Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 5
2024-11-03 11:30:01
Hướng Hồng thấy vậy cũng an tâm.
Con gái cuối cùng cũng hiểu chuyện.
"Vậy ngày mai, chúng ta sẽ đến nhà họ Trâu, nói rõ mọi chuyện." Hướng Hồng nói.
Du Hướng Vãn vội vàng nói: "Ba, mẹ, anh, chuyện này... con đã nghĩ kỹ rồi, phải có bằng chứng."
"Mọi người nghe con nói, ngày mai chúng ta sẽ làm như vậy..."
Thảo luận xong kế hoạch, Du Hướng Thần nhìn Du Hướng Vãn với ánh mắt đầy kính nể.
"Em gái, em mới đi lấy chồng có một chuyến liền thông minh lên nhiều nha."
Du Hướng Vãn: "..."
Đây rốt cuộc là khen hay là chê vậy?
"Anh, ngã một lần tự nhiên sẽ khôn hơn, phòng tân hôn dột nát, em nằm một mình trên giường, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như vậy."
"Trước đây em thật sự đã sai rồi, tên Trâu Kiến Văn đó chỉ muốn lợi dụng thân phận con gái đội trưởng đội sản xuất của em để mưu cầu lợi ích cho bản hắn thôi."
Hướng Hồng ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng vẫn rất thương con gái.
"Nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông còn hơn bất cứ thứ gì, sau này không được như vậy nữa."
Du Hướng Vãn gật đầu lia lịa.
Cô xuyên không đến thời đại này, làm gì còn dám kết hôn nữa?
Sống sót trước rồi tính, chờ đến khi khôi phục thi đại học, cho dù thế nào cô cũng phải thi đậu đại học.
Bây giờ là năm 1972, chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa là được.
"Thôi được rồi," Hướng Hồng thúc giục, "Mọi người về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đánh một trận lớn đấy."
Du Hướng Vãn cất bọc đồ xong, đi nhà bếp đun nước.
Đang nhóm lửa thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hướng Hồng.
"Mẹ!"
Du Hướng Vãn vỗ vỗ ngực: "Sao mẹ đi không tiếng động vậy? Hù chết con rồi."
Hướng Hồng bước vào: "Toii thấy cô nửa đêm không ngủ, ở đây lụi cụi làm gì đó?"
Du Hướng Vãn thành thật đáp: "Vừa nãy con trèo tường nhà họ Lục bên cạnh để vào nhà, người dính đầy bụi bẩn, đun ít nước lau người."
Cô có thói ở sạch, nếu không sẽ ngủ không được.
Hướng Hồng giật lấy hộp diêm trong tay cô, vừa cằn nhằn vừa thành thạo nhóm lửa: "Bao nhiêu tuổi rồi còn bày đặt, chỉ dính chút bụi bẩn, còn phải lau người."
Du Hướng Vãn cười toe toét, ôm lấy cánh tay Hướng Hồng: "Mẹ, mẹ vẫn là người tốt với con nhất."
"Trâu Kiến Văn là cái thá gì chứ, đồ đàn ông tồi, ngay cả một đầu ngón tay của đồng chí Hướng Hồng cũng không bằng!"
Du Hướng Vãn nịnh nọt không tiếc lời.
Hướng Hồng trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: "Nói lời ngon tiếng ngọt với tôi thì có ích gì? Ngày mai lấy bản lĩnh này ra mà đối phó với Trâu Kiến Văn và bà cô Trâu Nhị Hoa của hắn ấy!"
Du Hướng Vãn: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Cô cong môi cười, tràn đầy tự tin.
Đàn ông thúi lừa gạt phụ nữ nhất định sẽ phải trả giá!
Sáng hôm sau, Du Hướng Vãn ăn sáng ở nhà xong, liền thong thả đi về phía nhà Trâu Nhị Hoa.
Cô và người nhà đã bàn bạc kỹ càng, hành động theo kế hoạch.
Theo tình tiết trong sách, Trâu Kiến Văn lấy cớ hôm nay là ngày thứ hai sau khi kết hôn, không đi làm, muốn ở nhà với cô.
Con gái cuối cùng cũng hiểu chuyện.
"Vậy ngày mai, chúng ta sẽ đến nhà họ Trâu, nói rõ mọi chuyện." Hướng Hồng nói.
Du Hướng Vãn vội vàng nói: "Ba, mẹ, anh, chuyện này... con đã nghĩ kỹ rồi, phải có bằng chứng."
"Mọi người nghe con nói, ngày mai chúng ta sẽ làm như vậy..."
Thảo luận xong kế hoạch, Du Hướng Thần nhìn Du Hướng Vãn với ánh mắt đầy kính nể.
"Em gái, em mới đi lấy chồng có một chuyến liền thông minh lên nhiều nha."
Du Hướng Vãn: "..."
Đây rốt cuộc là khen hay là chê vậy?
"Anh, ngã một lần tự nhiên sẽ khôn hơn, phòng tân hôn dột nát, em nằm một mình trên giường, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như vậy."
"Trước đây em thật sự đã sai rồi, tên Trâu Kiến Văn đó chỉ muốn lợi dụng thân phận con gái đội trưởng đội sản xuất của em để mưu cầu lợi ích cho bản hắn thôi."
Hướng Hồng ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng vẫn rất thương con gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông còn hơn bất cứ thứ gì, sau này không được như vậy nữa."
Du Hướng Vãn gật đầu lia lịa.
Cô xuyên không đến thời đại này, làm gì còn dám kết hôn nữa?
Sống sót trước rồi tính, chờ đến khi khôi phục thi đại học, cho dù thế nào cô cũng phải thi đậu đại học.
Bây giờ là năm 1972, chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa là được.
"Thôi được rồi," Hướng Hồng thúc giục, "Mọi người về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đánh một trận lớn đấy."
Du Hướng Vãn cất bọc đồ xong, đi nhà bếp đun nước.
Đang nhóm lửa thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hướng Hồng.
"Mẹ!"
Du Hướng Vãn vỗ vỗ ngực: "Sao mẹ đi không tiếng động vậy? Hù chết con rồi."
Hướng Hồng bước vào: "Toii thấy cô nửa đêm không ngủ, ở đây lụi cụi làm gì đó?"
Du Hướng Vãn thành thật đáp: "Vừa nãy con trèo tường nhà họ Lục bên cạnh để vào nhà, người dính đầy bụi bẩn, đun ít nước lau người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có thói ở sạch, nếu không sẽ ngủ không được.
Hướng Hồng giật lấy hộp diêm trong tay cô, vừa cằn nhằn vừa thành thạo nhóm lửa: "Bao nhiêu tuổi rồi còn bày đặt, chỉ dính chút bụi bẩn, còn phải lau người."
Du Hướng Vãn cười toe toét, ôm lấy cánh tay Hướng Hồng: "Mẹ, mẹ vẫn là người tốt với con nhất."
"Trâu Kiến Văn là cái thá gì chứ, đồ đàn ông tồi, ngay cả một đầu ngón tay của đồng chí Hướng Hồng cũng không bằng!"
Du Hướng Vãn nịnh nọt không tiếc lời.
Hướng Hồng trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: "Nói lời ngon tiếng ngọt với tôi thì có ích gì? Ngày mai lấy bản lĩnh này ra mà đối phó với Trâu Kiến Văn và bà cô Trâu Nhị Hoa của hắn ấy!"
Du Hướng Vãn: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"
Cô cong môi cười, tràn đầy tự tin.
Đàn ông thúi lừa gạt phụ nữ nhất định sẽ phải trả giá!
Sáng hôm sau, Du Hướng Vãn ăn sáng ở nhà xong, liền thong thả đi về phía nhà Trâu Nhị Hoa.
Cô và người nhà đã bàn bạc kỹ càng, hành động theo kế hoạch.
Theo tình tiết trong sách, Trâu Kiến Văn lấy cớ hôm nay là ngày thứ hai sau khi kết hôn, không đi làm, muốn ở nhà với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro