Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Chủ nhân nhỏ, chương này phía sau còn có, mời nhấp vào tiếp tục, phía sau còn đặc sắc hơn!
“Tôi cũng thấy như vậy, đồng chí Tống không chịu làm việc, có phải là muốn cùng chúng tôi lại làm gì đặc biệt không, vậy thì không được đâu.”
“Những người này ỷ trong bụng có chút kiến thức, nhưng khi làm việc còn không bằng một nửa nông dân chúng tôi làm ruộng, lại không chịu được khổ, cả ngày cứ ăn không ngồi rồi, tối hôm qua các người cùng nhau đi trốn việc! Tôi nhất định phải đem chuyện này báo cáo lên trên!”
Những thanh niên tri thức phía sau Trần Quế Lan có chút nhịn không được, lập tức tranh cãi cùng bọn họ.
“Trốn việc! Ai nhìn thấy chúng tôi trốn việc chứ! Hôm qua trời mưa các người không nhìn thấy à? Đám người Hương Hạ các người có bản lĩnh thì đi làm đi!”
“Các người chính là! Một đám gia hỏa không có kiến thức, không biết nổi một chữ! Tôi xem các người báo cáo như thế nào!”
Vốn dĩ ban đầu chỉ nói vấn đề của Tống Điềm Chi, nhưng dần dần lại thành người dân địa phương tranh cãi với thanh niên tri thức.
Có mấy người còn trực tiếp muốn động thủ.
Những thanh niên tri thức này đều là người từ thành phố tới, năng lực này sao có thể là đối thủ với nông dân thường xuyên làm những việc như gánh phân dưới ruộng, bọn họ từng phút bị đẩy ngã trên đất, kêu khổ không ngừng.
Đinh Trúc Vân vẫn luôn ở giữa ngăn cản, trước sau trái phải vô cùng khó xử.
Chỉ có Tống Điềm Chi ở bên cạnh ăn dưa, thậm chí ăn có chút ngon lành.
Mâu thuẫn đều do thời gian dài tích lũy mới bùng nổ, hai bên đã sớm không vừa mắt nhau mới mượn cơ hội này phát tiết.
Bản thân cô chỉ ăn dưa xem kịch nên cố ý cách xa chiến trường, nếu không hoàn toàn có thể bị liên lụy.
Đột nhiên cô cảm thấy lưng mình như bị trũng xuống, cơ thể không kịp đề phòng bị đẩy một cái, cả người cô khống chế không được mà ngã xuống.
Phía dưới chính là lớp bùn đất nhầy nhụa, ở thời khắc cuối cùng, cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Nhưng lần này không giống cảm giác nghẹt thở khi bị một vũng bùn bao phủ như lúc vừa mới xuyên qua, lần này cô không chỉ không có cảm giác cả người dính nhớp đầy bùn mà ngược lại còn rất sảng khoái, chính là trong nháy mắt ngã xuống, cô va phải một bức tường săn chắc khiến chóp mũi đau nhói.
Đau đớn đến cay mũi lập tức khiến khóe mắt cô ánh lên vài giọt lệ.
Dáng vẻ môi hồng răng trắng cộng thêm đuôi mắt ướt át, trông cô giống như đóa hoa đào bị mưa thấm ướt, mềm mại yếu đuối, thế mà lại kiều diễm xinh đẹp vô cùng.
Xương hàm dưới của Văn Phong căng chặt, sau khi đỡ cô đứng vững mới trầm giọng nói: “Còn không chịu đứng vững? Sao, sao… Cả ngày cô chỉ biết khóc, tôi… Tôi cũng chẳng làm gì cô.”
Anh thật sự không biết Tống Điềm Chi đang khóc cái gì, nói chuyện có chút lắp bắp.
“…”
Cô khóc khi nào?
“Tôi không khóc.”
“Mắt đã đỏ như vậy rồi.”
Văn Phong nhíu mày: “Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khóc.”
“…”
Tống Điềm Chi mở mắt ra đã nhìn thấy Văn Phong đứng ngay trước mặt.
Cô cũng sững sờ một chút, lại nói tiếp: “Anh… Sao lại tới đây?”
Vừa rồi anh rời đi không thèm quay đầu lại, cô còn tưởng hôm nay sẽ không thể gặp mặt anh.
Trong tay Văn Phong còn đang cầm dụng cụ làm việc, phía sau còn có đội sản xuất đi theo, thấy đại đội trưởng tới, bọn họ vốn đang làm ầm ĩ đã lập tức yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt chỉ vì câu nói muốn báo cáo mà bùng nổ.
Hai bên đều không biết ai là người châm ngòi cuộc chiến, trực tiếp kích động cảm xúc của tất cả mọi người, lửa giận hừng hực bốc lên.
“Tôi cũng thấy như vậy, đồng chí Tống không chịu làm việc, có phải là muốn cùng chúng tôi lại làm gì đặc biệt không, vậy thì không được đâu.”
“Những người này ỷ trong bụng có chút kiến thức, nhưng khi làm việc còn không bằng một nửa nông dân chúng tôi làm ruộng, lại không chịu được khổ, cả ngày cứ ăn không ngồi rồi, tối hôm qua các người cùng nhau đi trốn việc! Tôi nhất định phải đem chuyện này báo cáo lên trên!”
Những thanh niên tri thức phía sau Trần Quế Lan có chút nhịn không được, lập tức tranh cãi cùng bọn họ.
“Trốn việc! Ai nhìn thấy chúng tôi trốn việc chứ! Hôm qua trời mưa các người không nhìn thấy à? Đám người Hương Hạ các người có bản lĩnh thì đi làm đi!”
“Các người chính là! Một đám gia hỏa không có kiến thức, không biết nổi một chữ! Tôi xem các người báo cáo như thế nào!”
Vốn dĩ ban đầu chỉ nói vấn đề của Tống Điềm Chi, nhưng dần dần lại thành người dân địa phương tranh cãi với thanh niên tri thức.
Có mấy người còn trực tiếp muốn động thủ.
Những thanh niên tri thức này đều là người từ thành phố tới, năng lực này sao có thể là đối thủ với nông dân thường xuyên làm những việc như gánh phân dưới ruộng, bọn họ từng phút bị đẩy ngã trên đất, kêu khổ không ngừng.
Đinh Trúc Vân vẫn luôn ở giữa ngăn cản, trước sau trái phải vô cùng khó xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có Tống Điềm Chi ở bên cạnh ăn dưa, thậm chí ăn có chút ngon lành.
Mâu thuẫn đều do thời gian dài tích lũy mới bùng nổ, hai bên đã sớm không vừa mắt nhau mới mượn cơ hội này phát tiết.
Bản thân cô chỉ ăn dưa xem kịch nên cố ý cách xa chiến trường, nếu không hoàn toàn có thể bị liên lụy.
Đột nhiên cô cảm thấy lưng mình như bị trũng xuống, cơ thể không kịp đề phòng bị đẩy một cái, cả người cô khống chế không được mà ngã xuống.
Phía dưới chính là lớp bùn đất nhầy nhụa, ở thời khắc cuối cùng, cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Nhưng lần này không giống cảm giác nghẹt thở khi bị một vũng bùn bao phủ như lúc vừa mới xuyên qua, lần này cô không chỉ không có cảm giác cả người dính nhớp đầy bùn mà ngược lại còn rất sảng khoái, chính là trong nháy mắt ngã xuống, cô va phải một bức tường săn chắc khiến chóp mũi đau nhói.
Đau đớn đến cay mũi lập tức khiến khóe mắt cô ánh lên vài giọt lệ.
Dáng vẻ môi hồng răng trắng cộng thêm đuôi mắt ướt át, trông cô giống như đóa hoa đào bị mưa thấm ướt, mềm mại yếu đuối, thế mà lại kiều diễm xinh đẹp vô cùng.
Xương hàm dưới của Văn Phong căng chặt, sau khi đỡ cô đứng vững mới trầm giọng nói: “Còn không chịu đứng vững? Sao, sao… Cả ngày cô chỉ biết khóc, tôi… Tôi cũng chẳng làm gì cô.”
Anh thật sự không biết Tống Điềm Chi đang khóc cái gì, nói chuyện có chút lắp bắp.
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khóc khi nào?
“Tôi không khóc.”
“Mắt đã đỏ như vậy rồi.”
Văn Phong nhíu mày: “Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể khóc.”
“…”
Tống Điềm Chi mở mắt ra đã nhìn thấy Văn Phong đứng ngay trước mặt.
Cô cũng sững sờ một chút, lại nói tiếp: “Anh… Sao lại tới đây?”
Vừa rồi anh rời đi không thèm quay đầu lại, cô còn tưởng hôm nay sẽ không thể gặp mặt anh.
Trong tay Văn Phong còn đang cầm dụng cụ làm việc, phía sau còn có đội sản xuất đi theo, thấy đại đội trưởng tới, bọn họ vốn đang làm ầm ĩ đã lập tức yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt chỉ vì câu nói muốn báo cáo mà bùng nổ.
Hai bên đều không biết ai là người châm ngòi cuộc chiến, trực tiếp kích động cảm xúc của tất cả mọi người, lửa giận hừng hực bốc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro