Chương 30 - Ngày Đầu Tiên Đi Làm 2
Ơn Cứu Mạng, Lấ...
2024-08-10 13:39:25
Không phải là nói thôn Ngọc Hồ không tốt, thật ra điều kiện của thôn Ngọc Hồ không tệ, nhưng thời gian làm việc ở đây lại dài, cô gái nhỏ này lại trắng trẻo mềm mại nên có lẽ là cô sẽ chịu không nổi đâu.
"Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ ở đây thôi. Tôi muốn ở lại đây để chăm sóc cho anh." Cô kiên định nói.
"Tôi không cần cô chăm sóc. Tôi có cha mẹ chăm sóc cho mình rồi. Cô là một cô gái, cô sẽ bị người ta nói này nói kia, cô…” Cô sẽ không thể gả đi được.
Cô nhìn anh, chờ anh nói xong điều định nói, nhưng anh lại nói không nổi nữa.
"Mọi người ở điểm thanh niên trí thức đều biết là anh đã cứu tôi. Có một câu nói rất hay, nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đền đáp bằng cả dòng suối. Anh đối với tôi chính là ân cứu mạng."
Cô thoáng tới gần một chút, nhỏ giọng nói: "Hay ý của anh là ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao?"
"Khụ khụ." Tống Cảnh Chi bị lời nói của cô, từng ngụm nước bọt sặc ở trong yết hầu.
"Đừng kích động, nói đùa, nói đùa." Cô tranh thủ thời gian đứng dậy, muốn vỗ vỗ ở sau lưng cho anh.
Anh tránh né một chút nói: "Tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, có thể dè dặt hơn một chút hay không?" Anh nhìn cô một cái, muốn giữ khoảng cách với cô nhưng lại sợ lời nói của mình quá gay gắt làm tổn thương trái tim của cô gái trẻ.
"Tống Cảnh Chi, tôi nói cho anh biết. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải ở lại đây để chăm sóc cho anh, tám con ngựa cũng không đuổi được tôi đi đâu. Anh chịu thì tốt, không chịu cũng phải chấp nhận." Đường Tiêu Tiêu đứng lên chống nạnh nhìn anh nói.
"Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ, tôi sẽ vào trong thôn nói anh từng đè lên người tôi. Anh, anh phải chịu trách nhiệm đối với tôi." Đây cũng là lần đầu tiên cô nói những lời này, dù là Đường Tiêu Tiêu đã sống hai đời cũng phải đỏ mặt.
"Cô, cô..."
"Trời tối rồi, tôi phải quay về ăn cơm, ngày mai tôi lại đến." Không đợi cho Tống Cảnh Chi kịp nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng. Cô chào tạm biệt với cha Tống và mẹ Tống ở nhà chính rồi quay về điểm thanh niên trí thức.
Lúc mẹ Tống đi vào nhà, Tống Cảnh Chi còn chỉ vào nơi Đường Tiêu Tiêu vừa đứng đấy.
"Con trai, đây là lần đầu tiên mẹ gặp được người kiềm chế được con, cô gái này lợi hại ghê."
"Mẹ, mẹ nói câu này ra có xấu hổ không? Sao mẹ có thể để một cô gái một thân một mình ở trong phòng con như vậy được chứ?" Tống Cảnh Chi nhìn về phía mẹ Tống.
"Con cũng đã thành ra như vậy rồi, còn có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Mẹ đi làm suốt cả một ngày trở về còn phải hầu hạ con ăn cơm trước, mẹ cũng phải ăn cơm mà, chẳng lẽ mẹ không đói bụng à?"
“..."
"À, là đồ vật mà cô gái đó mang tới." Mẹ Tống thấy cái túi vải ở trên bàn.
"Cái này không thể nhận của người ta được." Mẹ Tống cầm lấy túi vải chạy ra bên ngoài đuổi theo cô.
"Thanh niên trí thức Đường." Bởi vì khoảng cách gần nên mẹ Tống đã nhanh chóng đuổi kịp tới điểm thanh niên trí thức.
"Thím, sao vậy ạ?"
"Thứ này cháu lấy về ăn đi, thím không thể nhận được đâu."
"Đây là cháu cho Tống Cảnh Chi, đồng chí Tống, cho anh ấy bồi bổ thân thể."
"Không thể nhận, không thể nhận, quân đội bọn họ có phụ cấp, công xã cũng đã gửi thuốc bổ qua cho rồi." Mẹ Tống kiên trì không muốn nhận đồ.
Đường Tiêu Tiêu lén lút dùng sức véo đùi một cái, đôi mắt lập tức rưng rưng nước mắt, nói: "Thím, cháu, cháu thật sự chỉ muốn cho anh ấy bồi bổ thân thể thôi. Nếu anh ấy không bình phục, vậy thì ngày nào cháu cũng đều ngủ không được, ăn không vô, cháu..."
"Này, cô gái à, cháu, cháu, cháu đừng khóc mà, cái này, thím..." Lần này, cho mẹ Tống không thể từ chối được nữa.
Cô gái lúc nãy còn chống nạnh tỏ vẻ rất lợi hại ở nhà, nói khóc là khóc ngay.
"Được rồi, được rồi, được rồi, thím lấy về, thím lấy về."
Những giọt nước mắt trong hốc mắt của Đường Tiêu Tiêu chảy xuống, dáng vẻ của cô trông điềm đạm đáng yêu.
"Cháu chỉ muốn ở lại chăm sóc cho anh ấy, không có ý gì khác đâu ạ."
Sau khi chỉ sinh được một đứa con trai là Tống Cảnh Chi, thân thể của mẹ Tống đã sa sút. Bà vẫn luôn mong muốn một đứa con gái. Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tiêu Tiêu, bà cảm thấy đau lòng ghê gớm.
"Chăm sóc thằng bé, ở lại chăm sóc thằng bé. Được rồi, thím trở về sẽ nói với nó."
"Vâng, cảm ơn thím." Đường Tiêu Tiêu lại chảy ra hai hàng nước mắt, "Vậy thím ơi, cháu đi về trước đây ạ."
"Haizz, được rồi, cháu về đi, thím nhìn cháu vào nhà."
"Vâng." Cô khẽ gật đầu.
"Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ ở đây thôi. Tôi muốn ở lại đây để chăm sóc cho anh." Cô kiên định nói.
"Tôi không cần cô chăm sóc. Tôi có cha mẹ chăm sóc cho mình rồi. Cô là một cô gái, cô sẽ bị người ta nói này nói kia, cô…” Cô sẽ không thể gả đi được.
Cô nhìn anh, chờ anh nói xong điều định nói, nhưng anh lại nói không nổi nữa.
"Mọi người ở điểm thanh niên trí thức đều biết là anh đã cứu tôi. Có một câu nói rất hay, nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đền đáp bằng cả dòng suối. Anh đối với tôi chính là ân cứu mạng."
Cô thoáng tới gần một chút, nhỏ giọng nói: "Hay ý của anh là ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao?"
"Khụ khụ." Tống Cảnh Chi bị lời nói của cô, từng ngụm nước bọt sặc ở trong yết hầu.
"Đừng kích động, nói đùa, nói đùa." Cô tranh thủ thời gian đứng dậy, muốn vỗ vỗ ở sau lưng cho anh.
Anh tránh né một chút nói: "Tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, có thể dè dặt hơn một chút hay không?" Anh nhìn cô một cái, muốn giữ khoảng cách với cô nhưng lại sợ lời nói của mình quá gay gắt làm tổn thương trái tim của cô gái trẻ.
"Tống Cảnh Chi, tôi nói cho anh biết. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải ở lại đây để chăm sóc cho anh, tám con ngựa cũng không đuổi được tôi đi đâu. Anh chịu thì tốt, không chịu cũng phải chấp nhận." Đường Tiêu Tiêu đứng lên chống nạnh nhìn anh nói.
"Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ, tôi sẽ vào trong thôn nói anh từng đè lên người tôi. Anh, anh phải chịu trách nhiệm đối với tôi." Đây cũng là lần đầu tiên cô nói những lời này, dù là Đường Tiêu Tiêu đã sống hai đời cũng phải đỏ mặt.
"Cô, cô..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời tối rồi, tôi phải quay về ăn cơm, ngày mai tôi lại đến." Không đợi cho Tống Cảnh Chi kịp nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng. Cô chào tạm biệt với cha Tống và mẹ Tống ở nhà chính rồi quay về điểm thanh niên trí thức.
Lúc mẹ Tống đi vào nhà, Tống Cảnh Chi còn chỉ vào nơi Đường Tiêu Tiêu vừa đứng đấy.
"Con trai, đây là lần đầu tiên mẹ gặp được người kiềm chế được con, cô gái này lợi hại ghê."
"Mẹ, mẹ nói câu này ra có xấu hổ không? Sao mẹ có thể để một cô gái một thân một mình ở trong phòng con như vậy được chứ?" Tống Cảnh Chi nhìn về phía mẹ Tống.
"Con cũng đã thành ra như vậy rồi, còn có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Mẹ đi làm suốt cả một ngày trở về còn phải hầu hạ con ăn cơm trước, mẹ cũng phải ăn cơm mà, chẳng lẽ mẹ không đói bụng à?"
“..."
"À, là đồ vật mà cô gái đó mang tới." Mẹ Tống thấy cái túi vải ở trên bàn.
"Cái này không thể nhận của người ta được." Mẹ Tống cầm lấy túi vải chạy ra bên ngoài đuổi theo cô.
"Thanh niên trí thức Đường." Bởi vì khoảng cách gần nên mẹ Tống đã nhanh chóng đuổi kịp tới điểm thanh niên trí thức.
"Thím, sao vậy ạ?"
"Thứ này cháu lấy về ăn đi, thím không thể nhận được đâu."
"Đây là cháu cho Tống Cảnh Chi, đồng chí Tống, cho anh ấy bồi bổ thân thể."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể nhận, không thể nhận, quân đội bọn họ có phụ cấp, công xã cũng đã gửi thuốc bổ qua cho rồi." Mẹ Tống kiên trì không muốn nhận đồ.
Đường Tiêu Tiêu lén lút dùng sức véo đùi một cái, đôi mắt lập tức rưng rưng nước mắt, nói: "Thím, cháu, cháu thật sự chỉ muốn cho anh ấy bồi bổ thân thể thôi. Nếu anh ấy không bình phục, vậy thì ngày nào cháu cũng đều ngủ không được, ăn không vô, cháu..."
"Này, cô gái à, cháu, cháu, cháu đừng khóc mà, cái này, thím..." Lần này, cho mẹ Tống không thể từ chối được nữa.
Cô gái lúc nãy còn chống nạnh tỏ vẻ rất lợi hại ở nhà, nói khóc là khóc ngay.
"Được rồi, được rồi, được rồi, thím lấy về, thím lấy về."
Những giọt nước mắt trong hốc mắt của Đường Tiêu Tiêu chảy xuống, dáng vẻ của cô trông điềm đạm đáng yêu.
"Cháu chỉ muốn ở lại chăm sóc cho anh ấy, không có ý gì khác đâu ạ."
Sau khi chỉ sinh được một đứa con trai là Tống Cảnh Chi, thân thể của mẹ Tống đã sa sút. Bà vẫn luôn mong muốn một đứa con gái. Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tiêu Tiêu, bà cảm thấy đau lòng ghê gớm.
"Chăm sóc thằng bé, ở lại chăm sóc thằng bé. Được rồi, thím trở về sẽ nói với nó."
"Vâng, cảm ơn thím." Đường Tiêu Tiêu lại chảy ra hai hàng nước mắt, "Vậy thím ơi, cháu đi về trước đây ạ."
"Haizz, được rồi, cháu về đi, thím nhìn cháu vào nhà."
"Vâng." Cô khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro