Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chờ Đợi Tiêu Th...
2024-10-04 23:23:50
Tiêu Hoài Thư nói: "Sao mẹ không đi làm chứ? Địa điểm làm việc của mẹ là ở trong nhà, nội dung công việc là giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, có cái nào không vất vả đâu chứ? Ăn một cái trứng gà thì có làm sao?"
Tiêu Thanh Như cũng hùa theo: "Một mình mẹ phải làm rất nhiều việc, mẹ là người cống hiến nhiều nhất ở trong nhà chúng ta."
"Bố, bố phải phát tiền lương cho mẹ đó."
"Không phải tiền lương của bố đều đã nộp hết rồi sao, còn phải phát nữa à?"
Mẹ Tiêu được hai đứa con dỗ dành mà vui vẻ ở trong bụng: "Túi tiền của bố con còn sạch hơn mặt ông ấy, mẹ còn phải phát tiền tiêu vặt cho ông ấy nữa đấy."
Vẻ mặt cha Tiêu xấu hổ: "Khụ, ăn cơm đi."
Bà mỉm cười nhìn chồng, được rồi, giữ lại một chút mặt mũi của ông ở trước mặt bọn trẻ.
Được chồng quan tâm, hai đứa con thì ngoan ngoãn, không phải vì bà không có đi làm và không kiếm được tiền mà xem nhẹ, trong lòng mẹ Tiêu ấm áp vô cùng.
Bà cũng không biết vì sao mình lại có thể may mắn đến như vậy, gặp được một người chồng tốt và những đứa con như vậy.
"Lão Tiêu, anh ăn nhiều cháo một chút cho dễ tiêu hóa."
"Ôi, lớn tuổi rồi chỉ có thể ăn cháo thôi."
"Lời này nói ra người ta không biết còn tưởng em bạc đãi anh."
"Ai dám nghĩ như vậy? Em nói đi, anh sẽ đi nói chuyện với người đó, buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, đây là em quan tâm đến anh."
"Được, được, anh lo ăn cơm của mình đi."
Nhìn thấy cách mà cha mẹ chung sống với nhau, trong lòng Tiêu Thanh Như vô cùng ngưỡng mộ.
Cha ở trước mặt người ngoài vô cùng nghiêm khắc nhưng những lúc ở nhà, ông cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Vốn dĩ cho rằng cô và Giang Xuyên có tình cảm từ thời thơ ấu, tình cảm rất tốt lại sâu sắc.
Nhưng đúng là bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù hiện tại Tiêu Thanh Như chỉ mong muốn mình nhảy múa thật giỏi, sự nghiệp phát triển nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác mong chờ.
Mong chờ người chồng tương lai của mình sau này cũng sẽ như thế.
Cô không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần tính tình đối phương tốt, bất kỳ lúc nào cũng kiên định lựa chọn cô, như vậy đủ rồi.
*
Giang Xuyên không thể lay chuyển được cha mình để ông ấy giúp đỡ.
Nếu là trước đây anh ta có thể nhờ Tiêu Thanh Như nói giúp mình, dù sao việc này đối với cha Tiêu mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại quan hệ của hai người hoàn toàn ầm ĩ, Tiêu Thanh Như đã tỏ rõ thái độ không muốn gặp lại anh ta, Giang xuyên đúng thật không còn cách nào khác.
Hơn nữa, anh ta sợ vì chuyện của Đỗ Vãn Thu mà lại làm phiền Tiêu Thanh Như rồi khiến đối phương ngày càng xa cách anh ta.
"Rất xin lỗi, tôi đã phụ sự tín nhiệm của cô."
Đỗ Vãn Thu cực kỳ không cam tâm, cô ta ở lại chỗ này cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, vì sao tất cả mọi người đều muốn coi thường mẹ góa con coi bọn họ chứ?
Còn Giang Xuyên, anh ta dễ dàng bỏ cuộc như thế sao?
Rõ ràng chỉ mới trôi qua vài ngày, vì sao anh ta không thể cố gắng hơn một chút nữa chứ?
Cô ta gượng cười rồi hỏi: "Em biết anh đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ đây là số phận của hai mẹ con em, không thể ở lại nơi này cũng không sao đâu, sống ở đâu mà không phải sống?"
"Cô cũng đừng tự hạ thấp bản thân, sau này nếu có khó khăn gì đều có thể viết thư cho tôi, chuyện gì tôi giúp được sẽ giúp, nhất định sẽ không từ chối."
Anh ta lấy ta tiền và phiếu đã chuẩn bị trước đó: "Ở đây có một trăm nhân dân tệ, một mình cô nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng sau này sẽ cần dùng tới."
Ngón tay vuốt ve một chút: "Đồng chí Giang, anh đã giúp em quá nhiều rồi, con đường sau này em sẽ tự mình đi, em không cần tiền của anh."
Nếu Giang Xuyên đã quyết định đưa cho cô ta sẽ không đổi ý: "Cô nhận đi, trong tay có tiền cuộc sống sau này của hai người cũng sẽ thoải mái một chút."
Đỗ Vãn Thu vô cùng cảm động: "Đồng chí Giang, từ nhỏ đến lớn anh là người duy nhất đối xử với em tốt như vậy."
Giống như nói đến chuyện đau lòng, từng giọt, từng giọt nước mắt lại rơi xuống, rất nhanh lại được lau đi.
Đỗ Vãn Thu cầm tiền đặt lại trong tay của Giang Xuyên: "Có tấm lòng của anh là đủ rồi, số tiền này quá lớn em không thể nhận."
"Đây là tiền tôi cho đứa nhỏ, tôi nhìn thấy cô sinh nó ra, đặc biệt có tình cảm với nó."
"Tấm lòng của anh thì em xin nhận, tiền của anh vẫn nên lấy lại đi, nếu không lúc em trở về quê cũng sẽ bị mẹ chồng cướp đi, cũng không để cho đứa nhỏ được."
Đứa nhỏ ở trong phòng khóc lớn, Đỗ Vãn Thu không nói tiếng nào đi vào phòng cho nó bú sữa.
Tiêu Thanh Như cũng hùa theo: "Một mình mẹ phải làm rất nhiều việc, mẹ là người cống hiến nhiều nhất ở trong nhà chúng ta."
"Bố, bố phải phát tiền lương cho mẹ đó."
"Không phải tiền lương của bố đều đã nộp hết rồi sao, còn phải phát nữa à?"
Mẹ Tiêu được hai đứa con dỗ dành mà vui vẻ ở trong bụng: "Túi tiền của bố con còn sạch hơn mặt ông ấy, mẹ còn phải phát tiền tiêu vặt cho ông ấy nữa đấy."
Vẻ mặt cha Tiêu xấu hổ: "Khụ, ăn cơm đi."
Bà mỉm cười nhìn chồng, được rồi, giữ lại một chút mặt mũi của ông ở trước mặt bọn trẻ.
Được chồng quan tâm, hai đứa con thì ngoan ngoãn, không phải vì bà không có đi làm và không kiếm được tiền mà xem nhẹ, trong lòng mẹ Tiêu ấm áp vô cùng.
Bà cũng không biết vì sao mình lại có thể may mắn đến như vậy, gặp được một người chồng tốt và những đứa con như vậy.
"Lão Tiêu, anh ăn nhiều cháo một chút cho dễ tiêu hóa."
"Ôi, lớn tuổi rồi chỉ có thể ăn cháo thôi."
"Lời này nói ra người ta không biết còn tưởng em bạc đãi anh."
"Ai dám nghĩ như vậy? Em nói đi, anh sẽ đi nói chuyện với người đó, buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, đây là em quan tâm đến anh."
"Được, được, anh lo ăn cơm của mình đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy cách mà cha mẹ chung sống với nhau, trong lòng Tiêu Thanh Như vô cùng ngưỡng mộ.
Cha ở trước mặt người ngoài vô cùng nghiêm khắc nhưng những lúc ở nhà, ông cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Vốn dĩ cho rằng cô và Giang Xuyên có tình cảm từ thời thơ ấu, tình cảm rất tốt lại sâu sắc.
Nhưng đúng là bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù hiện tại Tiêu Thanh Như chỉ mong muốn mình nhảy múa thật giỏi, sự nghiệp phát triển nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác mong chờ.
Mong chờ người chồng tương lai của mình sau này cũng sẽ như thế.
Cô không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần tính tình đối phương tốt, bất kỳ lúc nào cũng kiên định lựa chọn cô, như vậy đủ rồi.
*
Giang Xuyên không thể lay chuyển được cha mình để ông ấy giúp đỡ.
Nếu là trước đây anh ta có thể nhờ Tiêu Thanh Như nói giúp mình, dù sao việc này đối với cha Tiêu mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại quan hệ của hai người hoàn toàn ầm ĩ, Tiêu Thanh Như đã tỏ rõ thái độ không muốn gặp lại anh ta, Giang xuyên đúng thật không còn cách nào khác.
Hơn nữa, anh ta sợ vì chuyện của Đỗ Vãn Thu mà lại làm phiền Tiêu Thanh Như rồi khiến đối phương ngày càng xa cách anh ta.
"Rất xin lỗi, tôi đã phụ sự tín nhiệm của cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Vãn Thu cực kỳ không cam tâm, cô ta ở lại chỗ này cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, vì sao tất cả mọi người đều muốn coi thường mẹ góa con coi bọn họ chứ?
Còn Giang Xuyên, anh ta dễ dàng bỏ cuộc như thế sao?
Rõ ràng chỉ mới trôi qua vài ngày, vì sao anh ta không thể cố gắng hơn một chút nữa chứ?
Cô ta gượng cười rồi hỏi: "Em biết anh đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ đây là số phận của hai mẹ con em, không thể ở lại nơi này cũng không sao đâu, sống ở đâu mà không phải sống?"
"Cô cũng đừng tự hạ thấp bản thân, sau này nếu có khó khăn gì đều có thể viết thư cho tôi, chuyện gì tôi giúp được sẽ giúp, nhất định sẽ không từ chối."
Anh ta lấy ta tiền và phiếu đã chuẩn bị trước đó: "Ở đây có một trăm nhân dân tệ, một mình cô nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng sau này sẽ cần dùng tới."
Ngón tay vuốt ve một chút: "Đồng chí Giang, anh đã giúp em quá nhiều rồi, con đường sau này em sẽ tự mình đi, em không cần tiền của anh."
Nếu Giang Xuyên đã quyết định đưa cho cô ta sẽ không đổi ý: "Cô nhận đi, trong tay có tiền cuộc sống sau này của hai người cũng sẽ thoải mái một chút."
Đỗ Vãn Thu vô cùng cảm động: "Đồng chí Giang, từ nhỏ đến lớn anh là người duy nhất đối xử với em tốt như vậy."
Giống như nói đến chuyện đau lòng, từng giọt, từng giọt nước mắt lại rơi xuống, rất nhanh lại được lau đi.
Đỗ Vãn Thu cầm tiền đặt lại trong tay của Giang Xuyên: "Có tấm lòng của anh là đủ rồi, số tiền này quá lớn em không thể nhận."
"Đây là tiền tôi cho đứa nhỏ, tôi nhìn thấy cô sinh nó ra, đặc biệt có tình cảm với nó."
"Tấm lòng của anh thì em xin nhận, tiền của anh vẫn nên lấy lại đi, nếu không lúc em trở về quê cũng sẽ bị mẹ chồng cướp đi, cũng không để cho đứa nhỏ được."
Đứa nhỏ ở trong phòng khóc lớn, Đỗ Vãn Thu không nói tiếng nào đi vào phòng cho nó bú sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro