Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Đến giờ đi làm, Tống Điềm Chi cũng vừa thu dọn bát đũa xong, xách hộp cơm ra ngoài cùng Trần Quế Lan.
Trời quang mây tạnh, chỉ có những cơn gió mang theo bụi đất thổi đến mức không thể mở nổi mắt.
Nhiệm vụ hôm nay khá nhẹ nhàng, chỉ là ra ruộng ngô nhổ cỏ, kiểm tra tình hình cây trồng.
Tống Điềm Chi lại được phân công làm việc cùng Trần Quế Lan.
Hai người phối hợp ăn ý, mới một buổi sáng đã làm xong gần hết, đang ngồi nghỉ dưới gốc cây thì từ xa đã nghe thấy tiếng hô hào vang dội và đầy nội lực, ngẩng đầu lên nhìn.
Một đám đàn ông ở trần đang gồng mình khiêng một đống đá vụn nặng khủng khiếp từ trên núi xuống.
Mỗi bước chân là một dấu ấn, mỗi bước chân là một tiếng hô hào mạnh mẽ.
Hầu như ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo trán xuống cằm, quần áo trên người cũng đã sớm ướt sũng.
Tống Điềm Chi nhìn thấy Văn Phong cũng ở trong đó. Anh đang gánh chỗ nặng nhất, phần ngực trên rắn chắc phủ một lớp mồ hôi, cánh tay gánh nặng trồi lên những đường gân xanh cuồn cuộn, ngay cả trên cổ cũng nổi lên những đường gân guốc do gắng sức.
Trong đám người, anh có vóc dáng cao lớn, lực lưỡng nhất.
Những người phía sau dần đuối sức, chỉ có anh vẫn đi đầu tiên, bước chân không hề nao núng.
“Họ đang làm gì thế nhỉ? Không lẽ lại đắp đê chứ...”
Trần Quế Lan vội vàng chạy đi hỏi thăm, một lát sau đã quay lại: "Đúng là đắp đê thật, mưa gió gì đâu mà lại khẩn trương thế?”
“Đúng đấy, bao nhiêu năm rồi, mưa cũng chỉ lất phất lúc có lúc không. Ai bảo là sắp có mưa lớn đâu, có chuyên gia nào về làng mình à?”
“Tôi cũng không hiểu nổi, sao tự dưng lại làm cái trò này...”
Có người nhỏ giọng đáp lời: “Tôi cũng không rõ, nhưng mấy hôm nay hình như chị Đinh liên tục đến Uỷ ban xã, chắc là do chị ấy nói gì đó. Hôm sau lập tức có người tới sắp xếp cho chúng tôi việc đắp đê, nghe đâu mấy hôm nữa chị em phụ nữ chúng ta cũng phải tham gia.”
Tống Điềm Chi ngồi bên cạnh, nghe thấy tên Đinh Trúc Vân cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Chắc cô ta cũng đã xem qua tình tiết này trong tiểu thuyết ngôn tình của mình rồi.
May mà cô ta đã lên tiếng, đỡ cho mình phải chạy đi một chuyến. Mấy hôm nay cô vẫn đang băn khoăn không biết phải nói với cán bộ trong làng thế nào.
Bây giờ cũng coi như bớt được một việc rắc rối, bản thân cô trước đây trong làng có chút không bình thường, đột nhiên chạy đến nói sắp có lũ lụt, chắc chắn sẽ không ai tin tưởng.
Chỉ là con đê này cần rất nhiều nhân lực và kiến thức xây dựng chuyên môn.
Không biết với điều kiện hiện tại của thôn, liệu có làm được không, ngàn vạn lần đừng cố quá thành quá cố.
Đừng để đến lúc chưa đắp xong đê thì lũ đã cuốn trôi hết lương thực, đắp xong rồi, lũ chưa tới, lại khiến người bị thương, dẫn đến công trình bị trì hoãn. Cuối cùng bị nước lũ cuốn trôi hết sạch.
Đây cũng chính là điều mà Tống Điềm Chi luôn lo lắng.
Theo như cô được biết, thời điểm này điều kiện và trang thiết bị của thôn Đông Ngũ đều quá lạc hậu, thật sự không nên đắp đê sẽ phản tác dụng, ít nhất cũng phải chờ thông báo và phê duyệt từ cấp trên.
Nhìn cảnh vội vã này, rõ ràng là vẫn chưa được phê duyệt.
Tuy rằng thời buổi này rất thiếu lương thực nhưng lương thực hết còn có thể trồng lại được, còn người mà mất đi thì thật sự là mất hết.
Bất quá, dù sao Đinh Trúc Vân cũng là nữ chính. Chuyện này, cô ta làm chắc chắn là đúng.
Tống Điềm Chi vừa nghe Trần Quế Lan trò chuyện, vừa ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Văn Phong đang gánh nặng dẫn đầu đoàn người.
Trời quang mây tạnh, chỉ có những cơn gió mang theo bụi đất thổi đến mức không thể mở nổi mắt.
Nhiệm vụ hôm nay khá nhẹ nhàng, chỉ là ra ruộng ngô nhổ cỏ, kiểm tra tình hình cây trồng.
Tống Điềm Chi lại được phân công làm việc cùng Trần Quế Lan.
Hai người phối hợp ăn ý, mới một buổi sáng đã làm xong gần hết, đang ngồi nghỉ dưới gốc cây thì từ xa đã nghe thấy tiếng hô hào vang dội và đầy nội lực, ngẩng đầu lên nhìn.
Một đám đàn ông ở trần đang gồng mình khiêng một đống đá vụn nặng khủng khiếp từ trên núi xuống.
Mỗi bước chân là một dấu ấn, mỗi bước chân là một tiếng hô hào mạnh mẽ.
Hầu như ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo trán xuống cằm, quần áo trên người cũng đã sớm ướt sũng.
Tống Điềm Chi nhìn thấy Văn Phong cũng ở trong đó. Anh đang gánh chỗ nặng nhất, phần ngực trên rắn chắc phủ một lớp mồ hôi, cánh tay gánh nặng trồi lên những đường gân xanh cuồn cuộn, ngay cả trên cổ cũng nổi lên những đường gân guốc do gắng sức.
Trong đám người, anh có vóc dáng cao lớn, lực lưỡng nhất.
Những người phía sau dần đuối sức, chỉ có anh vẫn đi đầu tiên, bước chân không hề nao núng.
“Họ đang làm gì thế nhỉ? Không lẽ lại đắp đê chứ...”
Trần Quế Lan vội vàng chạy đi hỏi thăm, một lát sau đã quay lại: "Đúng là đắp đê thật, mưa gió gì đâu mà lại khẩn trương thế?”
“Đúng đấy, bao nhiêu năm rồi, mưa cũng chỉ lất phất lúc có lúc không. Ai bảo là sắp có mưa lớn đâu, có chuyên gia nào về làng mình à?”
“Tôi cũng không hiểu nổi, sao tự dưng lại làm cái trò này...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người nhỏ giọng đáp lời: “Tôi cũng không rõ, nhưng mấy hôm nay hình như chị Đinh liên tục đến Uỷ ban xã, chắc là do chị ấy nói gì đó. Hôm sau lập tức có người tới sắp xếp cho chúng tôi việc đắp đê, nghe đâu mấy hôm nữa chị em phụ nữ chúng ta cũng phải tham gia.”
Tống Điềm Chi ngồi bên cạnh, nghe thấy tên Đinh Trúc Vân cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Chắc cô ta cũng đã xem qua tình tiết này trong tiểu thuyết ngôn tình của mình rồi.
May mà cô ta đã lên tiếng, đỡ cho mình phải chạy đi một chuyến. Mấy hôm nay cô vẫn đang băn khoăn không biết phải nói với cán bộ trong làng thế nào.
Bây giờ cũng coi như bớt được một việc rắc rối, bản thân cô trước đây trong làng có chút không bình thường, đột nhiên chạy đến nói sắp có lũ lụt, chắc chắn sẽ không ai tin tưởng.
Chỉ là con đê này cần rất nhiều nhân lực và kiến thức xây dựng chuyên môn.
Không biết với điều kiện hiện tại của thôn, liệu có làm được không, ngàn vạn lần đừng cố quá thành quá cố.
Đừng để đến lúc chưa đắp xong đê thì lũ đã cuốn trôi hết lương thực, đắp xong rồi, lũ chưa tới, lại khiến người bị thương, dẫn đến công trình bị trì hoãn. Cuối cùng bị nước lũ cuốn trôi hết sạch.
Đây cũng chính là điều mà Tống Điềm Chi luôn lo lắng.
Theo như cô được biết, thời điểm này điều kiện và trang thiết bị của thôn Đông Ngũ đều quá lạc hậu, thật sự không nên đắp đê sẽ phản tác dụng, ít nhất cũng phải chờ thông báo và phê duyệt từ cấp trên.
Nhìn cảnh vội vã này, rõ ràng là vẫn chưa được phê duyệt.
Tuy rằng thời buổi này rất thiếu lương thực nhưng lương thực hết còn có thể trồng lại được, còn người mà mất đi thì thật sự là mất hết.
Bất quá, dù sao Đinh Trúc Vân cũng là nữ chính. Chuyện này, cô ta làm chắc chắn là đúng.
Tống Điềm Chi vừa nghe Trần Quế Lan trò chuyện, vừa ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Văn Phong đang gánh nặng dẫn đầu đoàn người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro