Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Vô Tình Gặp Mặt...
2024-10-04 23:23:50
Chuyện Tiêu Thanh Như đang chờ ăn cỗ không biết sao đã truyền ra ngoài.
Có người cho rằng cô mạnh miệng, vì mặt mũi nên mới cố tình nói như vậy.
Có người lại cho rằng cô đã thật sự từ bỏ Giang Xuyên, dù sao cô cũng có công việc ở đoàn văn công, gia đình lại khá giả, không thiếu những đồng chí nam khác theo đuổi cô.
Nhưng dù là loại nào, cũng khiến người ta thổn thức.
Đôi thanh mai trúc mã được người người khen ngợi trong gia chúc viện, cuối cùng không chỉ chia tay, còn rơi vào hoàn cảnh khó coi như vậy, trước kia ai có thể tưởng tượng được?
"Đỗ Vãn Thu đúng là lợi hại, mới thôi ở cữ đã lấy chồng lần nữa, không biết chồng cũ của cô ta biết sẽ nghĩ như thế nào."
"Người cũng đã đi rồi, còn có thể nghĩ gì nữa? Chúng tán dóc thì tán dóc, nhưng đừng lôi người đã khuất vào."
"Ôi chao, cái miệng của tôi! Cô nói đúng!"
"Giang Xuyên rõ ràng thích Tiêu Thanh Như, nhưng giờ lại muốn kết hôn với Đỗ Vãn Thu, không biết sau này vợ chồng có hòa thuận không? Giống như nhà trên lầu nhà tôi, cãi nhau là chuyện bình thường như cơm bữa."
"Cậu ta cũng hai mươi tuổi rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lẽ nào trong lòng còn không rõ? Thích Tiêu Thanh Như thì sao, không phải vẫn làm Tiêu Thanh Như không vui đấy ư."
“Tôi không tin trước kia cậu ta chưa từng nghe thấy lời đồn trong viện, chỉ là trong lòng ôm may mắn thôi, do dự thì tất sẽ gặp chuyện không hay, cậu ta xứng đáng bị Đỗ Vãn Thu bám lấy."
"Đừng nói như vậy, Giang Xuyên vẫn tốt mà, từ nhỏ đến lớn cậu ta cũng chỉ làm mỗi một chuyện ngu ngốc như vậy."
“Người đáng bị chửi nhất chính là Đỗ Vãn Thu, rõ ràng biết người ta có vợ chưa cưới, còn thò mặt ra nhận sự giúp đỡ của người khác, bây giờ thì tốt rồi, còn cướp luôn cả chồng sắp cưới của người ta, không biết sau này cô ta còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác không nữa?"
"Nếu cô ta biết xấu hổ, sao mọi chuyện lại đến nước này? Các cô đừng xấu hổ thay cô ta nữa, nói không chừng cô ta còn đang trốn ở nhà trộm cười đấy."
“Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, hai người đều một chín một mười."
"Không phải Giang Xuyên luôn muốn chăm sóc hai mẹ con nhà họ sao? Bây giờ coi như đã đạt được tâm nguyện."
"Sau này cậu ta nhất định sẽ hối hận."
"..."
Giang Xuyên không quan tâm đến lời bàn tán của người khác, nhưng khi nghe Tiêu Thanh Như đang chờ tiệc cưới của mình, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy.
Cô đúng là rất tuyệt tình, nói chia tay là chia tay.
Bây giờ còn buông ra những lời như vậy, đâm vào trái tim anh ta.
Lẽ nào cô quên, trước đây cô từng luôn mong chờ lễ cưới của bọn họ rồi sao?
Anh ta cười khổ, bây giờ nghĩ đến chuyện này thì có ích gì?
Vừa không thể níu kéo được Thanh Như, vừa không thể không thể thay đổi được sự thật rằng anh ta sắp kết hôn với Đỗ Vãn Thu.
Giang Xuyên từng tưởng tượng đến việc kết hôn, nhưng trong trí tưởng tượng của anh ta, cô dâu luôn là Tiêu Thanh Như.
Giang Xuyên biết mình không tư cách than phiền, cũng muốn vui lên một chút, nhưng kể từ khi biết suy nghĩ của Tiêu Thanh Như, toàn thân anh ta đều bị bao phủ bởi một mảnh u ám.
Không xua tan, cũng không biết làm thế nào để giải quyết.
Nhìn anh ta mặt ủ mày chau, Đỗ Vãn Thu am hiểu lòng người nói: "Đồng chí Giang, nếu bây giờ anh hối hận thì vẫn còn kịp, dù sao chúng ta cũng chưa lĩnh chứng."
"Không, lĩnh chứng rồi vẫn có thể ly hôn. Đồng chí Giang, nếu như anh thật sự không buông tay đồng chí Tiêu được, vậy thì anh đi tìm cô ấy đi, đừng vì tôi mà bỏ lỡ người quan trọng."
Giang Xuyên lắc đầu: "Tôi sẽ không nuốt lời, cũng không để người khác có cơ hội chỉ trỏ cô nữa, cô chỉ cần yên tâm chờ hôn lễ là được."
"Nhưng tôi không muốn sau này anh phải hối hận, đợi đồng chí Tiêu gả cho người khác rồi, các anh thực sự sẽ không còn cơ hội nữa."
Bây giờ cũng không còn cơ hội nữa.
Thanh Như rất ghét anh ta, mỗi lần thấy mặt anh ta, sự chán ghét của cô dành cho anh ta lại càng sâu hơn.
Giang Xuyên cam chịu, nếu không cưới được cô gái mình thích, thì cưới ai cũng có gì quan trọng đâu?
"Tôi sẽ không hối hận, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Bảo, cô không cần phải về quê nữa, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con lớn."
Ở viện gia chúc, tìm được một người đàn ông có triển vọng bảo vệ cô suốt đời là điều Đỗ Vãn Thu mong muốn, nhưng đến đây, cô ta lại không nhịn được muốn nhiều hơn.
Cô ta muốn Giang Xuyên quên Tiêu Thanh Như.
Còn muốn Giang Xuyên thích cô ta, xem cô ta là một người vợ thật sự, chứ không chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa như đã đề cập trước đó.
Muốn giữ chặt một người đàn ông, làm sao có thể thiếu sinh hoạt vợ chồng?
Nếu Giang Xuyên trêu chọc cô ta, thì nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta.
Có người cho rằng cô mạnh miệng, vì mặt mũi nên mới cố tình nói như vậy.
Có người lại cho rằng cô đã thật sự từ bỏ Giang Xuyên, dù sao cô cũng có công việc ở đoàn văn công, gia đình lại khá giả, không thiếu những đồng chí nam khác theo đuổi cô.
Nhưng dù là loại nào, cũng khiến người ta thổn thức.
Đôi thanh mai trúc mã được người người khen ngợi trong gia chúc viện, cuối cùng không chỉ chia tay, còn rơi vào hoàn cảnh khó coi như vậy, trước kia ai có thể tưởng tượng được?
"Đỗ Vãn Thu đúng là lợi hại, mới thôi ở cữ đã lấy chồng lần nữa, không biết chồng cũ của cô ta biết sẽ nghĩ như thế nào."
"Người cũng đã đi rồi, còn có thể nghĩ gì nữa? Chúng tán dóc thì tán dóc, nhưng đừng lôi người đã khuất vào."
"Ôi chao, cái miệng của tôi! Cô nói đúng!"
"Giang Xuyên rõ ràng thích Tiêu Thanh Như, nhưng giờ lại muốn kết hôn với Đỗ Vãn Thu, không biết sau này vợ chồng có hòa thuận không? Giống như nhà trên lầu nhà tôi, cãi nhau là chuyện bình thường như cơm bữa."
"Cậu ta cũng hai mươi tuổi rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lẽ nào trong lòng còn không rõ? Thích Tiêu Thanh Như thì sao, không phải vẫn làm Tiêu Thanh Như không vui đấy ư."
“Tôi không tin trước kia cậu ta chưa từng nghe thấy lời đồn trong viện, chỉ là trong lòng ôm may mắn thôi, do dự thì tất sẽ gặp chuyện không hay, cậu ta xứng đáng bị Đỗ Vãn Thu bám lấy."
"Đừng nói như vậy, Giang Xuyên vẫn tốt mà, từ nhỏ đến lớn cậu ta cũng chỉ làm mỗi một chuyện ngu ngốc như vậy."
“Người đáng bị chửi nhất chính là Đỗ Vãn Thu, rõ ràng biết người ta có vợ chưa cưới, còn thò mặt ra nhận sự giúp đỡ của người khác, bây giờ thì tốt rồi, còn cướp luôn cả chồng sắp cưới của người ta, không biết sau này cô ta còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác không nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu cô ta biết xấu hổ, sao mọi chuyện lại đến nước này? Các cô đừng xấu hổ thay cô ta nữa, nói không chừng cô ta còn đang trốn ở nhà trộm cười đấy."
“Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, hai người đều một chín một mười."
"Không phải Giang Xuyên luôn muốn chăm sóc hai mẹ con nhà họ sao? Bây giờ coi như đã đạt được tâm nguyện."
"Sau này cậu ta nhất định sẽ hối hận."
"..."
Giang Xuyên không quan tâm đến lời bàn tán của người khác, nhưng khi nghe Tiêu Thanh Như đang chờ tiệc cưới của mình, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy.
Cô đúng là rất tuyệt tình, nói chia tay là chia tay.
Bây giờ còn buông ra những lời như vậy, đâm vào trái tim anh ta.
Lẽ nào cô quên, trước đây cô từng luôn mong chờ lễ cưới của bọn họ rồi sao?
Anh ta cười khổ, bây giờ nghĩ đến chuyện này thì có ích gì?
Vừa không thể níu kéo được Thanh Như, vừa không thể không thể thay đổi được sự thật rằng anh ta sắp kết hôn với Đỗ Vãn Thu.
Giang Xuyên từng tưởng tượng đến việc kết hôn, nhưng trong trí tưởng tượng của anh ta, cô dâu luôn là Tiêu Thanh Như.
Giang Xuyên biết mình không tư cách than phiền, cũng muốn vui lên một chút, nhưng kể từ khi biết suy nghĩ của Tiêu Thanh Như, toàn thân anh ta đều bị bao phủ bởi một mảnh u ám.
Không xua tan, cũng không biết làm thế nào để giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn anh ta mặt ủ mày chau, Đỗ Vãn Thu am hiểu lòng người nói: "Đồng chí Giang, nếu bây giờ anh hối hận thì vẫn còn kịp, dù sao chúng ta cũng chưa lĩnh chứng."
"Không, lĩnh chứng rồi vẫn có thể ly hôn. Đồng chí Giang, nếu như anh thật sự không buông tay đồng chí Tiêu được, vậy thì anh đi tìm cô ấy đi, đừng vì tôi mà bỏ lỡ người quan trọng."
Giang Xuyên lắc đầu: "Tôi sẽ không nuốt lời, cũng không để người khác có cơ hội chỉ trỏ cô nữa, cô chỉ cần yên tâm chờ hôn lễ là được."
"Nhưng tôi không muốn sau này anh phải hối hận, đợi đồng chí Tiêu gả cho người khác rồi, các anh thực sự sẽ không còn cơ hội nữa."
Bây giờ cũng không còn cơ hội nữa.
Thanh Như rất ghét anh ta, mỗi lần thấy mặt anh ta, sự chán ghét của cô dành cho anh ta lại càng sâu hơn.
Giang Xuyên cam chịu, nếu không cưới được cô gái mình thích, thì cưới ai cũng có gì quan trọng đâu?
"Tôi sẽ không hối hận, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Bảo, cô không cần phải về quê nữa, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con lớn."
Ở viện gia chúc, tìm được một người đàn ông có triển vọng bảo vệ cô suốt đời là điều Đỗ Vãn Thu mong muốn, nhưng đến đây, cô ta lại không nhịn được muốn nhiều hơn.
Cô ta muốn Giang Xuyên quên Tiêu Thanh Như.
Còn muốn Giang Xuyên thích cô ta, xem cô ta là một người vợ thật sự, chứ không chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa như đã đề cập trước đó.
Muốn giữ chặt một người đàn ông, làm sao có thể thiếu sinh hoạt vợ chồng?
Nếu Giang Xuyên trêu chọc cô ta, thì nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro