Tống khá tốt nên luôn lấy trọn công điểm, hằng ngày mẹ Tống cũng lấy trọn phần công điểm trong hạn mức của phụ nữ, cộng thêm trước đây Tống Cảnh Chi luôn gửi hết tiền trở cấp của mình về nhà. Trong nhà họ có một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại mỗi tháng Tống Cảnh Chi cũng nộp tiền dưỡng lão cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro