Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Không Cần Lừa M...
2024-10-04 23:23:50
"Tôi ăn bánh bao thịt hai ngày trước anh em mang tới rồi, rất ngon, tôi có hai tấm vé xem phim, nghe nói mấy ngày nay đoàn cho em nghỉ ngơi, em cầm lấy đi xem với bạn đi."
Sắp đến hội diễn, có thể là lo lắng cho cảm xúc của Tiêu Thanh Như, nên đội trưởng đã cho cô nghỉ.
Tiêu Thanh Như không lo lắng gì, nhưng có ai không thích nghỉ đâu?
Nhân khoảng thời gian này, cô sẽ chăm chút lại bài múa đơn ở hội diễn tết âm lịch.
Lãnh đạo cho cô cơ hội, cô không thể để người ta thất vọng được.
Hôm trước cô nhắc đến chuyện này khi ăn cơm, Hứa Mục Chu chắc là nghe được từ chỗ anh trai cô.
Cô thầm nghĩ, người này vẫn thật lắm mồm!
Bên kia, Tiêu Hoài Thư vừa mới hoàn thành huấn luyện đu thang dây thì bỗng hắt xì, ai đang mắng sau lưng anh ấy?
Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như không nhận, anh đưa vé xem phim ra trước: "Tôi lớn tuổi rồi, không thích xem những thứ này, nếu em không rảnh thì có thể đưa cho người khác."
Đống đồ ăn trong nhà vẫn chưa giải quyết hết, sao Tiêu Thanh Như không biết xấu hổ mà nhận đồ của anh nữa chứ?
"Hay là anh hỏi đồng đội của anh xem, nói không chừng có người nguyện ý xem?"
"Tôi hỏi rồi, bọn họ cũng không thích xem."
Tiêu Thanh Như bị anh nhìn chằm chằm, cô vô cớ thấy hơi căng thẳng, không biết tại sao bèn nhận lấy vé xem phim.
Tiêu Thanh Như bình tĩnh lại: "Đồng chí Hứa, cảm ơn vé xem phim của anh, khi nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm căn tin.”
Hứa Mục Chu kiềm chế nội tâm vui mừng như điên, anh rất muốn nói hôm nay anh rảnh.
Nhưng nếu hôm nay dùng mất cơ hội, sau này lúc anh nhớ cô thì phải làm sao?
Không được, không thể sốt ruột.
Làm người không thể quá tham lam, Hứa Mục Chu tự nhủ như vậy.
"Hôm nay tôi còn có việc, nếu em quá áy náy, thì tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tiêu Thanh Như: "..."
Sao nghe lời này lại có vẻ lạ lạ?
"Khi nào anh rảnh? Anh quyết định thời gian, bên tôi đều rảnh cả, gần như không có chuyện gì."
Hứa Mục Chu suy tư một lát: "Chờ em hết ngày nghỉ thì chúng ta ăn cơm cùng nhé, đến lúc tôi mang công văn đến công đoàn, rồi đón em?"
"Cũng được."
Đi nhà hàng có thể khiến Hứa Mục Chu tốn kém, vậy nên ăn ở căn tin là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Thanh Như cất vé xem phim vào túi vải màu xanh biếc cô mang theo: "Đồng chí Hứa, tôi xin phép về nhà trước."
Hứa Mục Chu nâng tay: "Tạm biệt, chú ý an toàn."
Tiêu Thanh Như cười lễ phép với anh: "Anh cũng mau trở về đi."
"Ừ."
Tiêu Thanh Như không quay đầu lại, cô không biết Hứa Mục Chu vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo cô rời đi.
Trong ánh mắt anh có sự vui vẻ chưa từng có, có sự ái mộ và si mê.
"Hứa Mục Chu, anh đừng đánh chủ ý lên người Thanh Như!"
Người đàn ông cao lớn xoay người, sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất.
Hứa Mục Chu cũng không bất ngờ khi Giang Xuyên nhảy ra từ phía sau, anh nhàn nhạt nhìn anh ta: "Không làm rùa đen rụt đầu nữa?"
Giang Xuyên nghĩ đến hành vi hèn nhát vừa rồi, anh ta nghẹn họng.
"Thanh Như là cô gái tốt, anh đừng làm tổn thương cô ấy."
Hứa Mục Chu như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, anh cười nhạo: "Không cần anh đến nói cho tôi biết cô ấy là người tốt, hơn nữa, từ đầu tới cuối không phải anh là người làm tổn thương cô ấy sao?"
Giang Xuyên như bị đâm trúng nỗi đau, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi không làm tổn thương cô ấy, Thanh Như nghe mấy lời đồn nên hiểu lầm tôi mà thôi."
Ánh mắt Hứa Mục Chu thay đổi, giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo mũi nhọn: "Xem ra anh không thừa nhận mình làm sai, cũng không cảm thấy bỏ Thanh Như lại giữa đường sẽ làm cô ấy đau lòng, anh như vậy thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ với tôi."
Đối thủ?
Hứa Mục Chu thật sự có tâm tư với Thanh Như!
Mắt vĩ của Giang Xuyên đỏ bừng, giống như là bị người khác cướp đi thứ gì đó mình yêu thương.
Các ngón tay quá dùng sức lên phát ra tiếng răng rắc.
"Anh không được xen vào chuyện của tôi và Thanh Như, Hứa Mục Chu tôi cảnh cáo anh, cách xa Thanh Như ra cho tôi."
"Anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi và anh ấy." Tiếng con gái nhẹ nhàng nhưng lại kiên định ở phía sau truyền tới.
Sắp đến hội diễn, có thể là lo lắng cho cảm xúc của Tiêu Thanh Như, nên đội trưởng đã cho cô nghỉ.
Tiêu Thanh Như không lo lắng gì, nhưng có ai không thích nghỉ đâu?
Nhân khoảng thời gian này, cô sẽ chăm chút lại bài múa đơn ở hội diễn tết âm lịch.
Lãnh đạo cho cô cơ hội, cô không thể để người ta thất vọng được.
Hôm trước cô nhắc đến chuyện này khi ăn cơm, Hứa Mục Chu chắc là nghe được từ chỗ anh trai cô.
Cô thầm nghĩ, người này vẫn thật lắm mồm!
Bên kia, Tiêu Hoài Thư vừa mới hoàn thành huấn luyện đu thang dây thì bỗng hắt xì, ai đang mắng sau lưng anh ấy?
Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như không nhận, anh đưa vé xem phim ra trước: "Tôi lớn tuổi rồi, không thích xem những thứ này, nếu em không rảnh thì có thể đưa cho người khác."
Đống đồ ăn trong nhà vẫn chưa giải quyết hết, sao Tiêu Thanh Như không biết xấu hổ mà nhận đồ của anh nữa chứ?
"Hay là anh hỏi đồng đội của anh xem, nói không chừng có người nguyện ý xem?"
"Tôi hỏi rồi, bọn họ cũng không thích xem."
Tiêu Thanh Như bị anh nhìn chằm chằm, cô vô cớ thấy hơi căng thẳng, không biết tại sao bèn nhận lấy vé xem phim.
Tiêu Thanh Như bình tĩnh lại: "Đồng chí Hứa, cảm ơn vé xem phim của anh, khi nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm căn tin.”
Hứa Mục Chu kiềm chế nội tâm vui mừng như điên, anh rất muốn nói hôm nay anh rảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu hôm nay dùng mất cơ hội, sau này lúc anh nhớ cô thì phải làm sao?
Không được, không thể sốt ruột.
Làm người không thể quá tham lam, Hứa Mục Chu tự nhủ như vậy.
"Hôm nay tôi còn có việc, nếu em quá áy náy, thì tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tiêu Thanh Như: "..."
Sao nghe lời này lại có vẻ lạ lạ?
"Khi nào anh rảnh? Anh quyết định thời gian, bên tôi đều rảnh cả, gần như không có chuyện gì."
Hứa Mục Chu suy tư một lát: "Chờ em hết ngày nghỉ thì chúng ta ăn cơm cùng nhé, đến lúc tôi mang công văn đến công đoàn, rồi đón em?"
"Cũng được."
Đi nhà hàng có thể khiến Hứa Mục Chu tốn kém, vậy nên ăn ở căn tin là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Thanh Như cất vé xem phim vào túi vải màu xanh biếc cô mang theo: "Đồng chí Hứa, tôi xin phép về nhà trước."
Hứa Mục Chu nâng tay: "Tạm biệt, chú ý an toàn."
Tiêu Thanh Như cười lễ phép với anh: "Anh cũng mau trở về đi."
"Ừ."
Tiêu Thanh Như không quay đầu lại, cô không biết Hứa Mục Chu vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo cô rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ánh mắt anh có sự vui vẻ chưa từng có, có sự ái mộ và si mê.
"Hứa Mục Chu, anh đừng đánh chủ ý lên người Thanh Như!"
Người đàn ông cao lớn xoay người, sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất.
Hứa Mục Chu cũng không bất ngờ khi Giang Xuyên nhảy ra từ phía sau, anh nhàn nhạt nhìn anh ta: "Không làm rùa đen rụt đầu nữa?"
Giang Xuyên nghĩ đến hành vi hèn nhát vừa rồi, anh ta nghẹn họng.
"Thanh Như là cô gái tốt, anh đừng làm tổn thương cô ấy."
Hứa Mục Chu như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, anh cười nhạo: "Không cần anh đến nói cho tôi biết cô ấy là người tốt, hơn nữa, từ đầu tới cuối không phải anh là người làm tổn thương cô ấy sao?"
Giang Xuyên như bị đâm trúng nỗi đau, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi không làm tổn thương cô ấy, Thanh Như nghe mấy lời đồn nên hiểu lầm tôi mà thôi."
Ánh mắt Hứa Mục Chu thay đổi, giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo mũi nhọn: "Xem ra anh không thừa nhận mình làm sai, cũng không cảm thấy bỏ Thanh Như lại giữa đường sẽ làm cô ấy đau lòng, anh như vậy thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ với tôi."
Đối thủ?
Hứa Mục Chu thật sự có tâm tư với Thanh Như!
Mắt vĩ của Giang Xuyên đỏ bừng, giống như là bị người khác cướp đi thứ gì đó mình yêu thương.
Các ngón tay quá dùng sức lên phát ra tiếng răng rắc.
"Anh không được xen vào chuyện của tôi và Thanh Như, Hứa Mục Chu tôi cảnh cáo anh, cách xa Thanh Như ra cho tôi."
"Anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi và anh ấy." Tiếng con gái nhẹ nhàng nhưng lại kiên định ở phía sau truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro