Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Biết không cần phải vội đi làm, Tống Điềm Chi lại theo thói quen ép dẻo hai chân: "Với tôi thì không nguy hiểm, nhưng với người chưa tập luyện thì đúng là rất nguy hiểm, không cẩn thận là có khả năng phải vào bệnh viện luôn đấy, nhưng từ nhỏ tôi đã học múa, những động tác này chỉ là động tác khởi động trước khi múa của tôi mà thôi."
Chương này vẫn chưa kết thúc, mời xem tiếp!
"Giáo viên nói một điệu múa có được đánh giá cao hay không, đa số đều nằm ở tiểu tiết và khả năng kiểm soát cơ thể của người múa, vậy nên hình thể chính là một khâu rất quan trọng."
Văn Phong nghe vậy lập tức nghiêm túc đánh giá vóc dáng của cô một lượt, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tôi thấy… Cô không cần thiết phải thế."
“Hả?”
“Sau này không được mặc như vậy nhảy nhót nữa.”
Vẻ mặt anh bỗng trở nên khó coi.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng.
Tống Điềm Chi còn chưa kịp phản ứng lại ý anh là gì, đợi đến lúc cô quay người lại thì Văn Phong đã đi ra ngoài.
“Này, chẳng phải trời sắp mưa to rồi sao? Anh còn ra ngoài làm gì thế?”
Cô vội vàng gọi Văn Phong lại.
Văn Phong không trả lời cô, cứ thế đi ra ngoài.
Tống Điềm Chi chán nản đi vào nhà, đang định đi tắm rửa thì bỗng cúi đầu nhìn xuống bộ đồ trên người, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng như ráng mây.
Thôi được rồi… Sau này cô sẽ không mặc nữa.
Thời buổi này vẫn còn khá bảo thủ, nếu là thời hiện đại thì cô có mặc áo ngực thể thao cũng chẳng ai nói gì, nhưng áo ngực thể thao thì thấm hút mồ hôi, còn áo ngực và áo ba lỗ trên người cô thì không phải, chúng bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người cô, phác họa hoàn hảo đường cong trên người cô.
Cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, hầu như đều có thể nhìn ra hết.
Tống Điềm Chi xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất, cô che mặt lại cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, vậy mà còn bị Văn Phong nhìn thấy, phải biết rằng tuy cô và Văn Phong đã kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cũng chỉ mới được mấy ngày, nguyên chủ đối xử với Văn Phong không đánh thì cũng mắng, hai người cũng chỉ là có cái danh nghĩa vợ chồng mà thôi.
Cô thầm hối hận một hồi lâu, sau đó nhanh chóng tắm rửa qua loa, thay quần áo xong đi ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời quả nhiên đã bị mây đen giăng kín, xa xa còn có vô số tia sét đen ngòm dữ dội cuồn cuộn kéo đến.
Cảm giác đây sẽ là một trận mưa lớn.
Trong sách tuy chỉ nhắc đến một câu, nhưng cô biết trận mưa lớn này đã cuốn trôi rất nhiều hoa màu, cũng phá hủy rất nhiều lương thực.
Thế nhưng vì địa thế và nhân lực của thôn nên không có bất kỳ biện pháp ứng phó nào, cuối cùng dẫn đến tổn thất nặng nề.
Cô đang nghĩ xem nên nhắc nhở Văn Phong chuyện này thế nào, thì xa xa đã nhìn thấy Văn Phong vác dụng cụ đi về phía này.
Tống Điềm Chi đứng ở cửa: “Nhanh vậy đã về rồi sao?”
“Đóng cửa, vào nhà.”
“Ồ.” Tống Điềm Chi đợi anh vác đồ vào trong hết rồi mới ngoan ngoãn cài then cửa lại.
“Ăn cơm.”
Văn Phong đặt hộp cơm trên tay xuống bàn.
Tống Điềm Chi vội vàng nói lời cảm ơn, kinh ngạc phát hiện hôm nay trong hộp cơm còn có đậu nành và trứng gà.
“Văn Phong, anh không ăn sao?” Cô ăn liền hai miếng, thật sự rất ngon.
Văn Phong lại ở phía sau chẻ củi, như không nghe thấy lời cô nói, Tống Điềm Chi ăn xong còn để lại cho anh một nửa, vừa định đi rửa hộp cơm tiện thể rửa luôn hộp cơm tối hôm qua, không ngờ vừa cầm hộp cơm lên đã cảm thấy bên trong vẫn còn nặng trịch.
Không phải thịt trong hộp cơm tối hôm qua cô đã đưa hết cho Văn Phong ăn rồi sao?
Chương này vẫn chưa kết thúc, mời xem tiếp!
"Giáo viên nói một điệu múa có được đánh giá cao hay không, đa số đều nằm ở tiểu tiết và khả năng kiểm soát cơ thể của người múa, vậy nên hình thể chính là một khâu rất quan trọng."
Văn Phong nghe vậy lập tức nghiêm túc đánh giá vóc dáng của cô một lượt, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tôi thấy… Cô không cần thiết phải thế."
“Hả?”
“Sau này không được mặc như vậy nhảy nhót nữa.”
Vẻ mặt anh bỗng trở nên khó coi.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng.
Tống Điềm Chi còn chưa kịp phản ứng lại ý anh là gì, đợi đến lúc cô quay người lại thì Văn Phong đã đi ra ngoài.
“Này, chẳng phải trời sắp mưa to rồi sao? Anh còn ra ngoài làm gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vội vàng gọi Văn Phong lại.
Văn Phong không trả lời cô, cứ thế đi ra ngoài.
Tống Điềm Chi chán nản đi vào nhà, đang định đi tắm rửa thì bỗng cúi đầu nhìn xuống bộ đồ trên người, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng như ráng mây.
Thôi được rồi… Sau này cô sẽ không mặc nữa.
Thời buổi này vẫn còn khá bảo thủ, nếu là thời hiện đại thì cô có mặc áo ngực thể thao cũng chẳng ai nói gì, nhưng áo ngực thể thao thì thấm hút mồ hôi, còn áo ngực và áo ba lỗ trên người cô thì không phải, chúng bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào người cô, phác họa hoàn hảo đường cong trên người cô.
Cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, hầu như đều có thể nhìn ra hết.
Tống Điềm Chi xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất, cô che mặt lại cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, vậy mà còn bị Văn Phong nhìn thấy, phải biết rằng tuy cô và Văn Phong đã kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cũng chỉ mới được mấy ngày, nguyên chủ đối xử với Văn Phong không đánh thì cũng mắng, hai người cũng chỉ là có cái danh nghĩa vợ chồng mà thôi.
Cô thầm hối hận một hồi lâu, sau đó nhanh chóng tắm rửa qua loa, thay quần áo xong đi ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời quả nhiên đã bị mây đen giăng kín, xa xa còn có vô số tia sét đen ngòm dữ dội cuồn cuộn kéo đến.
Cảm giác đây sẽ là một trận mưa lớn.
Trong sách tuy chỉ nhắc đến một câu, nhưng cô biết trận mưa lớn này đã cuốn trôi rất nhiều hoa màu, cũng phá hủy rất nhiều lương thực.
Thế nhưng vì địa thế và nhân lực của thôn nên không có bất kỳ biện pháp ứng phó nào, cuối cùng dẫn đến tổn thất nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đang nghĩ xem nên nhắc nhở Văn Phong chuyện này thế nào, thì xa xa đã nhìn thấy Văn Phong vác dụng cụ đi về phía này.
Tống Điềm Chi đứng ở cửa: “Nhanh vậy đã về rồi sao?”
“Đóng cửa, vào nhà.”
“Ồ.” Tống Điềm Chi đợi anh vác đồ vào trong hết rồi mới ngoan ngoãn cài then cửa lại.
“Ăn cơm.”
Văn Phong đặt hộp cơm trên tay xuống bàn.
Tống Điềm Chi vội vàng nói lời cảm ơn, kinh ngạc phát hiện hôm nay trong hộp cơm còn có đậu nành và trứng gà.
“Văn Phong, anh không ăn sao?” Cô ăn liền hai miếng, thật sự rất ngon.
Văn Phong lại ở phía sau chẻ củi, như không nghe thấy lời cô nói, Tống Điềm Chi ăn xong còn để lại cho anh một nửa, vừa định đi rửa hộp cơm tiện thể rửa luôn hộp cơm tối hôm qua, không ngờ vừa cầm hộp cơm lên đã cảm thấy bên trong vẫn còn nặng trịch.
Không phải thịt trong hộp cơm tối hôm qua cô đã đưa hết cho Văn Phong ăn rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro