Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 28
2024-11-03 11:30:01
“Cho nên chị cứ yên tâm, Ứng Tranh nhà tôi chắc chắn sẽ không làm chuyện bậy bạ đâu, gia phong nhà chúng tôi rất đứng đắn!”
Hướng Hồng: “Tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện này, nhìn đứa nhỏ Ứng Tranh là biết ngay là người tốt rồi.”
Du Thúy Lan thấy một kế không thành, lại bày kế khác.
“Theo tôi thấy, chắc chắn là Vãn Vãn nghe được người ta nói gì đó nên mới suốt ngày ra ngoài giải khuây.”
“Nếu như gả cho Ứng Tranh nhà chúng tôi, sau này theo nó đi theo quân đội, đổi môi trường mới, sẽ không còn ai biết chuyện trước đây nữa, Vãn Vãn có thể bắt đầu cuộc sống mới, tốt biết bao.”
Câu này lại nói trúng tim đen của Hướng Hồng.
Miệng mọc trên người người khác, cho dù Hướng Hồng có ghê gớm đến đâu cũng không thể nào ngăn cản người khác bàn tán được.
Đừng tưởng bà không biết, trong khoảng thời gian này Vãn Vãn, Trâu Kiến Văn và Đàm Hải Vi chắc chắn sẽ bị người ta lôi ra nói hết lời.
Tất nhiên là bà đau lòng con gái rồi.
Sau này đi xem mắt, cũng sẽ bị người ta lôi chuyện này ra để nói.
Nếu như Vãn Vãn thật sự có thể đến với Ứng Tranh, hình như cũng không tệ…
Thấy Hướng Hồng do dự, Du Thúy Lan bèn đánh thêm một đòn: “Hai nhà chúng ta ở cạnh nhau, chẳng lẽ chị còn sợ chúng tôi đối xử tệ với Vãn Vãn hay sao?”
“Tôi chắc chắn sẽ không đi theo chúng nó đâu, tôi còn phải chăm sóc Tiêu Tiêu nữa. Đến lúc đó hai đứa nó đóng cửa lại, sống cuộc sống của mình, lại sinh thêm một đứa con nữa, tốt đẹp biết bao.”
Hướng Hồng đã bị thuyết phục.
Ai mà chẳng muốn con gái mình được sống sung sướng chứ!
Thấy có hy vọng, Du Thúy Lan càng tích cực giới thiệu con trai mình hơn, chỉ hận không thể kể cả chuyện mấy tuổi không tè dầm cũng nói ra cho hết.
“Tôi nói cho chị biết, Ứng Tranh rất đa tài, làm mộc, sửa xe đều rất giỏi, nấu ăn nhóm lửa cũng rất thạo, nó còn biết khâu vá quần áo, đan áo len nữa..
--------------------------------------------
Du Hướng Vãn biết con đường tìm việc làm ở thành phố rất khó khăn, nên cũng không nán lại lâu, vừa hay gặp được người trong thôn, liền cùng nhau quay về.
Chủ yếu là thị trấn cũng không lớn, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy hết, cô muốn dạo cũng không dạo được bao lâu.
Còn chuyện tìm việc làm, từ từ tính sau, chuyện này không thể nóng vội được.
Về đến nhà, Du Hướng Vãn lấy cuộn len màu đỏ mà cô phải vất vả lắm mới mua được ra.
“Tèn ten ten!”
Vừa nhìn thấy thứ này, mắt Hướng Hồng liền sáng rực lên.
“Đây là hàng tốt, rất khó mua!”
“Đúng vậy,” Du Hướng Vãn rót một cốc nước đầy, uống ừng ực một hơi, “Lúc đó con dùng chân để chặn những người nhỏ tuổi hơn con, dùng tay chặn những người lớn tuổi hơn, vất vả lắm mới giật được hai cuộn len này đấy.”
Du Hướng Thần bóc mẽ: “Em đừng có mà nói quá.”
Du Hướng Vãn trừng mắt nhìn anh, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Dám cãi lại cô, phải dọa anh một chút mới được.
“Anh hai, đây là quà em đặc biệt mua tặng anh đấy.”
Du Hướng Thần: “Vậy thì anh thay mặt vợ anh cảm ơn em.”
Có lẽ là sắp có tin vui, cũng đã ấn định ngày rồi, hôm nay anh không còn ngại ngùng như trước nữa.
Thấy Du Hướng Thần không hiểu ý mình, Du Hướng Vãn nhấn mạnh: “Đây là quà em tặng anh.”
“Em hỏi anh, có phải là anh chưa chuẩn bị quà cho chị dâu đúng không?”
Du Hướng Thần khó hiểu: “Anh phải chuẩn bị quà gì chứ?”
“Ôi trời,” Du Hướng Vãn ra vẻ hận sắt không thành thép, “Anh đúng là thẳng nam mà.”
Du Hướng Thần: “Thẳng nam là gì?”
Hướng Hồng: “Tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện này, nhìn đứa nhỏ Ứng Tranh là biết ngay là người tốt rồi.”
Du Thúy Lan thấy một kế không thành, lại bày kế khác.
“Theo tôi thấy, chắc chắn là Vãn Vãn nghe được người ta nói gì đó nên mới suốt ngày ra ngoài giải khuây.”
“Nếu như gả cho Ứng Tranh nhà chúng tôi, sau này theo nó đi theo quân đội, đổi môi trường mới, sẽ không còn ai biết chuyện trước đây nữa, Vãn Vãn có thể bắt đầu cuộc sống mới, tốt biết bao.”
Câu này lại nói trúng tim đen của Hướng Hồng.
Miệng mọc trên người người khác, cho dù Hướng Hồng có ghê gớm đến đâu cũng không thể nào ngăn cản người khác bàn tán được.
Đừng tưởng bà không biết, trong khoảng thời gian này Vãn Vãn, Trâu Kiến Văn và Đàm Hải Vi chắc chắn sẽ bị người ta lôi ra nói hết lời.
Tất nhiên là bà đau lòng con gái rồi.
Sau này đi xem mắt, cũng sẽ bị người ta lôi chuyện này ra để nói.
Nếu như Vãn Vãn thật sự có thể đến với Ứng Tranh, hình như cũng không tệ…
Thấy Hướng Hồng do dự, Du Thúy Lan bèn đánh thêm một đòn: “Hai nhà chúng ta ở cạnh nhau, chẳng lẽ chị còn sợ chúng tôi đối xử tệ với Vãn Vãn hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi chắc chắn sẽ không đi theo chúng nó đâu, tôi còn phải chăm sóc Tiêu Tiêu nữa. Đến lúc đó hai đứa nó đóng cửa lại, sống cuộc sống của mình, lại sinh thêm một đứa con nữa, tốt đẹp biết bao.”
Hướng Hồng đã bị thuyết phục.
Ai mà chẳng muốn con gái mình được sống sung sướng chứ!
Thấy có hy vọng, Du Thúy Lan càng tích cực giới thiệu con trai mình hơn, chỉ hận không thể kể cả chuyện mấy tuổi không tè dầm cũng nói ra cho hết.
“Tôi nói cho chị biết, Ứng Tranh rất đa tài, làm mộc, sửa xe đều rất giỏi, nấu ăn nhóm lửa cũng rất thạo, nó còn biết khâu vá quần áo, đan áo len nữa..
--------------------------------------------
Du Hướng Vãn biết con đường tìm việc làm ở thành phố rất khó khăn, nên cũng không nán lại lâu, vừa hay gặp được người trong thôn, liền cùng nhau quay về.
Chủ yếu là thị trấn cũng không lớn, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy hết, cô muốn dạo cũng không dạo được bao lâu.
Còn chuyện tìm việc làm, từ từ tính sau, chuyện này không thể nóng vội được.
Về đến nhà, Du Hướng Vãn lấy cuộn len màu đỏ mà cô phải vất vả lắm mới mua được ra.
“Tèn ten ten!”
Vừa nhìn thấy thứ này, mắt Hướng Hồng liền sáng rực lên.
“Đây là hàng tốt, rất khó mua!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy,” Du Hướng Vãn rót một cốc nước đầy, uống ừng ực một hơi, “Lúc đó con dùng chân để chặn những người nhỏ tuổi hơn con, dùng tay chặn những người lớn tuổi hơn, vất vả lắm mới giật được hai cuộn len này đấy.”
Du Hướng Thần bóc mẽ: “Em đừng có mà nói quá.”
Du Hướng Vãn trừng mắt nhìn anh, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Dám cãi lại cô, phải dọa anh một chút mới được.
“Anh hai, đây là quà em đặc biệt mua tặng anh đấy.”
Du Hướng Thần: “Vậy thì anh thay mặt vợ anh cảm ơn em.”
Có lẽ là sắp có tin vui, cũng đã ấn định ngày rồi, hôm nay anh không còn ngại ngùng như trước nữa.
Thấy Du Hướng Thần không hiểu ý mình, Du Hướng Vãn nhấn mạnh: “Đây là quà em tặng anh.”
“Em hỏi anh, có phải là anh chưa chuẩn bị quà cho chị dâu đúng không?”
Du Hướng Thần khó hiểu: “Anh phải chuẩn bị quà gì chứ?”
“Ôi trời,” Du Hướng Vãn ra vẻ hận sắt không thành thép, “Anh đúng là thẳng nam mà.”
Du Hướng Thần: “Thẳng nam là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro