Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Dương Đông Tuấn cũng chui ra từ đống lá, an ủi: “Chắc là được, để anh thử…”
Nâng tay toan nắm lấy thân cây.
Dùng hết sức kéo.
Nặng hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Cổ và mặt Dương Đông Tuấn có thể nhìn thấy rõ ràng đỏ bừng lên.
Tống Điềm Chi và Trần Quế Lan cũng vội vàng đến giúp đỡ, mấy người gồng mình lên mới có thể di chuyển được một chút. Vất vả lắm mới đưa lên được, Tống Điềm Chi đã hoàn toàn kiệt sức.
Trần Quế Lan bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, hồi lâu sau mới thở được.
Hai cô gái ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, Trần Quế Lan uống một ngụm nước, đột nhiên lấy khuỷu tay huých huých cô: “Này, Điềm Chi cậu nhìn về phía trước xem, có phải chồng cậu không?”
Tống Điềm Chi đang trốn nắng, ngồi nghỉ ngơi ở chỗ râm mát: "Gì cơ?”
Cô nhìn về phía trước, chẳng thấy gì cả, chỉ có cánh đồng lúa mì vàng óng đang đung đưa trong gió.
Mấy hôm nay mưa lúc ẩn lúc hiện, có lúc chỉ là vài sợi lưa thưa, vừa tạnh lại đổ xuống, oi bức và ngột ngạt, mới có nửa ngày mà cô đã cảm thấy lưng và tóc ướt đẫm, dính dớp trên người, vô cùng khó chịu.
Trần Quế Lan chỉ về phía trước: "Văn Phong đấy! Kia mà! Sao anh ta lại đi cùng Đinh đồng chí thế, đang nói chuyện gì vậy nhỉ? Đinh đồng chí nhỏ con như vậy… Hai người này trước giờ cũng chẳng gặp nhau mấy lần, sao tự dưng lại nói chuyện với nhau được?”
Tống Điềm Chi cũng nhìn theo, giơ bình nước lên tu ừng ực, nhìn thấy Văn Phong bên cạnh Đinh Trúc Vân. Cô không hề bất ngờ, ngược lại còn dựa hẳn người về sau, tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn.
“Sao cậu không nói gì thế?”
“Nói gì?” Tống Điềm Chi thở dài.
Cô chỉ là một nữ phụ, nói gì được chứ?
Tùy duyên thôi.
Kệ họ đi.
Muốn làm gì thì làm.
“Văn Phong là chồng cậu đấy, anh ta nói chuyện với phụ nữ khác mà cậu cũng không ghen à? Nói cho cậu biết này, ai cũng biết cậu và Văn Phong đã kết hôn rồi, vậy mà Đinh Trúc Vân còn cố tình sáp lại, đúng là không biết xấu hổ. Trước kia còn tưởng cô ta là người tốt, từ hồi lên điểm thanh niên đã tặng quà cho tất cả mọi người, không ngờ lại là loại người như vậy.”
Tống Điềm Chi không biết bị câu nào chọc cười, bình nước trên tay suýt chút nữa thì không giữ nổi.
“Cậu cười cái gì? Mình đang rất nghiêm túc nói chuyện này với cậu đấy, ngay tại thành phố của tụi mình, chỉ cần là nhà nào có hơi nhiều họ hàng một chút, đều sẽ bàn tán sau lưng về kiểu hành vi này. Huống hồ gì là ở đại viện, lúc nào cũng chạm mặt nhau, nếu xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
“Cậu nói đúng.”
Trần Quế Lan kéo tay áo cô: "Vậy cậu còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi, đi hỏi chồng cậu xem đến đây làm gì, không phải hôm nay anh ta ở đê chắn sông sao?”
“Đê chắn sông?” Tống Điềm Chi hỏi.
“Cậu còn chưa biết à, chẳng phải dạo này mưa mãi không ngớt sao? Cấp trên nói để phòng ngừa bất trắc thôn mình phải gia cố đê chắn sông, sợ nhỡ đâu nước lũ ập đến, nhấn chìm hết cả chỗ này.”
“Văn Phong đi rồi à?”
“Tự cậu đi mà hỏi anh ta ấy, rốt cuộc hai người là thế nào, rốt cuộc đã kết hôn hay chưa, chuyện quan trọng như vậy mà anh ta cũng không nói với cậu à?”
Tống Điềm Chi đau đầu, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Văn Phong: “Muốn hỏi tôi cái gì?”
Tống Điềm Chi giật bắn mình, sợ hãi trước sự xuất hiện của anh, quay đầu lại, Văn Phong đang mặc một chiếc áo ba lỗ cũ màu đen, má và cổ dính đầy bụi bẩn, hai cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài. Nhìn qua đã thấy lực lưỡng và khỏe mạnh hơn hẳn những người làm việc khác.
Nâng tay toan nắm lấy thân cây.
Dùng hết sức kéo.
Nặng hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Cổ và mặt Dương Đông Tuấn có thể nhìn thấy rõ ràng đỏ bừng lên.
Tống Điềm Chi và Trần Quế Lan cũng vội vàng đến giúp đỡ, mấy người gồng mình lên mới có thể di chuyển được một chút. Vất vả lắm mới đưa lên được, Tống Điềm Chi đã hoàn toàn kiệt sức.
Trần Quế Lan bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, hồi lâu sau mới thở được.
Hai cô gái ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, Trần Quế Lan uống một ngụm nước, đột nhiên lấy khuỷu tay huých huých cô: “Này, Điềm Chi cậu nhìn về phía trước xem, có phải chồng cậu không?”
Tống Điềm Chi đang trốn nắng, ngồi nghỉ ngơi ở chỗ râm mát: "Gì cơ?”
Cô nhìn về phía trước, chẳng thấy gì cả, chỉ có cánh đồng lúa mì vàng óng đang đung đưa trong gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy hôm nay mưa lúc ẩn lúc hiện, có lúc chỉ là vài sợi lưa thưa, vừa tạnh lại đổ xuống, oi bức và ngột ngạt, mới có nửa ngày mà cô đã cảm thấy lưng và tóc ướt đẫm, dính dớp trên người, vô cùng khó chịu.
Trần Quế Lan chỉ về phía trước: "Văn Phong đấy! Kia mà! Sao anh ta lại đi cùng Đinh đồng chí thế, đang nói chuyện gì vậy nhỉ? Đinh đồng chí nhỏ con như vậy… Hai người này trước giờ cũng chẳng gặp nhau mấy lần, sao tự dưng lại nói chuyện với nhau được?”
Tống Điềm Chi cũng nhìn theo, giơ bình nước lên tu ừng ực, nhìn thấy Văn Phong bên cạnh Đinh Trúc Vân. Cô không hề bất ngờ, ngược lại còn dựa hẳn người về sau, tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn.
“Sao cậu không nói gì thế?”
“Nói gì?” Tống Điềm Chi thở dài.
Cô chỉ là một nữ phụ, nói gì được chứ?
Tùy duyên thôi.
Kệ họ đi.
Muốn làm gì thì làm.
“Văn Phong là chồng cậu đấy, anh ta nói chuyện với phụ nữ khác mà cậu cũng không ghen à? Nói cho cậu biết này, ai cũng biết cậu và Văn Phong đã kết hôn rồi, vậy mà Đinh Trúc Vân còn cố tình sáp lại, đúng là không biết xấu hổ. Trước kia còn tưởng cô ta là người tốt, từ hồi lên điểm thanh niên đã tặng quà cho tất cả mọi người, không ngờ lại là loại người như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Điềm Chi không biết bị câu nào chọc cười, bình nước trên tay suýt chút nữa thì không giữ nổi.
“Cậu cười cái gì? Mình đang rất nghiêm túc nói chuyện này với cậu đấy, ngay tại thành phố của tụi mình, chỉ cần là nhà nào có hơi nhiều họ hàng một chút, đều sẽ bàn tán sau lưng về kiểu hành vi này. Huống hồ gì là ở đại viện, lúc nào cũng chạm mặt nhau, nếu xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
“Cậu nói đúng.”
Trần Quế Lan kéo tay áo cô: "Vậy cậu còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi, đi hỏi chồng cậu xem đến đây làm gì, không phải hôm nay anh ta ở đê chắn sông sao?”
“Đê chắn sông?” Tống Điềm Chi hỏi.
“Cậu còn chưa biết à, chẳng phải dạo này mưa mãi không ngớt sao? Cấp trên nói để phòng ngừa bất trắc thôn mình phải gia cố đê chắn sông, sợ nhỡ đâu nước lũ ập đến, nhấn chìm hết cả chỗ này.”
“Văn Phong đi rồi à?”
“Tự cậu đi mà hỏi anh ta ấy, rốt cuộc hai người là thế nào, rốt cuộc đã kết hôn hay chưa, chuyện quan trọng như vậy mà anh ta cũng không nói với cậu à?”
Tống Điềm Chi đau đầu, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Văn Phong: “Muốn hỏi tôi cái gì?”
Tống Điềm Chi giật bắn mình, sợ hãi trước sự xuất hiện của anh, quay đầu lại, Văn Phong đang mặc một chiếc áo ba lỗ cũ màu đen, má và cổ dính đầy bụi bẩn, hai cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài. Nhìn qua đã thấy lực lưỡng và khỏe mạnh hơn hẳn những người làm việc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro