Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

A

2024-09-05 14:31:23

Vành tai Văn Phong khẽ động, anh giơ tay lên đỡ chính xác khẩu súng săn cô ném tới.

Anh nhanh chóng đứng dậy, kéo dãn khoảng cách với con heo rừng đang nổi điên.

Đoàng.

Khẩu súng săn cũ kỹ phát ra tiếng nổ chói tai.

Khói súng lập tức bao trùm lấy Văn Phong.

Chỉ một phát súng đã trúng chính xác vị trí giữa hai mắt con thú kia.

Một phát chí mạng.

Con heo rừng ngã xuống đất, tứ chi giãy giụa thêm vài cái rồi cứng đờ.

Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người trong điểm thanh niên trí thức cuối cùng cũng được thả lỏng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, Trần Quế Lan và nữ thanh niên trí thức bên cạnh càng vỗ ngực như thể toàn thân không còn chút sức lực, bọn họ trực tiếp ngã phịch xuống đất.

Thật quá đáng sợ…

Một lúc lâu sau, đợi đến khi con heo rừng không còn động tĩnh, bên cạnh mới có nam thanh niên to gan tiến lên vài bước xem xét, nhưng nhanh hơn bọn họ vẫn là Văn Phong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ngồi xổm bên cạnh con heo rừng, đưa tay rút con dao găm cắm trên người nó, lại sờ soạng thân thể con heo rừng mới nói: "Đã chết rồi."

"Hù chết người ta rồi, trước đây vẫn luôn nghe nói heo rừng thích phá hoại mùa màng, luôn đi lung tung trên ruộng đất, không ngờ sức lực của nó lại lớn như vậy, chỉ cần lơ là một chút là lại phát điên muốn tấn công người khác."

"Đó là bởi vì các người chọc giận nó."

"Chỉ là một con súc sinh, thế mà cũng biết nổi giận..."

Văn Phong không nói gì, chỉ đứng dậy, sau đó nhanh chóng chú ý tới khẩu súng săn đang cầm trên tay.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua.

Tống Điềm Chi đang đỡ Trần Quế Lan đứng dậy, còn liên tục cúi đầu an ủi cô ta, vốn dĩ không nhìn về phía bên này.

"Không sao rồi, mọi người có bị thương không? Nếu bị thương thì đến trạm xá xem sao…”

Trần Quế Lan lập tức sờ soạng toàn thân một lần, run rẩy trả lời: "Không... Hình như không có, tôi không bị thương, nhưng chân cứ mềm nhũn ấy, chẳng đứng dậy nổi. Điềm Chi! Chân tôi sẽ không bị sao chứ!"

Tống Điềm Chi vén ống quần cô ta lên kiểm tra một lượt: "Không sao, chỉ là bị trầy da một chút mà thôi, chắc là vì lúc nãy ngã trên đất, nếu cậu còn lo lắng, tôi sẽ cùng cậu đến trạm xá xem sao."

"Được."

Trần Quế Lan nắm chặt tay cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vài thanh niên trí thức bên cạnh cũng lập tức giúp đỡ dìu cô ta đứng dậy.

Trần Quế Lan cố gắng đi vài bước, suýt nữa hai chân mềm nhũn ngã thẳng xuống đất, may có Tống Điềm Chi bên cạnh và vài nữ thanh niên trí thức cùng nhau đỡ cô một phen.

"A a a..."

Trần Quế Lan nhịn không được khóc thành tiếng, cô ta nắm chặt cổ tay Tống Điềm Chi, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra, lại nhịn không được khóc lớn: "Vừa rồi nếu không phải nhờ cậu, có lẽ tôi đã bị con súc sinh kia húc chết rồi! Điềm Chi... Thật sự... Thật sự cảm ơn cậu..."

"Không sao đâu."

"Vừa rồi tôi thật sự không kịp phản ứng, cũng không biết tại sao bản thân đi cũng không đi nổi..."

"Không sao không sao, thật sự không sao, lúc nãy tôi cũng bị dọa đến mức không kịp phản ứng mà?"

Tống Điềm Chi lại an ủi: "Cậu nhanh đến trạm xá xem thử đi."

"Được."

Nam thanh niên trí thức bên cạnh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc vừa rồi, người nào người nấy đều xúm lại: "Không sao chứ, vừa rồi thật là quá nguy hiểm, chúng ta đây gọi là gì nhỉ... Đây gọi là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, không sao đâu Trần Quế Lan, vừa rồi cậu không sao chứng tỏ phúc khí của cậu còn ở phía sau đấy!"

"Đúng đúng, nói đúng lắm, mau đến bệnh viện đi, bên này cứ giao cho chúng tôi xử lý, bảo đảm khi các cậu trở về sẽ có thể ăn thịt heo thơm phức!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Số ký tự: 0