Quân Hôn 70: Ta Tòng Quân, Sĩ Quan Cao Cấp Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 19
Thời Dược
2024-08-04 23:58:01
Tìm sổ hộ khẩu của nhà, cô dứt khoát ra khỏi cửa.
Lúc này trong sân đã chẳng còn mấy người, vì nhiều người đã đi làm rồi.
Tống Nam Đình đội khăn trùm đầu, tránh người, quan sát khắp nơi rồi rời khỏi sân.
Đi thẳng đến điểm tập trung thanh niên trí thức.
Cũng thật khéo, trước Tết vẫn luôn tiến hành việc đưa thanh niên trí thức về nông thôn, chỉ là phần lớn mọi người đều phải đi sau Tết nhưng Tống Nam Đình không thể đợi thêm được nữa.
Đến phòng thanh niên trí thức, thấy chủ nhiệm phòng thanh niên trí thức, Tống Nam Đình không nói hai lời, trực tiếp nhét cho ông ta hai mươi đồng.
"Chủ nhiệm, tôi muốn về nông thôn."
Có người chủ động xin về nông thôn, chủ nhiệm phòng thanh niên trí thức còn nói gì nữa, không những không ngăn cản mà còn làm nhanh hơn, sợ cô đổi ý.
Cũng phải, bây giờ đã là năm 1974, từ năm 1958 đến nay đã có mười mấy năm kinh nghiệm đưa thanh niên trí thức về nông thôn, phần lớn mọi người đều biết về nông thôn không phải là chuyện tốt.
Những người ở huyện như họ, nơi về nông thôn thường là các vùng nông thôn trong huyện.
Nhưng Tống Nam Đình thì không, cô trực tiếp viết địa điểm là một vùng nông thôn ở Đông Bắc gần Lục Kiến An nhất: "Chủ nhiệm, tôi muốn đến đây."
Nhận tiền làm việc, những chuyện nhỏ như địa điểm về nông thôn càng dễ giải quyết hơn. Hơn nữa, họ vốn cũng có chỉ tiêu về nông thôn ở các tỉnh khác.
"Được, cô tự quyết định là được." Chủ nhiệm đóng dấu cộp cộp, định đoạt.
Tống Nam Đình lại nói: "Tôi có hai anh trai cũng đến tuổi rồi, họ ngại không dám đến, để tôi đăng ký hộ, còn có một người bạn của tôi nữa."
Chủ nhiệm thanh niên trí thức ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của cô thì hiểu ý: "Được không vậy?"
"Sao lại không được, đến lúc đó ông đổ lỗi cho tôi là được." Tống Nam Đình lại nhét thêm mười đồng. "Bên ông không đủ chỉ tiêu về nông thôn ở các tỉnh khác sao? Con ông năm nay cũng phải về nông thôn chứ? Hơn nữa, theo chính sách thì họ vốn phải về nông thôn mà? Nhưng lại tìm đủ mọi lý do để không phải xuống đó, đây coi nhưu là hình phạt cho họ, ông thấy đúng không?"
Một câu nói đã nắm được điểm yếu của chủ nhiệm, ông hiểu rồi, gật đầu không nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng viết tên của ba người lên.
Dù sao thì người báo danh cũng là họ hàng của họ, có vấn đề gì thì cứ tìm cô gái này là được, ông chỉ làm theo đúng quy định, có sổ hộ khẩu là thông qua.
Tống Nam Đình không chỉ lấy sổ hộ khẩu nhà mình mà còn lấy cả trang sổ hộ khẩu của Phan Thế Anh vào chiều hôm qua. Vừa lúc báo danh cho Phan Thế Anh.
Ba người đã định hôm nay sẽ đánh nhau, vậy thì về nông thôn tiếp tục yêu thương nhau đi, ném hết đến một nơi.
Hoàn thành thủ tục, đã hơn một tiếng.
Tống Nam Đình lại nhanh chóng làm thủ tục cho mình, thậm chí còn thay ba người nhận tiền trợ cấp về nông thôn, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong sân đã chẳng còn mấy người, vì nhiều người đã đi làm rồi.
Tống Nam Đình đội khăn trùm đầu, tránh người, quan sát khắp nơi rồi rời khỏi sân.
Đi thẳng đến điểm tập trung thanh niên trí thức.
Cũng thật khéo, trước Tết vẫn luôn tiến hành việc đưa thanh niên trí thức về nông thôn, chỉ là phần lớn mọi người đều phải đi sau Tết nhưng Tống Nam Đình không thể đợi thêm được nữa.
Đến phòng thanh niên trí thức, thấy chủ nhiệm phòng thanh niên trí thức, Tống Nam Đình không nói hai lời, trực tiếp nhét cho ông ta hai mươi đồng.
"Chủ nhiệm, tôi muốn về nông thôn."
Có người chủ động xin về nông thôn, chủ nhiệm phòng thanh niên trí thức còn nói gì nữa, không những không ngăn cản mà còn làm nhanh hơn, sợ cô đổi ý.
Cũng phải, bây giờ đã là năm 1974, từ năm 1958 đến nay đã có mười mấy năm kinh nghiệm đưa thanh niên trí thức về nông thôn, phần lớn mọi người đều biết về nông thôn không phải là chuyện tốt.
Những người ở huyện như họ, nơi về nông thôn thường là các vùng nông thôn trong huyện.
Nhưng Tống Nam Đình thì không, cô trực tiếp viết địa điểm là một vùng nông thôn ở Đông Bắc gần Lục Kiến An nhất: "Chủ nhiệm, tôi muốn đến đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận tiền làm việc, những chuyện nhỏ như địa điểm về nông thôn càng dễ giải quyết hơn. Hơn nữa, họ vốn cũng có chỉ tiêu về nông thôn ở các tỉnh khác.
"Được, cô tự quyết định là được." Chủ nhiệm đóng dấu cộp cộp, định đoạt.
Tống Nam Đình lại nói: "Tôi có hai anh trai cũng đến tuổi rồi, họ ngại không dám đến, để tôi đăng ký hộ, còn có một người bạn của tôi nữa."
Chủ nhiệm thanh niên trí thức ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của cô thì hiểu ý: "Được không vậy?"
"Sao lại không được, đến lúc đó ông đổ lỗi cho tôi là được." Tống Nam Đình lại nhét thêm mười đồng. "Bên ông không đủ chỉ tiêu về nông thôn ở các tỉnh khác sao? Con ông năm nay cũng phải về nông thôn chứ? Hơn nữa, theo chính sách thì họ vốn phải về nông thôn mà? Nhưng lại tìm đủ mọi lý do để không phải xuống đó, đây coi nhưu là hình phạt cho họ, ông thấy đúng không?"
Một câu nói đã nắm được điểm yếu của chủ nhiệm, ông hiểu rồi, gật đầu không nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng viết tên của ba người lên.
Dù sao thì người báo danh cũng là họ hàng của họ, có vấn đề gì thì cứ tìm cô gái này là được, ông chỉ làm theo đúng quy định, có sổ hộ khẩu là thông qua.
Tống Nam Đình không chỉ lấy sổ hộ khẩu nhà mình mà còn lấy cả trang sổ hộ khẩu của Phan Thế Anh vào chiều hôm qua. Vừa lúc báo danh cho Phan Thế Anh.
Ba người đã định hôm nay sẽ đánh nhau, vậy thì về nông thôn tiếp tục yêu thương nhau đi, ném hết đến một nơi.
Hoàn thành thủ tục, đã hơn một tiếng.
Tống Nam Đình lại nhanh chóng làm thủ tục cho mình, thậm chí còn thay ba người nhận tiền trợ cấp về nông thôn, sau đó chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro