Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chỉ Được Phép T...
2024-10-04 23:23:50
“Thanh Như, bên ngoài có người tìm cô.”
Dừng một lát lại bổ sung: “Là đồng chí Giang.”
Trong mắt Tiêu Thanh Như nhanh chóng xẹt qua một tia phiền não, nhưng vẫn mỉm cười nói với đồng đội: “Cảm ơn cô đã truyền lời.”
“Khách sáo rồi.”
Chuyện đôi vợ chồng chưa cưới này đã sớm truyền đi khắp nơi, lúc này mọi người khó tránh khỏi có chút đồng tình với cô.
Gia thế tốt, tướng mạo xinh đẹp, lúc múa còn là tiêu điểm của toàn trường.
Nhưng người như vậy lại không có được sự trân trọng của đàn ông, thật sự rất đáng thương.
Mọi phương diện đều xuất sắc thì đã sao?
Trong cuộc chiến tình yêu, chẳng phải vẫn thua một cô gái nông thôn đó ư?
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng những người ghen tị với Tiêu Thanh Như dễ chịu hơn nhiều.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Tiêu Thanh Như ra khỏi phòng tập.
Trước đây Giang Xuyên chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến đoàn văn công tìm Tiêu Thanh Như, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, hiện tại trong lòng anh ta cũng không chắc, không biết Thanh Như có chịu gặp anh ta không?
Tính toán thời gian, bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp, tình huống như thế này chưa từng xuất hiện ở trước đây.
Giang Xuyên rất nhớ Tiêu Thanh Như, muốn xin lỗi cô, muốn nói cho cô biết, anh ta không muốn chia tay, lại càng không muốn từ hôn.
Nhưng mỗi lần đến nhà họ Tiêu, ngay cả cửa anh ta cũng không vào được.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cô làm việc để tìm người.
Dùng sức xoa nắn lòng bàn tay, mới phát hiện tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Hít sâu một hơi, tự nói với mình là không nên sợ hãi, hôm nay nhất định phải làm lành với Thanh Như.
Còn tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy, anh ta sẽ điên mất!
Cô gái xinh đẹp mà mình nhớ nhung đã xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt Giang Xuyên lập tức sáng lên.
Giống như cây khô gặp xuân, hạn hán lâu ngày gặp mưa rào.
Cho dù không nói gì cả, cũng không làm gì cả, chỉ cần nhìn Tiêu Thanh Như, mọi khó chịu đều biến mất hết.
Cũng vào lúc này Giang Xuyên mới biết được, hóa ra Tiêu Thanh Như có ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.
Thân thể nhanh hơn ý thức, đã trước một bước đến nghênh đón: “Thanh Như.”
Cô lạnh nhạt hời hợt nhìn anh ta: “Anh đi theo tôi.”
Nói xong, rời đi trước một bước.
Giang Xuyên sờ sờ cái ót, nơi này người đến người đi, đúng là không phải một nơi thích hợp để nói chuyện.
Thế là vội vàng đi theo.
Anh ta không dám đi song song với cô, chỉ có thể tụt lại phía sau hai bước.
Nhìn bóng lưng thon dài mảnh khảnh của cô gái, Giang Xuyên nảy sinh cảm giác hoảng hốt, trước đây Thanh Như sẽ không bao giờ đưa lưng về phía anh ta.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, anh ta cảm thấy Thanh Như dường như đã gầy đi, chẳng lẽ cơ thể vẫn chưa khỏi sao?
Đi đến một nơi không người, Tiêu Thanh Như dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông mà cô đã từng yêu.
Có thể là số lần thất vọng đã quá nhiều, hoàn toàn tuyệt vọng với mối tình đó nên trong khoảng thời gian này Tiêu Thanh Như cũng không hề nhớ tới Giang Xuyên.
Nếu như đối phương không tới tìm cô, dần dần người này thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Đôi mắt ẩn chứa tình cảm của Giang Xuyên làm cho Tiêu Thanh Như không thoải mái, cô nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Có việc gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.”
Giọng nói quá mức lạnh lùng, giống như muốn làm người ta rét cóng.
Trong lòng Giang Xuyên thấy chua xót, ngày đó ở phòng bệnh, dường như thái độ của cô không có lạnh lùng đến mức này.
Bây giờ anh ta xin lỗi có còn kịp không?
Dừng một lát lại bổ sung: “Là đồng chí Giang.”
Trong mắt Tiêu Thanh Như nhanh chóng xẹt qua một tia phiền não, nhưng vẫn mỉm cười nói với đồng đội: “Cảm ơn cô đã truyền lời.”
“Khách sáo rồi.”
Chuyện đôi vợ chồng chưa cưới này đã sớm truyền đi khắp nơi, lúc này mọi người khó tránh khỏi có chút đồng tình với cô.
Gia thế tốt, tướng mạo xinh đẹp, lúc múa còn là tiêu điểm của toàn trường.
Nhưng người như vậy lại không có được sự trân trọng của đàn ông, thật sự rất đáng thương.
Mọi phương diện đều xuất sắc thì đã sao?
Trong cuộc chiến tình yêu, chẳng phải vẫn thua một cô gái nông thôn đó ư?
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng những người ghen tị với Tiêu Thanh Như dễ chịu hơn nhiều.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Tiêu Thanh Như ra khỏi phòng tập.
Trước đây Giang Xuyên chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến đoàn văn công tìm Tiêu Thanh Như, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, hiện tại trong lòng anh ta cũng không chắc, không biết Thanh Như có chịu gặp anh ta không?
Tính toán thời gian, bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp, tình huống như thế này chưa từng xuất hiện ở trước đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Xuyên rất nhớ Tiêu Thanh Như, muốn xin lỗi cô, muốn nói cho cô biết, anh ta không muốn chia tay, lại càng không muốn từ hôn.
Nhưng mỗi lần đến nhà họ Tiêu, ngay cả cửa anh ta cũng không vào được.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cô làm việc để tìm người.
Dùng sức xoa nắn lòng bàn tay, mới phát hiện tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Hít sâu một hơi, tự nói với mình là không nên sợ hãi, hôm nay nhất định phải làm lành với Thanh Như.
Còn tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy, anh ta sẽ điên mất!
Cô gái xinh đẹp mà mình nhớ nhung đã xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt Giang Xuyên lập tức sáng lên.
Giống như cây khô gặp xuân, hạn hán lâu ngày gặp mưa rào.
Cho dù không nói gì cả, cũng không làm gì cả, chỉ cần nhìn Tiêu Thanh Như, mọi khó chịu đều biến mất hết.
Cũng vào lúc này Giang Xuyên mới biết được, hóa ra Tiêu Thanh Như có ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.
Thân thể nhanh hơn ý thức, đã trước một bước đến nghênh đón: “Thanh Như.”
Cô lạnh nhạt hời hợt nhìn anh ta: “Anh đi theo tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, rời đi trước một bước.
Giang Xuyên sờ sờ cái ót, nơi này người đến người đi, đúng là không phải một nơi thích hợp để nói chuyện.
Thế là vội vàng đi theo.
Anh ta không dám đi song song với cô, chỉ có thể tụt lại phía sau hai bước.
Nhìn bóng lưng thon dài mảnh khảnh của cô gái, Giang Xuyên nảy sinh cảm giác hoảng hốt, trước đây Thanh Như sẽ không bao giờ đưa lưng về phía anh ta.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, anh ta cảm thấy Thanh Như dường như đã gầy đi, chẳng lẽ cơ thể vẫn chưa khỏi sao?
Đi đến một nơi không người, Tiêu Thanh Như dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông mà cô đã từng yêu.
Có thể là số lần thất vọng đã quá nhiều, hoàn toàn tuyệt vọng với mối tình đó nên trong khoảng thời gian này Tiêu Thanh Như cũng không hề nhớ tới Giang Xuyên.
Nếu như đối phương không tới tìm cô, dần dần người này thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Đôi mắt ẩn chứa tình cảm của Giang Xuyên làm cho Tiêu Thanh Như không thoải mái, cô nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Có việc gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.”
Giọng nói quá mức lạnh lùng, giống như muốn làm người ta rét cóng.
Trong lòng Giang Xuyên thấy chua xót, ngày đó ở phòng bệnh, dường như thái độ của cô không có lạnh lùng đến mức này.
Bây giờ anh ta xin lỗi có còn kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro