Chương 30 - Ngày Đầu Tiên Đi Làm 2
Tôi Không Muốn...
2024-08-10 13:39:25
Thế nhưng lúc này một bóng người màu hồng nhạt chạy tới trước mặt bọn họ, đầu tiên là quật vai Trần Phượng Nha ngã sấp xuống mặt đất.
Sau đó lập tức cưỡi lên người bà ta, rồi vả miệng bà ta, trong miệng còn nói mấy lời hùng hồn đầy lý lẽ.
“Cho bà nói Tống Cảnh Chi tàn phế này, cho bà nói này, tôi đánh chết loại người nhiều chuyện như bà…”
Mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người, thanh niên trí thức Đường này bình thường dịu dàng yếu ớt, sao lại, lại…
Vẫn là thím Ngô kịp thời phản ứng: “Mau, mau kéo ra!”
Hai thím có sức lực lớn lập tức kéo ra: “Sao, sao kéo không được vậy?”
Đường Tiêu Tiêu sử dụng sức mạnh bí mật, vẫn còn đang ra sức đánh. Đánh cũng đã đánh rồi, đánh một lần mà không đủ thì cô không còn là Đường Tiêu Tiêu nữa.
“Mau đi tìm trưởng thôn đi.”
Trên bờ ruộng bên kia, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng chạy về phía nhà họ Tống.
Cho đến khi đánh cho Trần Phượng Nha nhổ ra một cái răng, cô mới buông tay, cuối cùng hai thím này cũng kéo cô ra được.
“Cô, cô dám đánh tôi...” Trần Phượng Nha bò trên mặt đất mấy cái, cũng không đứng lên được.
“Tôi đánh bà thì đã làm sao? Tống Cảnh Chi là anh hùng, bà dám mắng anh ấy tàn phế. Tôi lại là thanh niên trí thức từng cứu nạn ở khu vực thiên tai, là người tình nguyện được nhận cờ thưởng. Bà dám nói xấu quan hệ của chúng tôi, tôi có thể báo công an, bắt bà đi xử bắn.”
Cả người Đường Tiêu Tiêu run lên chỉ vào Trần Phượng Nha đang ở trên mặt đất rồi lớn tiếng nói, nói xong nước mắt lập tức chảy ra.
Đường Tiêu Tiêu thật sự đã từng nhận cờ thưởng, là lúc cha mẹ cô tới đón cô, chính quyền thành phố Từ Sơn tự mình ban phát.
Các thím ở bên cạnh nhìn một loạt thao tác của cô, vừa rồi không phải cô gái này còn rất dũng cảm sao? Sao lại khóc rồi?
Sau đó mọi người lại nghĩ, nếu là ai mà chẳng tức giận chứ. Nói ân nhân cứu mạng của mình là đồ tàn phế, mình đến báo ân mà còn bị nói là hai người đang làm chuyện xấu xa.
Đường Tiêu Tiêu càng khóc càng đau lòng, mẹ Tống nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, ôm cô nhẹ giọng an ủi.
“Trưởng thôn tới rồi.” Không biết là ai hô lên.
Trưởng thôn nhìn một người chảy máu ở trên mặt đất, còn một người đang đứng khóc. Không phải nói thanh niên trí thức Đường đánh Trần Phượng Nha ư, sao thanh niên trí thức Đường còn đang khóc?
Cha Tống ở phía sau trưởng thôn đi tới bên cạnh mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu, dáng vẻ bảo vệ nghé con này khiến khóe miệng thím Ngô không khỏi co rút.
“Trưởng thôn, tôi muốn báo công an để tố cáo Trần Phượng Nha nhục mạ anh hùng, tố cáo bà ta nói xấu anh hùng và tình nguyện viên đã từng được nhận cờ thưởng, làm chuyện xấu xa.” Vừa nói cô lại khóc, càng khóc càng lớn tiếng.
“Cái gì?” Có lẽ đây là lần đầu tiên trưởng thôn nghe thấy người đánh người muốn kiện người bị đánh.
Nhưng trưởng thôn vẫn biết thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi, còn có thân phận từng nhận cờ thưởng của Đường Tiêu Tiêu, đều là người được bảo vệ.
Tuy nhiên nếu thật sự báo công an cũng có ảnh hưởng đối với thôn, nhưng Tống Cảnh Chi là cháu trai ông ấy, ông ấy cũng không thể nhìn anh chịu uất ức được.
Nhưng thanh niên trí thức Đường này lại thật sự đánh người, không bị phạt cũng phải bồi thường tiền, điều này thật sự muốn làm khó ông già này rồi?
Lúc này, Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái với trưởng thôn.
“Trưởng thôn, cũng không thể báo công an, không nói đến chuyện báo công an thì Trần Phượng Nha sẽ bị bắn chết hoặc là ngồi tù, năm nay danh hiệu tiên tiến của thôn chúng ta cũng sẽ mất.” Kế toán trong thôn nói.
Trưởng thôn còn chưa nói chuyện, Trần Phượng Nha từ trên mặt đất mới vừa bò dậy, nghe được hai từ bắn chết và ngồi tù, sợ tới mức lại ngã sấp xuống đất.
Vừa rồi bà ta nghe Đường Tiêu Tiêu nói bắn chết, cho rằng cô đang hù dọa bà ta, không ngờ lại là sự thật.
Sau đó lập tức cưỡi lên người bà ta, rồi vả miệng bà ta, trong miệng còn nói mấy lời hùng hồn đầy lý lẽ.
“Cho bà nói Tống Cảnh Chi tàn phế này, cho bà nói này, tôi đánh chết loại người nhiều chuyện như bà…”
Mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người, thanh niên trí thức Đường này bình thường dịu dàng yếu ớt, sao lại, lại…
Vẫn là thím Ngô kịp thời phản ứng: “Mau, mau kéo ra!”
Hai thím có sức lực lớn lập tức kéo ra: “Sao, sao kéo không được vậy?”
Đường Tiêu Tiêu sử dụng sức mạnh bí mật, vẫn còn đang ra sức đánh. Đánh cũng đã đánh rồi, đánh một lần mà không đủ thì cô không còn là Đường Tiêu Tiêu nữa.
“Mau đi tìm trưởng thôn đi.”
Trên bờ ruộng bên kia, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng chạy về phía nhà họ Tống.
Cho đến khi đánh cho Trần Phượng Nha nhổ ra một cái răng, cô mới buông tay, cuối cùng hai thím này cũng kéo cô ra được.
“Cô, cô dám đánh tôi...” Trần Phượng Nha bò trên mặt đất mấy cái, cũng không đứng lên được.
“Tôi đánh bà thì đã làm sao? Tống Cảnh Chi là anh hùng, bà dám mắng anh ấy tàn phế. Tôi lại là thanh niên trí thức từng cứu nạn ở khu vực thiên tai, là người tình nguyện được nhận cờ thưởng. Bà dám nói xấu quan hệ của chúng tôi, tôi có thể báo công an, bắt bà đi xử bắn.”
Cả người Đường Tiêu Tiêu run lên chỉ vào Trần Phượng Nha đang ở trên mặt đất rồi lớn tiếng nói, nói xong nước mắt lập tức chảy ra.
Đường Tiêu Tiêu thật sự đã từng nhận cờ thưởng, là lúc cha mẹ cô tới đón cô, chính quyền thành phố Từ Sơn tự mình ban phát.
Các thím ở bên cạnh nhìn một loạt thao tác của cô, vừa rồi không phải cô gái này còn rất dũng cảm sao? Sao lại khóc rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó mọi người lại nghĩ, nếu là ai mà chẳng tức giận chứ. Nói ân nhân cứu mạng của mình là đồ tàn phế, mình đến báo ân mà còn bị nói là hai người đang làm chuyện xấu xa.
Đường Tiêu Tiêu càng khóc càng đau lòng, mẹ Tống nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, ôm cô nhẹ giọng an ủi.
“Trưởng thôn tới rồi.” Không biết là ai hô lên.
Trưởng thôn nhìn một người chảy máu ở trên mặt đất, còn một người đang đứng khóc. Không phải nói thanh niên trí thức Đường đánh Trần Phượng Nha ư, sao thanh niên trí thức Đường còn đang khóc?
Cha Tống ở phía sau trưởng thôn đi tới bên cạnh mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu, dáng vẻ bảo vệ nghé con này khiến khóe miệng thím Ngô không khỏi co rút.
“Trưởng thôn, tôi muốn báo công an để tố cáo Trần Phượng Nha nhục mạ anh hùng, tố cáo bà ta nói xấu anh hùng và tình nguyện viên đã từng được nhận cờ thưởng, làm chuyện xấu xa.” Vừa nói cô lại khóc, càng khóc càng lớn tiếng.
“Cái gì?” Có lẽ đây là lần đầu tiên trưởng thôn nghe thấy người đánh người muốn kiện người bị đánh.
Nhưng trưởng thôn vẫn biết thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi, còn có thân phận từng nhận cờ thưởng của Đường Tiêu Tiêu, đều là người được bảo vệ.
Tuy nhiên nếu thật sự báo công an cũng có ảnh hưởng đối với thôn, nhưng Tống Cảnh Chi là cháu trai ông ấy, ông ấy cũng không thể nhìn anh chịu uất ức được.
Nhưng thanh niên trí thức Đường này lại thật sự đánh người, không bị phạt cũng phải bồi thường tiền, điều này thật sự muốn làm khó ông già này rồi?
Lúc này, Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái với trưởng thôn.
“Trưởng thôn, cũng không thể báo công an, không nói đến chuyện báo công an thì Trần Phượng Nha sẽ bị bắn chết hoặc là ngồi tù, năm nay danh hiệu tiên tiến của thôn chúng ta cũng sẽ mất.” Kế toán trong thôn nói.
Trưởng thôn còn chưa nói chuyện, Trần Phượng Nha từ trên mặt đất mới vừa bò dậy, nghe được hai từ bắn chết và ngồi tù, sợ tới mức lại ngã sấp xuống đất.
Vừa rồi bà ta nghe Đường Tiêu Tiêu nói bắn chết, cho rằng cô đang hù dọa bà ta, không ngờ lại là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro