Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 3
2024-10-04 23:23:50
Thời khắc hôn mê, Tiêu Thanh Như cảm giác có người bế mình lên.
"Đồng chí Tiêu, tỉnh."
Cái ôm ấm áp như lò lửa lớn, hòa tan thân thể đông cứng của cô, khiến cô sinh lòng nhớ nhung.
Con mắt hơi mở ra một khe nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt cương nghị.
Lúc hô hấp phả ra khí trắng làm mờ ngũ quan, chỉ có đôi mắt sắc bén như ưng kia lưu lại ở trong đầu óc của cô.
Thân thể không tự chủ được sáp lại gần nơi phát ra ấm áp, thấp giọng nỉ non, "Đau."
Người đàn ông ôm cô khẩn trương hỏi: "Đau ở chỗ nào?"
Nhưng Tiêu Thanh Như đã không còn khí lực trả lời, dần dần đã mất đi ý thức.
Hứa Mục Chu không nghĩ tới lần nữa nhìn thấy Tiêu Thanh Như sẽ là cảnh tượng như vậy.
Đất trời tuyết trắng, ngoại trừ người đi làm, những người khác ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài.
Nếu như không ai phát hiện cô, hậu quả sẽ là như thế nào anh không dám nghĩ.
"Đồng chí Tiêu?"
Lung lay cánh tay, "Tỉnh!"
Người trong ngực đã ngất đi, thân thể mềm nhũn, tay vô lực rủ xuống, không hề đáp lại.
Hứa Mục Chu lần đần tiên cảm nhận được tư vị của sợ hãi, "Thanh Như, tôi đưa em đi bệnh viện."
"Đừng ngủ!"
Tiếng bước chân hốt hoảng từ xa mà đến gần, người xếp hàng xem bệnh không tự chủ được nhìn qua.
"Nhường một chút!"
"Phiền nhường một chút!"
"Bác sĩ! Mau đến khám cho cô ấy!"
"Nhanh!"
Trong bệnh viện không thể lớn tiếng ồn ào, nhưng Hứa Mục Chu quá mức bối rối, đã không lo được nhiều như vậy.
Thấy vậy, tất cả mọi người tự giác nhường ra một con đường, ưu tiên cơ hội khám bệnh cho người vội vàng đến kia.
Nhân viên y tế xem xét trạng thái của Tiêu Thanh Như liền biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Vội vàng nói: "Trước tiên anh buông bệnh nhân xuống, cởi áo khoác cô ấy ra, chúng tôi phải kiểm tra sau đó mới biết được tình huống."
Hứa Mục Chu không dám chậm trễ, vội vàng làm theo.
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thanh Như tái nhợt đến trong suốt, anh không khỏi cắn chặt hàm răng.
"Nhất định phải chữa được cho cô ấy!"
Thiên kim của Tiêu Tư lệnh, còn là diễn viên vũ đạo có thiên phú nhất đoàn văn công, toàn bộ quân đội có ai không biết?
Bác sĩ một mặt nghiêm túc, "Chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của chúng tôi, phiền đồng chí ra ngoài chờ, chậm trễ thêm một phút, đối với người bệnh mà nói chính là thêm một phần nguy hiểm."
Bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng khám, cả người Hứa Mục Chu đều hoảng hốt.
Tiêu Thanh Như như thiên nga trắng tỏa sáng lấp lánh, cô hẳn là ở trên sân khấu, ở trong tiếng vỗ tay, chứ không phải mặt không còn chút máu nằm ở trên giường bệnh.
Hai tay vô thức xiết chặt.
Anh không muốn Tiêu Thanh Như xảy ra chuyện.
Một chút cũng không muốn.
Qua hồi lâu, mới phản ứng được còn chưa thông báo cho người nhà của Tiêu Thanh Như, nếu có tình huống như thế nào, phải cần người nhà ở đây.
Quay đầu mắt nhìn đóng chặt cửa, bước nhanh rời đi.
"Đồng chí bác sĩ, mượn dùng điện thoại một chút."
"Dùng đi."
Liên tục gọi mấy cuốc điện thoại, mới liên hệ được cha Tiêu và mẹ Tiêu.
Trở lại phòng khám, bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ cho Tiêu Thanh Như xong rồi.
"Đồng chí Tiêu là bị viêm ruột thừa, thời gian chậm trễ quá lâu, hiện tại nhất định phải giải phẫu, người nhà đã tới chưa?"
"Phẩu thuật trước đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tình huống hiện tại, dù cho Hứa Mục Chu không nói, bác sĩ cũng sẽ triển khai biện pháp khẩn cấp.
Nhưng mà, đã có người nói anh sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm, bác sĩ cũng không có ý kiến.
Tay run run, ký xuống tên của mình.
Tận mắt nhìn thấy Tiêu Thanh Như được đưa vào phòng giải phẫu, Hứa Mục Chu như tùng bách thẳng tắp đứng tại cổng, nắm chặt tay bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương đều trắng bệch.
Nhịp tim rất nhanh, so với lần đầu tiên lái phi cơ thi hành nhiệm vụ thì còn nhanh hơn.
Trong cổ họng giống như là kìm nén một cỗ khí, ra không được, mặt căng cứng, đến mức hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
"Đồng chí Tiêu, tỉnh."
Cái ôm ấm áp như lò lửa lớn, hòa tan thân thể đông cứng của cô, khiến cô sinh lòng nhớ nhung.
Con mắt hơi mở ra một khe nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt cương nghị.
Lúc hô hấp phả ra khí trắng làm mờ ngũ quan, chỉ có đôi mắt sắc bén như ưng kia lưu lại ở trong đầu óc của cô.
Thân thể không tự chủ được sáp lại gần nơi phát ra ấm áp, thấp giọng nỉ non, "Đau."
Người đàn ông ôm cô khẩn trương hỏi: "Đau ở chỗ nào?"
Nhưng Tiêu Thanh Như đã không còn khí lực trả lời, dần dần đã mất đi ý thức.
Hứa Mục Chu không nghĩ tới lần nữa nhìn thấy Tiêu Thanh Như sẽ là cảnh tượng như vậy.
Đất trời tuyết trắng, ngoại trừ người đi làm, những người khác ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài.
Nếu như không ai phát hiện cô, hậu quả sẽ là như thế nào anh không dám nghĩ.
"Đồng chí Tiêu?"
Lung lay cánh tay, "Tỉnh!"
Người trong ngực đã ngất đi, thân thể mềm nhũn, tay vô lực rủ xuống, không hề đáp lại.
Hứa Mục Chu lần đần tiên cảm nhận được tư vị của sợ hãi, "Thanh Như, tôi đưa em đi bệnh viện."
"Đừng ngủ!"
Tiếng bước chân hốt hoảng từ xa mà đến gần, người xếp hàng xem bệnh không tự chủ được nhìn qua.
"Nhường một chút!"
"Phiền nhường một chút!"
"Bác sĩ! Mau đến khám cho cô ấy!"
"Nhanh!"
Trong bệnh viện không thể lớn tiếng ồn ào, nhưng Hứa Mục Chu quá mức bối rối, đã không lo được nhiều như vậy.
Thấy vậy, tất cả mọi người tự giác nhường ra một con đường, ưu tiên cơ hội khám bệnh cho người vội vàng đến kia.
Nhân viên y tế xem xét trạng thái của Tiêu Thanh Như liền biết vấn đề rất nghiêm trọng.
Vội vàng nói: "Trước tiên anh buông bệnh nhân xuống, cởi áo khoác cô ấy ra, chúng tôi phải kiểm tra sau đó mới biết được tình huống."
Hứa Mục Chu không dám chậm trễ, vội vàng làm theo.
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thanh Như tái nhợt đến trong suốt, anh không khỏi cắn chặt hàm răng.
"Nhất định phải chữa được cho cô ấy!"
Thiên kim của Tiêu Tư lệnh, còn là diễn viên vũ đạo có thiên phú nhất đoàn văn công, toàn bộ quân đội có ai không biết?
Bác sĩ một mặt nghiêm túc, "Chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của chúng tôi, phiền đồng chí ra ngoài chờ, chậm trễ thêm một phút, đối với người bệnh mà nói chính là thêm một phần nguy hiểm."
Bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng khám, cả người Hứa Mục Chu đều hoảng hốt.
Tiêu Thanh Như như thiên nga trắng tỏa sáng lấp lánh, cô hẳn là ở trên sân khấu, ở trong tiếng vỗ tay, chứ không phải mặt không còn chút máu nằm ở trên giường bệnh.
Hai tay vô thức xiết chặt.
Anh không muốn Tiêu Thanh Như xảy ra chuyện.
Một chút cũng không muốn.
Qua hồi lâu, mới phản ứng được còn chưa thông báo cho người nhà của Tiêu Thanh Như, nếu có tình huống như thế nào, phải cần người nhà ở đây.
Quay đầu mắt nhìn đóng chặt cửa, bước nhanh rời đi.
"Đồng chí bác sĩ, mượn dùng điện thoại một chút."
"Dùng đi."
Liên tục gọi mấy cuốc điện thoại, mới liên hệ được cha Tiêu và mẹ Tiêu.
Trở lại phòng khám, bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ cho Tiêu Thanh Như xong rồi.
"Đồng chí Tiêu là bị viêm ruột thừa, thời gian chậm trễ quá lâu, hiện tại nhất định phải giải phẫu, người nhà đã tới chưa?"
"Phẩu thuật trước đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tình huống hiện tại, dù cho Hứa Mục Chu không nói, bác sĩ cũng sẽ triển khai biện pháp khẩn cấp.
Nhưng mà, đã có người nói anh sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm, bác sĩ cũng không có ý kiến.
Tay run run, ký xuống tên của mình.
Tận mắt nhìn thấy Tiêu Thanh Như được đưa vào phòng giải phẫu, Hứa Mục Chu như tùng bách thẳng tắp đứng tại cổng, nắm chặt tay bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương đều trắng bệch.
Nhịp tim rất nhanh, so với lần đầu tiên lái phi cơ thi hành nhiệm vụ thì còn nhanh hơn.
Trong cổ họng giống như là kìm nén một cỗ khí, ra không được, mặt căng cứng, đến mức hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro