Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Tôi Giúp Cô Ở L...
2024-10-04 23:23:50
Giang Xuyên mất hồn mất vía đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua căn phòng kí túc thì nhìn thấy Đỗ Vãn Thu đang bế đứa bé phơi nắng dưới tầng.
Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến đứa bé còn nhỏ như thế, trời thì lạnh, sao mà chịu được chứ?
Anh ta không nhịn được nói: “Đứa bé giờ còn chưa đầy tháng, trời lạnh như này thì đừng đưa nó ra ngoài nữa, nhiễm lạnh rồi lại phải tiêm thuốc uống thuốc.”
Đỗ Vãn Thu nhìn ra được sự do dự cùng chần chừ của anh ta.
Có phải vừa nãy anh ta đi gặp Tiêu Thanh Như không?
Nhưng mà trông bộ dạng của anh ta, chắc là không vui vẻ gì.
Cũng đúng, người kiêu ngạo như Tiêu Thanh Như, sao có thể chịu được người yêu của mình chọn người khác hết lần này đến lần khác được.
Nghĩ đến sau khi đứa bé đầy tháng là mình rời khỏi chỗ này rồi, Đỗ Vãn Thu không còn rảnh nghĩ đến chuyện của Tiêu Thanh Như nữa.
Cô ta nghẹn ngào hỏi: “Đồng chí Giang, tôi không muốn về quê, anh có thể giúp tôi không?”
“Tôi giúp được cô nhất thời, chứ không giúp được cô cả đời, sớm muộn gì cũng phải rời đi thôi.”
“Tôi biết lần này làm khó cho anh rồi, nhưng anh cũng biết tình hình ở quê tôi đấy, nếu như hai mẹ con tôi về đó, có sống sót được không cũng là vấn đề.”
Giang Xuyên nhíu mày: “Chuyện không nghiêm trọng đến mức như cô nói, nể tình đứa bé, mẹ chồng cô sẽ không làm khó hai người quá đâu.”
Đỗ Vãn Thu lắc đầu: “Anh không hiểu mẹ chồng tôi đâu, theo góc nhìn của bà ấy thì do tôi khắc chồng nên mới khiến bà ấy mất con trai, sau này về đó chắc chắn tôi với Tiểu Bảo không thể sống yên ổn được. Tôi thì không việc gì cả, nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ như thế, nếu như có chuyện gì thì tôi làm gì còn mặt mũi nào đi gặp bố nó nữa?”
Nhắc đến bạn tốt của mình, Giang Xuyên thấy khó xử, nhưng có những chuyện anh ta không thể quyết định được.
“Hay là cô cứ về quê chờ tin trước đã? Bác Tiêu nói sẽ có người chăm lo cho cuộc sống của hai người, rồi sẽ cố gắng hết sức giải quyết vấn đề công việc cho cô nữa, có công việc rồi thì có thể ở kí túc xá, đến lúc đó mẹ chồng cô cũng không thể can thiệp vào chuyện của cô được nữa.”
Đỗ Vãn Thu lau nước mắt: “Công việc bên ngoài ghế người nào người nấy ngồi cả rồi, làm gì còn vị trí nào trống mà thu xếp được cho tôi chứ? Với lại, nếu như tôi đi làm rồi, ai trông con giúp tôi đây?”
Đây quả thật là một vấn đề, nhưng nếu như không đi làm thì không thể tránh được những người ở quê kia.
Trừ khi cô ta không về quê nữa mà ở lại đây mãi.
Thoáng chốc Giang Xuyên cũng thể quyết định được.
Thấy Giang Xuyên không thể bảo đảm sẽ cố hết sức giúp đỡ cô ta như lúc đầu nữa, Đỗ Vãn Thu sốt ruột vô cùng.
“Đồng chí Giang, anh có thể giúp tôi ở lại đây không? Tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng mà tôi hết cách rồi, ở đây chỉ có anh tình nguyện giúp tôi thôi, người duy nhất mà tôi với Tiểu Bảo có thể dựa vào chỉ có anh mà thôi.”
“Nếu như về quê, tôi với Tiểu Bảo thật sự không sống nổi đâu, tôi cầu xin anh, có được không?”
Nước mắt của Đỗ Vãn Thu như sát muối vào tim Giang Xuyên.
Công việc bên ngoài khó tìm, phòng ở cũng khó khăn, làm cái gì ăn càng khó hơn nữa, rồi lại thêm một người mẹ chồng vô lý, ngày tháng mẹ góa con côi của hai người họ thật sự không dễ dàng.
Cô ta bất lực đến thế, đáng thương như thế. Ánh mắt nhìn anh ta cứ như anh ta là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất vậy.
Tràn đầy mong đợi, nhưng cũng lấp lóe tuyệt vọng.
Dường như bản thân đang đứng nơi vách núi, sống hay là chết, chỉ trong một khoảnh khắc.
Giang Xuyên nghe thấy mình nói: “Được, tôi sẽ giúp cô ở lại.”
Đỗ Vãn Thu đang khóc bật cười, vui mừng kéo góc áo Giang Xuyên: "Đồng chí Giang, cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt."
Thực ra, nói thật thì Giang Xuyên hơi hối hận rồi, không nên vội vàng nói lời này.
Dù sao thì chuyện này cũng rất lớn, không phải chuyện cỏn con như trước.
Nhưng đàn ông nói là phải giữ lời, dù gì nuốt lời cũng không tốt cho lắm.
Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến đứa bé còn nhỏ như thế, trời thì lạnh, sao mà chịu được chứ?
Anh ta không nhịn được nói: “Đứa bé giờ còn chưa đầy tháng, trời lạnh như này thì đừng đưa nó ra ngoài nữa, nhiễm lạnh rồi lại phải tiêm thuốc uống thuốc.”
Đỗ Vãn Thu nhìn ra được sự do dự cùng chần chừ của anh ta.
Có phải vừa nãy anh ta đi gặp Tiêu Thanh Như không?
Nhưng mà trông bộ dạng của anh ta, chắc là không vui vẻ gì.
Cũng đúng, người kiêu ngạo như Tiêu Thanh Như, sao có thể chịu được người yêu của mình chọn người khác hết lần này đến lần khác được.
Nghĩ đến sau khi đứa bé đầy tháng là mình rời khỏi chỗ này rồi, Đỗ Vãn Thu không còn rảnh nghĩ đến chuyện của Tiêu Thanh Như nữa.
Cô ta nghẹn ngào hỏi: “Đồng chí Giang, tôi không muốn về quê, anh có thể giúp tôi không?”
“Tôi giúp được cô nhất thời, chứ không giúp được cô cả đời, sớm muộn gì cũng phải rời đi thôi.”
“Tôi biết lần này làm khó cho anh rồi, nhưng anh cũng biết tình hình ở quê tôi đấy, nếu như hai mẹ con tôi về đó, có sống sót được không cũng là vấn đề.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Xuyên nhíu mày: “Chuyện không nghiêm trọng đến mức như cô nói, nể tình đứa bé, mẹ chồng cô sẽ không làm khó hai người quá đâu.”
Đỗ Vãn Thu lắc đầu: “Anh không hiểu mẹ chồng tôi đâu, theo góc nhìn của bà ấy thì do tôi khắc chồng nên mới khiến bà ấy mất con trai, sau này về đó chắc chắn tôi với Tiểu Bảo không thể sống yên ổn được. Tôi thì không việc gì cả, nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ như thế, nếu như có chuyện gì thì tôi làm gì còn mặt mũi nào đi gặp bố nó nữa?”
Nhắc đến bạn tốt của mình, Giang Xuyên thấy khó xử, nhưng có những chuyện anh ta không thể quyết định được.
“Hay là cô cứ về quê chờ tin trước đã? Bác Tiêu nói sẽ có người chăm lo cho cuộc sống của hai người, rồi sẽ cố gắng hết sức giải quyết vấn đề công việc cho cô nữa, có công việc rồi thì có thể ở kí túc xá, đến lúc đó mẹ chồng cô cũng không thể can thiệp vào chuyện của cô được nữa.”
Đỗ Vãn Thu lau nước mắt: “Công việc bên ngoài ghế người nào người nấy ngồi cả rồi, làm gì còn vị trí nào trống mà thu xếp được cho tôi chứ? Với lại, nếu như tôi đi làm rồi, ai trông con giúp tôi đây?”
Đây quả thật là một vấn đề, nhưng nếu như không đi làm thì không thể tránh được những người ở quê kia.
Trừ khi cô ta không về quê nữa mà ở lại đây mãi.
Thoáng chốc Giang Xuyên cũng thể quyết định được.
Thấy Giang Xuyên không thể bảo đảm sẽ cố hết sức giúp đỡ cô ta như lúc đầu nữa, Đỗ Vãn Thu sốt ruột vô cùng.
“Đồng chí Giang, anh có thể giúp tôi ở lại đây không? Tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng mà tôi hết cách rồi, ở đây chỉ có anh tình nguyện giúp tôi thôi, người duy nhất mà tôi với Tiểu Bảo có thể dựa vào chỉ có anh mà thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như về quê, tôi với Tiểu Bảo thật sự không sống nổi đâu, tôi cầu xin anh, có được không?”
Nước mắt của Đỗ Vãn Thu như sát muối vào tim Giang Xuyên.
Công việc bên ngoài khó tìm, phòng ở cũng khó khăn, làm cái gì ăn càng khó hơn nữa, rồi lại thêm một người mẹ chồng vô lý, ngày tháng mẹ góa con côi của hai người họ thật sự không dễ dàng.
Cô ta bất lực đến thế, đáng thương như thế. Ánh mắt nhìn anh ta cứ như anh ta là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất vậy.
Tràn đầy mong đợi, nhưng cũng lấp lóe tuyệt vọng.
Dường như bản thân đang đứng nơi vách núi, sống hay là chết, chỉ trong một khoảnh khắc.
Giang Xuyên nghe thấy mình nói: “Được, tôi sẽ giúp cô ở lại.”
Đỗ Vãn Thu đang khóc bật cười, vui mừng kéo góc áo Giang Xuyên: "Đồng chí Giang, cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt."
Thực ra, nói thật thì Giang Xuyên hơi hối hận rồi, không nên vội vàng nói lời này.
Dù sao thì chuyện này cũng rất lớn, không phải chuyện cỏn con như trước.
Nhưng đàn ông nói là phải giữ lời, dù gì nuốt lời cũng không tốt cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro