Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là người đàn bà độc ác hôm qua vừa đánh anh một trận, lại còn đánh em trai anh nhập bệnh viện.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, u ám nhìn chằm chằm con đường núi quanh co trước mặt, anh thật sự muốn ném Tống Điềm Chi ra ngoài, nhưng tay mãi không hành động, cánh tay như nặng ngàn cân không nhấc lên nổi.
Anh nhịn không được thở dài, chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đằng đẵng và gian nan đến vậy.
Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tống Điềm Chi đang ngủ say bỗng bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức, cô còn tưởng là Quế Lan đội thanh niên tri thức lại đến tìm cô, lúc bị đánh thức cô suýt nữa thì hoài nghi cuộc đời.
Quá khó khăn rồi, một người hiện đại sống trong thế kỷ 21 với đầy đủ vật dụng công nghệ cao xung quanh lại trở về những năm 70, cô thực sự sắp phát điên rồi.
Ngay cả khi tham gia đủ loại cuộc thi trước đây, cô cũng chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
May mà kiếp trước cô thường xuyên dậy lúc sáu bảy giờ để tập thể dục, sau khi đến đây, nhịn một chút cũng không sao.
Vất vả lắm mới mở mắt bò dậy khỏi giường đất, cô nheo mắt nhìn xuống đã thấy dưới giường đất là một người đàn ông với tấm lưng rộng lớn đang ngồi dựa vào cột nhà.
Cả chăn cũng không có.
Ở thôn Đông Ngũ này, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm vẫn rất lớn, anh không lạnh sao?
Nhìn thấy anh, ký ức trong đầu Tống Điềm Chi cũng dần dần hiện lên.
Tối qua cô bị lạc trong rừng là Văn Phong đã tìm thấy cô, còn cứu cô ra ngoài, lúc đó cô nằm nhoài trên lưng Văn Phong không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, những chuyện sau đó cô đều không còn nhớ gì nữa…
Cô nhịn không được cúi đầu nhìn xuống vị trí mắt cá chân của mình, vết thương đã được xử lý qua loa rồi, Văn Phong đưa cô đi bệnh viện khám khi nào vậy?
Cô còn đang ngẩn người, Văn Phong đã dậy sớm hơn cô, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lập tức đứng dậy mở cửa.
“Văn Phong! Văn Phong! Dậy chưa!”
“Chân em cậu vừa rồi đau quá không chịu được, họ nói là nặng rồi, phải chuyển đến bệnh viện trong huyện để điều trị, trạm xá ở đây nói em ấy còn bị bệnh phổi nhưng không kiểm tra ra được cụ thể là bệnh gì, phải đến bệnh viện lớn xem sao.”
“Cậu mau nghĩ cách đưa em trai đến huyện đi, nếu không nó sẽ đau chết mất, nếu cứ mặc kệ như vậy, chân Tiểu Phúc coi như bỏ rồi.”
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Tống Điềm Chi lập tức tan biến, cô khoác áo choàng bò xuống giường đất, nhận ra những người đứng ở cửa đều là người trong thôn đi làm ruộng, cô lập tức hỏi: “Từ đây đến huyện mất bao lâu?”
“Đi bộ chắc phải mất ít nhất hai ngày hai đêm, đi xe ngựa có thể nhanh hơn một chút.”
Đều là vùng núi hẻo lánh, làm gì có điều kiện tốt mà đi xe như vậy, có bệnh viện và xe ngựa là tốt lắm rồi.
Văn Phong nhanh chóng lao về hướng trạm xá.
Chân Tống Điềm Chi còn đang bị thương nhưng vẫn kiên trì đi theo anh đến bệnh viện.
Ai bảo tối qua Văn Phong vừa mới cứu cô, hơn nữa vết thương của Tiểu Phúc còn có liên quan đến nguyên chủ.
Vất vả lắm mới đến được bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Tiểu Phúc khóc lóc trong phòng bệnh, sau khi Văn Phong vào trong, Tống Điềm Chi sợ lại dọa đứa trẻ kia nên đứng ở cửa hỏi han tình hình với bác sĩ.
Sau khi biết được là do năng lực của bác sĩ bệnh viện và thuốc men hạn chế, hàng lông mày thanh tú của Tống Điềm Chi cũng nhịn không được nhíu lại.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, u ám nhìn chằm chằm con đường núi quanh co trước mặt, anh thật sự muốn ném Tống Điềm Chi ra ngoài, nhưng tay mãi không hành động, cánh tay như nặng ngàn cân không nhấc lên nổi.
Anh nhịn không được thở dài, chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đằng đẵng và gian nan đến vậy.
Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng, Tống Điềm Chi đang ngủ say bỗng bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức, cô còn tưởng là Quế Lan đội thanh niên tri thức lại đến tìm cô, lúc bị đánh thức cô suýt nữa thì hoài nghi cuộc đời.
Quá khó khăn rồi, một người hiện đại sống trong thế kỷ 21 với đầy đủ vật dụng công nghệ cao xung quanh lại trở về những năm 70, cô thực sự sắp phát điên rồi.
Ngay cả khi tham gia đủ loại cuộc thi trước đây, cô cũng chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
May mà kiếp trước cô thường xuyên dậy lúc sáu bảy giờ để tập thể dục, sau khi đến đây, nhịn một chút cũng không sao.
Vất vả lắm mới mở mắt bò dậy khỏi giường đất, cô nheo mắt nhìn xuống đã thấy dưới giường đất là một người đàn ông với tấm lưng rộng lớn đang ngồi dựa vào cột nhà.
Cả chăn cũng không có.
Ở thôn Đông Ngũ này, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm vẫn rất lớn, anh không lạnh sao?
Nhìn thấy anh, ký ức trong đầu Tống Điềm Chi cũng dần dần hiện lên.
Tối qua cô bị lạc trong rừng là Văn Phong đã tìm thấy cô, còn cứu cô ra ngoài, lúc đó cô nằm nhoài trên lưng Văn Phong không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, những chuyện sau đó cô đều không còn nhớ gì nữa…
Cô nhịn không được cúi đầu nhìn xuống vị trí mắt cá chân của mình, vết thương đã được xử lý qua loa rồi, Văn Phong đưa cô đi bệnh viện khám khi nào vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn đang ngẩn người, Văn Phong đã dậy sớm hơn cô, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lập tức đứng dậy mở cửa.
“Văn Phong! Văn Phong! Dậy chưa!”
“Chân em cậu vừa rồi đau quá không chịu được, họ nói là nặng rồi, phải chuyển đến bệnh viện trong huyện để điều trị, trạm xá ở đây nói em ấy còn bị bệnh phổi nhưng không kiểm tra ra được cụ thể là bệnh gì, phải đến bệnh viện lớn xem sao.”
“Cậu mau nghĩ cách đưa em trai đến huyện đi, nếu không nó sẽ đau chết mất, nếu cứ mặc kệ như vậy, chân Tiểu Phúc coi như bỏ rồi.”
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Tống Điềm Chi lập tức tan biến, cô khoác áo choàng bò xuống giường đất, nhận ra những người đứng ở cửa đều là người trong thôn đi làm ruộng, cô lập tức hỏi: “Từ đây đến huyện mất bao lâu?”
“Đi bộ chắc phải mất ít nhất hai ngày hai đêm, đi xe ngựa có thể nhanh hơn một chút.”
Đều là vùng núi hẻo lánh, làm gì có điều kiện tốt mà đi xe như vậy, có bệnh viện và xe ngựa là tốt lắm rồi.
Văn Phong nhanh chóng lao về hướng trạm xá.
Chân Tống Điềm Chi còn đang bị thương nhưng vẫn kiên trì đi theo anh đến bệnh viện.
Ai bảo tối qua Văn Phong vừa mới cứu cô, hơn nữa vết thương của Tiểu Phúc còn có liên quan đến nguyên chủ.
Vất vả lắm mới đến được bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Tiểu Phúc khóc lóc trong phòng bệnh, sau khi Văn Phong vào trong, Tống Điềm Chi sợ lại dọa đứa trẻ kia nên đứng ở cửa hỏi han tình hình với bác sĩ.
Sau khi biết được là do năng lực của bác sĩ bệnh viện và thuốc men hạn chế, hàng lông mày thanh tú của Tống Điềm Chi cũng nhịn không được nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro