Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

A

2024-09-05 14:31:23

“Tôi...”

Ầm một tiếng.

Văn Phong ném củi xuống đất.

Bên ngoài, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, Tống Điềm Chi giật mình, vô thức rụt người lại gần Văn Phong hơn một chút: “Cái đó, anh mau ăn cơm đi, nếu trời sắp mưa thì đừng ra ngoài nữa, bên ngoài quả thực rất nguy hiểm.”

“Tôi biết rồi.”

Văn Phong ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ, sắp xếp củi, một lát sau lại bắt đầu mài dao.

Tống Điềm Chi cũng không có việc gì làm, chỉ ngồi bên cạnh xem anh, xem anh mài con dao sắc bén, dường như có thể cắt đứt cả sợi tóc, cô tò mò hỏi: “Anh thường xuyên lên núi săn bắn à?”

“Không thường xuyên.”

“Vậy anh mài dao sắc như vậy để làm gì?”

Văn Phong liếc nhìn cô một cái: "Sợ xảy ra chuyện gì, gặp nguy hiểm, hơn nữa một mình ở trong núi phải luôn cẩn thận một chút.”

“Ồ… Để phòng khi bất trắc à, cũng phải, anh lên núi dù không săn bắn cũng sẽ thỉnh thoảng gặp phải chó sói, báo gấm gì đó, vẫn nên cẩn thận một chút.”

Văn Phong hình như không hiểu thành ngữ trong lời cô nói, một lúc sau khi mài dao xong mới đứng dậy ăn cơm.

Lúc này, Dao Tử cũng từ ngoài cửa chạy vào.

Nó sủa vang về phía anh không ngừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Phong lạnh giọng: "Mưa rồi mới biết đường về à?"

Bị mắng một tiếng, Dao Tử không phục, lại gừ lên với anh.

"Mày dám cãi lại tao!"

Văn Phong ném mạnh con dao sắc nhọn lên bàn, càng toát lên vẻ hung dữ của một kẻ giang hồ.

Anh gầm lên: "Muốn chết hả?"

Dao Tử bị anh dọa cho giật mình nhưng vẫn không phục, há miệng sủa.

"Thôi thôi thôi... Không đến mức đó đâu."

Tống Điềm Chi cảm thấy Văn Phong hoàn toàn có thể một dao kết liễu Dao Tử, dù sao cô đã từng chứng kiến Văn Phong tay không đánh lui sói rừng và một mình đối đầu với heo rừng hung dữ, cô biết rõ sức mạnh của Văn Phong, vội vàng nói: "Văn Phong, anh bình tĩnh lại được không?"

Sắc mặt Văn Phong vẫn âm trầm nhưng cũng không còn tức giận với Dao Tử nữa.

Tống Điềm Chi vẫy tay với Dao Tử, dịu dàng gọi: "Dao Tử… Lâu rồi không gặp nha!"

Quả thật, khoảng thời gian này cô không gặp Dao Tử được mấy lần.

Dao Tử đang tuổi ham chơi, lúc nào cũng thích chạy ra ngoài.

Trong thôn cũng có không ít nhà nuôi chó, từ sau lần cô bị thương trở về, Dao Tử cứ biệt tăm biệt tích, nhưng nghe người trong thôn nói hình như có một bầy chó hay tụ tập chơi đùa với nhau.

Chúng cứ lên núi xuống ruộng, chạy rông khắp nơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sức lực cũng dồi dào thật, quả nhiên là chó, lúc nào cũng cần được dắt đi chơi.

Nghe thấy tiếng gọi, Dao Tử lập tức đứng dậy, chạy về phía cô, bộ lông đen nhánh mượt mà cứ cọ cọ vào tay chân cô, đuôi vẫy liên hồi: "Gâu gâu gâu!"

"Ngoan lắm, mấy hôm nay em chạy đi đâu thế hả? Lâu rồi không thấy em, có phải lại lén trốn đi chơi rồi không? Không được đâu nha, cẩn thận bố em nổi giận đấy..."

Cô nói nhỏ bên tai Dao Tử. Nhưng vẫn bị Văn Phong nghe thấy.

Văn Phong đen mặt: "Tôi là bố của Dao Tử? Ý cô là sao?"

"Chứ không phải sao? Anh nuôi nó từ bé đến giờ, chẳng phải bố nó sao? Chỗ tôi ai cũng gọi như thế."

"... Cô... Nói năng kiểu gì vậy!"

Văn Phong là người nông thôn chính gốc, chưa từng nghe cách gọi này bao giờ nên càng không quen.

Nghe xong, anh cảm thấy cứ như bản thân tự dưng có thêm đứa con trai vậy.

Mà đứa con trai này lại là... Chó.

Tống Điềm Chi xoa đầu Dao Tử, không hiểu sao bỗng nhiên phì cười: "Dao Tử nghe thấy chưa, bố em còn dùng thành ngữ để mắng người kìa, mặc kệ anh ấy đi, chị dẫn em đi ăn ngon."

"Cô muốn dẫn nó đi ăn gì?"

"Bí mật."

Tống Điềm Chi cười với anh, đôi mắt cong cong trông vô cùng đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Số ký tự: 0