Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Lời Gièm Pha 1
2024-10-04 23:23:50
Khác với không khí vui vẻ của nhà họ Tiêu, nhà họ Giang lại ầm ĩ đến gà bay chó chạy.
Đỗ Vãn Thu nhờ chị dâu Vương đưa con đến nhà họ Giang, còn mình thì bỏ đi!
Dáng vẻ cô ta khóc sướt mướt rời đi, khiến người ta nghi ngờ liệu cô ta có định làm điều gì ngu ngốc hay không?
“Vãn Thu nói, đồng chí Giang nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, nhờ tôi đưa đứa bé qua nhà cậu."
Đột nhiên bị nhét một đứa bé đang khóc vào trong lòng, mẹ Giang nổi điên lên, nói: "Đứa bé này không thân không thích gì với nhà họ Giang chúng tôi, đưa đến nhà chúng tôi làm gì?"
"Chuyện đó tôi không biết, mẹ đứa bé nói như vậy, tôi chỉ giúp đưa đứa bé qua, còn chuyện khác không liên quan đến tôi."
"Cô mang nó từ đâu đến thì đưa nó trở về chỗ đấy, đừng mong ở lại nhà chúng tôi."
Đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, chị dâu Vương sẽ không nhận.
Cuống cuồng nói: “Hay là nhà bà đi tìm người đi, tôi nhìn thấy cô ta chạy về phía sau núi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Giang Xuyên nhà bà sẽ gặp rắc rối lớn.”
Sắc mặt mẹ Giang tối sầm lại: "Gặp rắc rối là có ý gì? Cô ta sống hay chết thì liên quan gì đến con trai của tôi? Đừng có cái gì cũng đổ hết lên đầu con trai tôi!"
"Cũng không thể nói như vậy, nếu đồng chí Giang không đi tìm cô ta, thì làm gì có loại tin đồn như thế?"
Mẹ Giang biết chuyện xảy ra ban ngày, còn chưa nghĩ ra cách rửa oan cho con trai, không ngờ Đỗ Vãn Thu lại gây chuyện như vậy.
Chuyện trở nên ầm ĩ như thế, phải giải quyết thế nào đây?
Trong lòng càng lo lắng, giọng điệu bà ấy càng hung hăng: “Gì mà con trai trai tôi đi tìm cô ta? Nó đi đưa tiền cho cô ta đấy chứ! Lao tâm lao lực giúp đỡ cô ta, cuối cùng lại là lỗi của con trai tôi?"
“Bà nói lời này với tôi cũng vô dụng, cô ta là một quả phụ, mỗi người một ngụm nước bọt, không phải sẽ dìm chết cô ta sao? Cho dù lần này không xảy ra chuyện gì, sau này cô ta làm sao cũng có thể kết hôn được nữa? Đời này của cô ta bị đồng chí Giang hủy hoại rồi."
Mẹ Giang giận đến run người: "Đúng là đồ yêu tinh hại người! Cô ta muốn chết thì để cô ta chết đi, mọi chuyện coi như xong!"
Nếu không phải còn lý trí, bà ấy đã ném đứa bé trong tay đi rồi.
Nếu muốn chết thật, sao cô ta không dẫn cả thằng nhãi con này theo, cùng chết luôn đi!
Giang Xuyên không biết tại sao sự việc lại thành ra như vậy.
Rõ ràng anh ta đã giúp Đỗ Vãn Thu, sao lại biến thành hủy hoại cuộc đời cô ta chứ?
Mạng người đang bị đe dọa, anh ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Giang Xuyên đứng bật dậy, nói: “Con đi tìm cô ta.”
Nói xong, anh ta chạy ra ngoài như một cơn gió.
Mẹ Giang đứng ở cửa, muốn gọi con trai trở lại, nhưng lại sợ nếu Đỗ Vãn Thu chết thật thì nhà họ Giang bọn họ cũng coi như xong.
Không chỉ con trai, mà cả cha của bọn trẻ, tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy.
"Oa oa oa ~ "
"Khóc khóc khóc, mày còn có mặt mũi mà khóc!"
Đứa bé không nghe hiểu lời người lớn nói, bị la mắng một trận, càng khóc to hơn.
Chị dâu Vương hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói: “Vậy tôi đi trước, đứa bé này chỉ có thể tạm thời nhờ nhà bà chăm sóc."
Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cha Giang đi làm về, thấy vợ đang ôm một đứa bé đang khóc, mặt đầy khó hiểu: "Khóc cái gì? Đứa bé này ở đâu ra thế?"
"Là của Đỗ Vãn Thu."
“Con của cô ta sao lại ở nhà chúng ta?"
Cha Giang không chắc chắn hỏi: “Đừng bảo là thằng nhóc kia ôm về đấy nhé?"
Mẹ Giang kể chuyện vừa rồi cho ông ta nghe, cha Giang đứng tại chỗ, giống như đang tiêu hóa chuyện đã xảy ra.
Sau khi im lặng một lúc, ông ấy tức giận nói: "Trước đây tôi đã muốn dạy bảo nó, bà lại cứ ngăn tôi cơ, bây giờ thì hay chưa, gây ra phiền toái lớn như thế!"
"Ông đừng có vội, tình huống bây giờ thế nào chúng ta vẫn chưa biết, chờ con trai tìm cô ta trở về đã rồi nói sau."
Lửa giận trong lòng cha Giang càng dâng cao, vốn tưởng sau khi trải qua chuyện hủy hôn, Giang Xuyên sẽ biết kiềm chế lại, không ngờ nó lại càng ngày càng quá đáng.
Đỗ Vãn Thu có tiền cứu trợ, cần nó đưa tiền chắc?
Làm việc không có chừng mực như vậy, sau này sợ là sẽ gây ra họa lớn hơn!
Ông ấy đi đi lại lại vài bước, rồi nhìn đồng hồ trên tay: “Nó đi ra ngoài bao lâu rồi?”
"Được gần 1 tiếng rồi."
Đỗ Vãn Thu nhờ chị dâu Vương đưa con đến nhà họ Giang, còn mình thì bỏ đi!
Dáng vẻ cô ta khóc sướt mướt rời đi, khiến người ta nghi ngờ liệu cô ta có định làm điều gì ngu ngốc hay không?
“Vãn Thu nói, đồng chí Giang nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, nhờ tôi đưa đứa bé qua nhà cậu."
Đột nhiên bị nhét một đứa bé đang khóc vào trong lòng, mẹ Giang nổi điên lên, nói: "Đứa bé này không thân không thích gì với nhà họ Giang chúng tôi, đưa đến nhà chúng tôi làm gì?"
"Chuyện đó tôi không biết, mẹ đứa bé nói như vậy, tôi chỉ giúp đưa đứa bé qua, còn chuyện khác không liên quan đến tôi."
"Cô mang nó từ đâu đến thì đưa nó trở về chỗ đấy, đừng mong ở lại nhà chúng tôi."
Đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, chị dâu Vương sẽ không nhận.
Cuống cuồng nói: “Hay là nhà bà đi tìm người đi, tôi nhìn thấy cô ta chạy về phía sau núi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Giang Xuyên nhà bà sẽ gặp rắc rối lớn.”
Sắc mặt mẹ Giang tối sầm lại: "Gặp rắc rối là có ý gì? Cô ta sống hay chết thì liên quan gì đến con trai của tôi? Đừng có cái gì cũng đổ hết lên đầu con trai tôi!"
"Cũng không thể nói như vậy, nếu đồng chí Giang không đi tìm cô ta, thì làm gì có loại tin đồn như thế?"
Mẹ Giang biết chuyện xảy ra ban ngày, còn chưa nghĩ ra cách rửa oan cho con trai, không ngờ Đỗ Vãn Thu lại gây chuyện như vậy.
Chuyện trở nên ầm ĩ như thế, phải giải quyết thế nào đây?
Trong lòng càng lo lắng, giọng điệu bà ấy càng hung hăng: “Gì mà con trai trai tôi đi tìm cô ta? Nó đi đưa tiền cho cô ta đấy chứ! Lao tâm lao lực giúp đỡ cô ta, cuối cùng lại là lỗi của con trai tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà nói lời này với tôi cũng vô dụng, cô ta là một quả phụ, mỗi người một ngụm nước bọt, không phải sẽ dìm chết cô ta sao? Cho dù lần này không xảy ra chuyện gì, sau này cô ta làm sao cũng có thể kết hôn được nữa? Đời này của cô ta bị đồng chí Giang hủy hoại rồi."
Mẹ Giang giận đến run người: "Đúng là đồ yêu tinh hại người! Cô ta muốn chết thì để cô ta chết đi, mọi chuyện coi như xong!"
Nếu không phải còn lý trí, bà ấy đã ném đứa bé trong tay đi rồi.
Nếu muốn chết thật, sao cô ta không dẫn cả thằng nhãi con này theo, cùng chết luôn đi!
Giang Xuyên không biết tại sao sự việc lại thành ra như vậy.
Rõ ràng anh ta đã giúp Đỗ Vãn Thu, sao lại biến thành hủy hoại cuộc đời cô ta chứ?
Mạng người đang bị đe dọa, anh ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Giang Xuyên đứng bật dậy, nói: “Con đi tìm cô ta.”
Nói xong, anh ta chạy ra ngoài như một cơn gió.
Mẹ Giang đứng ở cửa, muốn gọi con trai trở lại, nhưng lại sợ nếu Đỗ Vãn Thu chết thật thì nhà họ Giang bọn họ cũng coi như xong.
Không chỉ con trai, mà cả cha của bọn trẻ, tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy.
"Oa oa oa ~ "
"Khóc khóc khóc, mày còn có mặt mũi mà khóc!"
Đứa bé không nghe hiểu lời người lớn nói, bị la mắng một trận, càng khóc to hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Vương hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói: “Vậy tôi đi trước, đứa bé này chỉ có thể tạm thời nhờ nhà bà chăm sóc."
Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cha Giang đi làm về, thấy vợ đang ôm một đứa bé đang khóc, mặt đầy khó hiểu: "Khóc cái gì? Đứa bé này ở đâu ra thế?"
"Là của Đỗ Vãn Thu."
“Con của cô ta sao lại ở nhà chúng ta?"
Cha Giang không chắc chắn hỏi: “Đừng bảo là thằng nhóc kia ôm về đấy nhé?"
Mẹ Giang kể chuyện vừa rồi cho ông ta nghe, cha Giang đứng tại chỗ, giống như đang tiêu hóa chuyện đã xảy ra.
Sau khi im lặng một lúc, ông ấy tức giận nói: "Trước đây tôi đã muốn dạy bảo nó, bà lại cứ ngăn tôi cơ, bây giờ thì hay chưa, gây ra phiền toái lớn như thế!"
"Ông đừng có vội, tình huống bây giờ thế nào chúng ta vẫn chưa biết, chờ con trai tìm cô ta trở về đã rồi nói sau."
Lửa giận trong lòng cha Giang càng dâng cao, vốn tưởng sau khi trải qua chuyện hủy hôn, Giang Xuyên sẽ biết kiềm chế lại, không ngờ nó lại càng ngày càng quá đáng.
Đỗ Vãn Thu có tiền cứu trợ, cần nó đưa tiền chắc?
Làm việc không có chừng mực như vậy, sau này sợ là sẽ gây ra họa lớn hơn!
Ông ấy đi đi lại lại vài bước, rồi nhìn đồng hồ trên tay: “Nó đi ra ngoài bao lâu rồi?”
"Được gần 1 tiếng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro