Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 50
2024-11-03 11:30:01
Thua rồi, hắn đối với Ngọc Mai cũng chưa từng ân cần như vậy.
Du Hướng Vãn nhón chân nhìn qua.
Thì ra là bánh bí, hôm nay cô rất muốn ăn món này.
Vì vậy cô không chút khách khí nói: “Đem vào đi, em cho anh mấy củ khoai lang đỏ.”
Hướng Hồng từ trong bếp đi ra, trừng mắt nhìn Du Hướng Vãn.
Đứa nhỏ này, trong mắt chỉ có ăn, sao có thể như vậy được? Chẳng khách sáo chút nào.
Cho dù trong lòng có phức tạp đến đâu, thì chuyện kết hôn của con gái và Ứng Tranh đã là ván đã đóng thuyền.
Bà là mẹ vợ, cũng không thể quá cứng rắn.
Hướng Hồng cười nói: "Ứng Tranh, vào đây ăn cùng đi?"
Lục Ứng Tranh bước vào, đặt bánh bí xuống nói: “Không cần đâu, con về nhà ăn cùng mẹ con, chú Du, dì Hướng, còn có Hướng Thần, mọi người ăn nhiều một chút, không đủ thì sang lấy thêm."
Hướng Hồng nhét ba quả trứng gà và mấy củ khoai lang đỏ cho anh.
Lục Ứng Tranh không muốn nhận.
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại.
Du Hướng Vãn nhìn mà không chịu được: "Dừng lại!"
Cô nhét trứng gà vào tay Lục Ứng Tranh, nhìn chằm chằm anh: "Như vậy đi, không ai được nhúc nhích nữa."
【Chỉ là mấy quả trứng gà mà thôi, có cần phải vậy không?】
【Sau này tôi mua cho hai người mỗi người 10.000 quả trứng gà, cho hai người ăn cho đã.】
Lục Ứng Tranh suy nghĩ một giây, nhận lấy.
Hướng Hồng còn lo lắng con gái làm vậy sẽ khiến Lục Ứng Tranh không vui.
Kết quả lại thấy, haizz, đúng là "Chu Du đánh Hoàng Cái", một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Lục Ứng Tranh cầm trứng gà trở về, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, con còn bốn ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ phép, chuyện kết hôn phải tranh thủ thời gian.”
“Lát nữa chúng ta sang đó bàn bạc về sính lễ đi?”
Tuy anh và Du Hướng Vãn là hợp tác kết hôn, nhưng trong đó còn liên quan đến gia đình hai bên, những nghi lễ nên có thì không thể thiếu.
Du Thúy Lan: "Còn phải đợi con nói sao, mẹ đã chuẩn bị từ sớm rồi."
Ăn cơm xong, Du Thúy Lan và Lục Ứng Tranh lại đến nhà họ Du.
Du Thúy Lan lấy ra một tập tiền và phiếu: "Đội trưởng Du, em Hồng, tôi cũng không khách sáo với mọi người nữa."
"Mấy năm nay, Ứng Tranh gửi về nhà không ít đồ, tôi đều cất giữ cả."
"Đây đều là sính lễ!" Du Thúy Lan hiếm khi có cơ hội được ra vẻ một phen.
Cưới con dâu, nhất định phải hào phóng.
Hướng Hồng bị dọa sợ, liên tục xua tay: "Không được, không được..."
Tiếp theo, hai bên tiến hành thảo luận sôi nổi, cuối cùng cũng thống nhất được chương trình.
"Cũng thật ngại quá," Du Thúy Lan nói, "Thời gian của Ứng Tranh eo hẹp, ngày mai kết hôn, ngày kia về nhà gái, ngày kia nữa là hai đứa phải đi rồi."
Chuyện kết hôn này đâu chỉ là hơi gấp gáp, mà là rất gấp gáp.
Trong lòng Hướng Hồng rất buồn.
Con gái lớn như vậy rồi còn chưa từng rời xa bà.
Giờ lại đột ngột nói với bà rằng, ba ngày nữa con gái sẽ rời xa bà.
Bà thật sự rất không nỡ.
Du Hướng Vãn nhón chân nhìn qua.
Thì ra là bánh bí, hôm nay cô rất muốn ăn món này.
Vì vậy cô không chút khách khí nói: “Đem vào đi, em cho anh mấy củ khoai lang đỏ.”
Hướng Hồng từ trong bếp đi ra, trừng mắt nhìn Du Hướng Vãn.
Đứa nhỏ này, trong mắt chỉ có ăn, sao có thể như vậy được? Chẳng khách sáo chút nào.
Cho dù trong lòng có phức tạp đến đâu, thì chuyện kết hôn của con gái và Ứng Tranh đã là ván đã đóng thuyền.
Bà là mẹ vợ, cũng không thể quá cứng rắn.
Hướng Hồng cười nói: "Ứng Tranh, vào đây ăn cùng đi?"
Lục Ứng Tranh bước vào, đặt bánh bí xuống nói: “Không cần đâu, con về nhà ăn cùng mẹ con, chú Du, dì Hướng, còn có Hướng Thần, mọi người ăn nhiều một chút, không đủ thì sang lấy thêm."
Hướng Hồng nhét ba quả trứng gà và mấy củ khoai lang đỏ cho anh.
Lục Ứng Tranh không muốn nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại.
Du Hướng Vãn nhìn mà không chịu được: "Dừng lại!"
Cô nhét trứng gà vào tay Lục Ứng Tranh, nhìn chằm chằm anh: "Như vậy đi, không ai được nhúc nhích nữa."
【Chỉ là mấy quả trứng gà mà thôi, có cần phải vậy không?】
【Sau này tôi mua cho hai người mỗi người 10.000 quả trứng gà, cho hai người ăn cho đã.】
Lục Ứng Tranh suy nghĩ một giây, nhận lấy.
Hướng Hồng còn lo lắng con gái làm vậy sẽ khiến Lục Ứng Tranh không vui.
Kết quả lại thấy, haizz, đúng là "Chu Du đánh Hoàng Cái", một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Lục Ứng Tranh cầm trứng gà trở về, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, con còn bốn ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ phép, chuyện kết hôn phải tranh thủ thời gian.”
“Lát nữa chúng ta sang đó bàn bạc về sính lễ đi?”
Tuy anh và Du Hướng Vãn là hợp tác kết hôn, nhưng trong đó còn liên quan đến gia đình hai bên, những nghi lễ nên có thì không thể thiếu.
Du Thúy Lan: "Còn phải đợi con nói sao, mẹ đã chuẩn bị từ sớm rồi."
Ăn cơm xong, Du Thúy Lan và Lục Ứng Tranh lại đến nhà họ Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Thúy Lan lấy ra một tập tiền và phiếu: "Đội trưởng Du, em Hồng, tôi cũng không khách sáo với mọi người nữa."
"Mấy năm nay, Ứng Tranh gửi về nhà không ít đồ, tôi đều cất giữ cả."
"Đây đều là sính lễ!" Du Thúy Lan hiếm khi có cơ hội được ra vẻ một phen.
Cưới con dâu, nhất định phải hào phóng.
Hướng Hồng bị dọa sợ, liên tục xua tay: "Không được, không được..."
Tiếp theo, hai bên tiến hành thảo luận sôi nổi, cuối cùng cũng thống nhất được chương trình.
"Cũng thật ngại quá," Du Thúy Lan nói, "Thời gian của Ứng Tranh eo hẹp, ngày mai kết hôn, ngày kia về nhà gái, ngày kia nữa là hai đứa phải đi rồi."
Chuyện kết hôn này đâu chỉ là hơi gấp gáp, mà là rất gấp gáp.
Trong lòng Hướng Hồng rất buồn.
Con gái lớn như vậy rồi còn chưa từng rời xa bà.
Giờ lại đột ngột nói với bà rằng, ba ngày nữa con gái sẽ rời xa bà.
Bà thật sự rất không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro