Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Trần Quế Lan thở dài: “Còn nữa, tối hôm qua cậu lại đến nhà Văn Phong ngủ à? Đi được nửa đường thì không thấy cậu đâu nữa, một mình cậu biết đường núi xuống sao?”
Tống Điềm Chi liếc mắt nhìn những người đi theo sau mình: “Không biết.”
“Trời ơi, tôi còn tưởng cậu biết đường đấy!”
Mấy người bên cạnh đột nhiên bật cười thành tiếng, lại che miệng khẽ nói: “Còn nghĩ mình vẫn là người thành phố cơ đấy, đường núi cũng không đi được... Đáng đời...”
Cô dừng lại trước mặt mấy thanh niên trí thức đang lén lút mỉa mai kia, cô cười như không cười, nhướng đuôi mắt nhìn người ta là kiêu ngạo khiêu khích nhất: “Những thứ tôi cho các người trước đây, trong vòng hôm nay đều phải trả lại cho tôi nguyên vẹn, thiếu một đồng một xu cũng không được, nếu làm ầm ĩ đến văn phòng thanh niên trí thức, tôi cũng là người đúng, dù sao các người đều cầm đồ của tôi.”
Vốn dĩ cô không muốn tính toán với bọn họ.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô đã triệt để phát hiện nguyên chủ không hợp với vài người trong điểm thanh niên trí thức, vậy ai cần chiều theo bọn họ chứ?
Trước đây nguyên chủ đã mang theo rất nhiều đồ tốt, nào là đồ ăn thức uống, còn có cả mỹ phẩm... Đều bị họ chia nhau hết.
Những thứ đó vào thời buổi này đều là của hiếm khó tìm, nhất là mỹ phẩm, nếu không phải người nhà thương cô nên lén lút gửi đến, cô vốn dĩ chẳng được thấy qua, nghĩ đến đây Tống Điềm Chi lại thấy chạnh lòng…
Vật tư quá khan hiếm, muốn gì cũng chẳng có.
Năng khiếu duy nhất của cô là múa ở đây cũng không có đất dụng võ.
Kỳ thực nguyên chủ có thể không cần xuống nông thôn, từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của người mẹ là nhà thơ, gia đình làm nghệ thuật, bản thân cũng được chọn vào đội múa, không ngờ lại bị người ta tự ý đăng ký đi nông thôn, thực lực không đủ lại lười biếng nên không được đoàn văn công chọn trúng, chỉ vó thể ngậm ngùi xuống nông thôn.
Giữa nguyên chủ và cô, ngoài khuôn mặt giống hệt nhau ra, chỉ có điểm chung là học múa.
Trong nguyên tác, Tống Điềm Chi mất hết đồ đạc, ngày ngày phải ở nông thôn, lại bởi vì tuổi còn trẻ đã lấy chồng nên trong mắt người khác, cả đời của cô chính là người nông thôn. Có lúc cô hứng chí muốn nhảy nhót một chút sẽ bị người ta nói là không giữ nữ tắc, suốt ngày ca hát nhảy múa quyến rũ đàn ông.
Từ đó về sau, theo ngày tháng trôi qua, cô cũng bắt đầu bỏ bê việc múa, cho đến khi hoàn toàn lãng quên.
Đợi đến khi được về thành phố, gia đình phải khó khăn lắm mới xin cho cô một cơ hội thi tuyển vào đoàn văn công thì cô đã không còn là cô của ngày xưa, kết quả là làm trò cười cho thiên hạ ngay trong ngày thi.
Tống Điềm Chi cũng không rõ tại sao nguyên chủ lại xuống nông thôn một cách khó hiểu như vậy, nhưng hiện tại đã đi đến bước đường này, cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, chờ đợi cơ hội thi đại học và trở về thành phố sau.
Dù sao đi nữa cô đã đến đây rồi, ít nhất cũng phải nghĩ cho tương lai của bản thân.
Phải tiếp tục nhảy múa, cũng phải vào đoàn văn công.
Đây chính là bát cơm sắt biết bao nhiêu người tranh nhau cướp lấy, tuy hiện tại cô ở nông thôn không có điều kiện đó nhưng tuyệt đối không thể lơ là.
Cô không muốn cả đời thật sự sống vô vị, chỉ biết chờ chết ở nơi này.
“Đồng… Đồng chí Tống đừng như vậy mà, hôm qua chúng tôi thật sự không phải cố ý bỏ cậu trên núi, chỉ muốn trêu cậu một chút thôi, không ngờ sau đó chúng tôi cũng suýt nữa thì lạc đường...”
Tống Điềm Chi liếc mắt nhìn những người đi theo sau mình: “Không biết.”
“Trời ơi, tôi còn tưởng cậu biết đường đấy!”
Mấy người bên cạnh đột nhiên bật cười thành tiếng, lại che miệng khẽ nói: “Còn nghĩ mình vẫn là người thành phố cơ đấy, đường núi cũng không đi được... Đáng đời...”
Cô dừng lại trước mặt mấy thanh niên trí thức đang lén lút mỉa mai kia, cô cười như không cười, nhướng đuôi mắt nhìn người ta là kiêu ngạo khiêu khích nhất: “Những thứ tôi cho các người trước đây, trong vòng hôm nay đều phải trả lại cho tôi nguyên vẹn, thiếu một đồng một xu cũng không được, nếu làm ầm ĩ đến văn phòng thanh niên trí thức, tôi cũng là người đúng, dù sao các người đều cầm đồ của tôi.”
Vốn dĩ cô không muốn tính toán với bọn họ.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô đã triệt để phát hiện nguyên chủ không hợp với vài người trong điểm thanh niên trí thức, vậy ai cần chiều theo bọn họ chứ?
Trước đây nguyên chủ đã mang theo rất nhiều đồ tốt, nào là đồ ăn thức uống, còn có cả mỹ phẩm... Đều bị họ chia nhau hết.
Những thứ đó vào thời buổi này đều là của hiếm khó tìm, nhất là mỹ phẩm, nếu không phải người nhà thương cô nên lén lút gửi đến, cô vốn dĩ chẳng được thấy qua, nghĩ đến đây Tống Điềm Chi lại thấy chạnh lòng…
Vật tư quá khan hiếm, muốn gì cũng chẳng có.
Năng khiếu duy nhất của cô là múa ở đây cũng không có đất dụng võ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thực nguyên chủ có thể không cần xuống nông thôn, từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của người mẹ là nhà thơ, gia đình làm nghệ thuật, bản thân cũng được chọn vào đội múa, không ngờ lại bị người ta tự ý đăng ký đi nông thôn, thực lực không đủ lại lười biếng nên không được đoàn văn công chọn trúng, chỉ vó thể ngậm ngùi xuống nông thôn.
Giữa nguyên chủ và cô, ngoài khuôn mặt giống hệt nhau ra, chỉ có điểm chung là học múa.
Trong nguyên tác, Tống Điềm Chi mất hết đồ đạc, ngày ngày phải ở nông thôn, lại bởi vì tuổi còn trẻ đã lấy chồng nên trong mắt người khác, cả đời của cô chính là người nông thôn. Có lúc cô hứng chí muốn nhảy nhót một chút sẽ bị người ta nói là không giữ nữ tắc, suốt ngày ca hát nhảy múa quyến rũ đàn ông.
Từ đó về sau, theo ngày tháng trôi qua, cô cũng bắt đầu bỏ bê việc múa, cho đến khi hoàn toàn lãng quên.
Đợi đến khi được về thành phố, gia đình phải khó khăn lắm mới xin cho cô một cơ hội thi tuyển vào đoàn văn công thì cô đã không còn là cô của ngày xưa, kết quả là làm trò cười cho thiên hạ ngay trong ngày thi.
Tống Điềm Chi cũng không rõ tại sao nguyên chủ lại xuống nông thôn một cách khó hiểu như vậy, nhưng hiện tại đã đi đến bước đường này, cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, chờ đợi cơ hội thi đại học và trở về thành phố sau.
Dù sao đi nữa cô đã đến đây rồi, ít nhất cũng phải nghĩ cho tương lai của bản thân.
Phải tiếp tục nhảy múa, cũng phải vào đoàn văn công.
Đây chính là bát cơm sắt biết bao nhiêu người tranh nhau cướp lấy, tuy hiện tại cô ở nông thôn không có điều kiện đó nhưng tuyệt đối không thể lơ là.
Cô không muốn cả đời thật sự sống vô vị, chỉ biết chờ chết ở nơi này.
“Đồng… Đồng chí Tống đừng như vậy mà, hôm qua chúng tôi thật sự không phải cố ý bỏ cậu trên núi, chỉ muốn trêu cậu một chút thôi, không ngờ sau đó chúng tôi cũng suýt nữa thì lạc đường...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro