Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 33
2024-11-03 11:30:01
【Haizz, mình nhớ ra rồi!】
【Hình như là hai năm nữa, em gái của Lục Ứng Tranh, vì nhìn thấy Đàm Hải Vi và một nam thanh niên trí thức làm chuyện mờ ám ở ven sông, bị dọa sợ, trượt chân ngã xuống sông, chết đuối! Nữ chính và nam thanh niên trí thức vốn dĩ có thể cứu cô bé, nhưng mà họ lại do dự…】
【Thật đáng tiếc! Một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh như vậy mà lại ra đi.】
Lục Ứng Tranh vừa bước ra khỏi cửa, gió thổi qua, lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi lạnh.
Trên thế giới này, anh chỉ còn lại mẹ và em gái.
Nếu như em gái không còn, anh không dám tưởng tượng mẹ sẽ như thế nào, còn anh nữa, anh sẽ thế nào.
Anh nhìn chằm chằm vào cổng nhà họ Lục, rất muốn xông vào, túm lấy Du Hướng Vãn hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng mà, không được.
Hỏi thẳng Du Hướng Vãn thì không được, anh không thể nào giải thích được tại sao mình lại biết chuyện này.
Hỏi trước mặt người nhà của Du Hướng Vãn thì càng không được, chuyện này không thể để cho nhiều người biết được.
Anh phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Du Hướng Vãn.
Lục Ứng Tranh hít sâu một hơi.
Cách một bức tường.
Du Hướng Vãn vừa cắn hạt bí, vừa nhớ lại những tình tiết liên quan đến nhà họ Lục trong sách.
【Hình như là sau này thím Du đau lòng muốn chết, Lục Ứng Tranh liền đưa bà ấy rời khỏi nơi đau lòng này.】
【Haizz, mình nhất định phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.】
【Một mạng người, một sinh mạng sống sờ sờ ra đấy.】
【Chỉ bằng việc thím Du cho mình hạt bí thôi, mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.】
Du Hướng Vãn quyết tâm phải thay đổi vận mệnh của Lục Ứng Tiêu.
【Chỉ là không biết có thể thay đổi được hay không. Lỡ như đại thần viết truyện và vầng hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ, những gì mình làm đều là vô ích thì toi đời.】
【Nhưng mà, vận mệnh của Trâu Kiến Văn cũng đã thay đổi rồi, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chắc là có thể nhỉ?】
【Dù sao thì cũng còn hai năm nữa, từ từ rồi tính.】
【Phải nói với cô bé nhiều hơn, không được đến bờ sông chơi, phải phòng ngừa từ sớm.】
Lục Ứng Tranh ở ngoài cửa nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh cảm thấy biết ơn Du Hướng Vãn.
Chỉ bằng mấy câu nói trong lòng của Du Hướng Vãn, anh nhất định phải ghi nhớ ân tình này.
Lục Ứng Tranh cụp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Có những chuyện, không phải cứ đợi là sẽ được.
Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
Lục Ứng Tranh biết rằng rất có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng anh không thể cho phép người thân của mình gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Theo như lời Du Hướng Vãn nói, Đàm Hải Vi là nữ chính.
Có vẻ như Du Hướng Vãn rất kiêng dè sức mạnh của nữ chính Đàm Hải Vi.
Mấu chốt là, Đàm Hải Vi không phải là người hiền lành gì.
Đàm Hải Vi không ưa Du Hướng Vãn, liền bày kế hãm hại, gả cô ra khỏi thôn.
Chỉ cần nhìn vào chuyện này là biết ngay, Đàm Hải Vi sẽ không cho phép bất kỳ ai đe dọa đến mình.
Nếu như Tiêu Tiêu thật sự nhìn thấy cô ta dan díu với nam thanh niên trí thức, với tính cách của Đàm Hải Vi, cho dù cô ta có cứu Tiêu Tiêu thì chắc chắn cũng sẽ hối hận, đến lúc đó Tiêu Tiêu sẽ ra sao, thật sự rất khó nói.
【Hình như là hai năm nữa, em gái của Lục Ứng Tranh, vì nhìn thấy Đàm Hải Vi và một nam thanh niên trí thức làm chuyện mờ ám ở ven sông, bị dọa sợ, trượt chân ngã xuống sông, chết đuối! Nữ chính và nam thanh niên trí thức vốn dĩ có thể cứu cô bé, nhưng mà họ lại do dự…】
【Thật đáng tiếc! Một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh như vậy mà lại ra đi.】
Lục Ứng Tranh vừa bước ra khỏi cửa, gió thổi qua, lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi lạnh.
Trên thế giới này, anh chỉ còn lại mẹ và em gái.
Nếu như em gái không còn, anh không dám tưởng tượng mẹ sẽ như thế nào, còn anh nữa, anh sẽ thế nào.
Anh nhìn chằm chằm vào cổng nhà họ Lục, rất muốn xông vào, túm lấy Du Hướng Vãn hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng mà, không được.
Hỏi thẳng Du Hướng Vãn thì không được, anh không thể nào giải thích được tại sao mình lại biết chuyện này.
Hỏi trước mặt người nhà của Du Hướng Vãn thì càng không được, chuyện này không thể để cho nhiều người biết được.
Anh phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Du Hướng Vãn.
Lục Ứng Tranh hít sâu một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách một bức tường.
Du Hướng Vãn vừa cắn hạt bí, vừa nhớ lại những tình tiết liên quan đến nhà họ Lục trong sách.
【Hình như là sau này thím Du đau lòng muốn chết, Lục Ứng Tranh liền đưa bà ấy rời khỏi nơi đau lòng này.】
【Haizz, mình nhất định phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.】
【Một mạng người, một sinh mạng sống sờ sờ ra đấy.】
【Chỉ bằng việc thím Du cho mình hạt bí thôi, mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.】
Du Hướng Vãn quyết tâm phải thay đổi vận mệnh của Lục Ứng Tiêu.
【Chỉ là không biết có thể thay đổi được hay không. Lỡ như đại thần viết truyện và vầng hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ, những gì mình làm đều là vô ích thì toi đời.】
【Nhưng mà, vận mệnh của Trâu Kiến Văn cũng đã thay đổi rồi, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chắc là có thể nhỉ?】
【Dù sao thì cũng còn hai năm nữa, từ từ rồi tính.】
【Phải nói với cô bé nhiều hơn, không được đến bờ sông chơi, phải phòng ngừa từ sớm.】
Lục Ứng Tranh ở ngoài cửa nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh cảm thấy biết ơn Du Hướng Vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ bằng mấy câu nói trong lòng của Du Hướng Vãn, anh nhất định phải ghi nhớ ân tình này.
Lục Ứng Tranh cụp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Có những chuyện, không phải cứ đợi là sẽ được.
Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
Lục Ứng Tranh biết rằng rất có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng anh không thể cho phép người thân của mình gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Theo như lời Du Hướng Vãn nói, Đàm Hải Vi là nữ chính.
Có vẻ như Du Hướng Vãn rất kiêng dè sức mạnh của nữ chính Đàm Hải Vi.
Mấu chốt là, Đàm Hải Vi không phải là người hiền lành gì.
Đàm Hải Vi không ưa Du Hướng Vãn, liền bày kế hãm hại, gả cô ra khỏi thôn.
Chỉ cần nhìn vào chuyện này là biết ngay, Đàm Hải Vi sẽ không cho phép bất kỳ ai đe dọa đến mình.
Nếu như Tiêu Tiêu thật sự nhìn thấy cô ta dan díu với nam thanh niên trí thức, với tính cách của Đàm Hải Vi, cho dù cô ta có cứu Tiêu Tiêu thì chắc chắn cũng sẽ hối hận, đến lúc đó Tiêu Tiêu sẽ ra sao, thật sự rất khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro