Quân Hôn 80: Trên Đường Ly Hôn, Cấm Dục Quan Quân Đổi Ý Rồi!
Ăn Cơm
Tam Nguyệt Cố Lý
2025-01-05 03:28:28
Xem đi, người ta hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô, cho nên cô hỏi anh, anh cũng không thèm để ý.
Lý Thu Nguyệt hỏi chuyện, anh luôn ấm giọng dịu dàng trả lời, ánh mắt còn lưu luyến nhìn người ta.
Lý Khinh Mị không muốn ở đây làm bóng đèn, vì vậy qua bếp nấu cơm.
Trái lại cũng không phải cô phục vụ Lục Thời Niên, mà để phục vụ số tiền bồi thường ly hôn.
Nếu Lục Thời Niên không chịu, đoán chừng tiền bồi thường ly hôn, cô cũng không lấy được.
Trong phòng bếp có đồ ăn Lý Khinh Mị mua về.
Vốn dĩ cô nghĩ Lục Thời Niên không ăn cơm ở nhà, cô ăn cơm một mình, nấu một món là được.
Cho nên đồ ăn mua về cũng khá ít.
Chỉ một cái bắp cải và mấy lạng thịt heo.
Lục Thời Niên ăn cơm ở nhà, Lý Khinh Mị cũng không có ý định ra ngoài mua thêm.
Sau khi vo gạo nấu cơm, cô rửa rau thái thịt.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Lý Khinh Mị bắt đầu xào rau.
Không đến nửa tiếng, một đĩa rau xào thịt đủ sắc hương vị đã xong.
Cơm trên bếp lò cũng đã chín, Lý Khinh Mị bưng đồ ăn đến chỗ bàn cơm, chẳng biết Lý Thu Nguyệt đã về từ khi nào.
Lý Thu Nguyệt không ở đây, sắc mặt Lục Thời Niên lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ngày xưa.
Lạnh lùng này là đối với Lý Khinh Mị.
Lý Khinh Mị nể mặt tiền bồi thường ly hôn, không chấp nhặt với Lục Thời Niên.
“Ăn cơm đi.”
“Có muốn tôi đỡ ăn qua đây không?”
Lục Thời Niên liếc qua Lý Khinh Mị một cái, lạnh lùng mở miệng: “Không cần.”
Giống như chỉ cần Lý Khinh Mị chạm vào anh một cái, anh đã cảm thấy dơ bẩn.
Lý Khinh Mị nhún vai, không để tâm nói: “Tùy anh.”
Sau đó cô tự mình xới cơm cho bản thân.
Còn về phần cơm của Lục Thời Niên… Cô mặc kệ.
Bưng bát cơm, cầm đũa, Lý Khinh Mị ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lục Thời Niên ngồi ở đó một lúc, sau cùng vẫn đứng lên, vịn mấy cái ghế xung quanh, khập khễnh đi đến.
Nhìn cái bát trống không trên bàn, sắc mặt anh càng thêm khó coi.
Cơm cũng không xới cho anh!
Lục Thời Thâm lại liếc Lý Khinh Mị một cái mới khập khễnh đi xới cơm.
Thật vất vả mới xới cơm xong ngồi xuống, nhìn một đĩa đồ ăn, anh hơi khựng lại.
Lý Khinh Mị khẽ liếc anh, nói: “Dáng vẻ này của anh, đoán chừng cũng không có thể lực làm cho tôi vui vẻ, tôi không cần thiết bỏ thuốc vào đồ ăn lúc này.”
Sắc mặt Lục Thời Niên đen như đít nồi: “Cô…”
Ánh mắt của anh hận không thể xé nát Lý Khinh Mị.
Lúc trước người bỏ thuốc anh cũng chính là Lý Khinh Mị, bây giờ dáng vẻ Lý Khinh Mị còn giống như xem thường anh.
Trong lòng Lục Thời Niên không khỏi tức giận.
Lý Khinh Mị không để ý đến Lục Thời Niên, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Sắc mặt Lục Thời Niên khó coi nhìn một lúc lâu, sau cùng vẫn gắp một đũa đồ ăn vào miệng.
Anh nhai mấy lần, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng hơi sáng lên.
Món ăn này thế mà có… mùi vị không tệ.
Trong mắt Lục Thời Niên một lần nữa lộ ra nghi hoặc.
Lý Khinh Mị gả đến đây gần một tháng, trong lúc đó đồ ăn cô nấu, anh cũng từng nếm thử.
Đồ ăn kia không phải khét chính là mặn, tóm lại rất khó nuốt.
Lý Thu Nguyệt hỏi chuyện, anh luôn ấm giọng dịu dàng trả lời, ánh mắt còn lưu luyến nhìn người ta.
Lý Khinh Mị không muốn ở đây làm bóng đèn, vì vậy qua bếp nấu cơm.
Trái lại cũng không phải cô phục vụ Lục Thời Niên, mà để phục vụ số tiền bồi thường ly hôn.
Nếu Lục Thời Niên không chịu, đoán chừng tiền bồi thường ly hôn, cô cũng không lấy được.
Trong phòng bếp có đồ ăn Lý Khinh Mị mua về.
Vốn dĩ cô nghĩ Lục Thời Niên không ăn cơm ở nhà, cô ăn cơm một mình, nấu một món là được.
Cho nên đồ ăn mua về cũng khá ít.
Chỉ một cái bắp cải và mấy lạng thịt heo.
Lục Thời Niên ăn cơm ở nhà, Lý Khinh Mị cũng không có ý định ra ngoài mua thêm.
Sau khi vo gạo nấu cơm, cô rửa rau thái thịt.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Lý Khinh Mị bắt đầu xào rau.
Không đến nửa tiếng, một đĩa rau xào thịt đủ sắc hương vị đã xong.
Cơm trên bếp lò cũng đã chín, Lý Khinh Mị bưng đồ ăn đến chỗ bàn cơm, chẳng biết Lý Thu Nguyệt đã về từ khi nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thu Nguyệt không ở đây, sắc mặt Lục Thời Niên lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ngày xưa.
Lạnh lùng này là đối với Lý Khinh Mị.
Lý Khinh Mị nể mặt tiền bồi thường ly hôn, không chấp nhặt với Lục Thời Niên.
“Ăn cơm đi.”
“Có muốn tôi đỡ ăn qua đây không?”
Lục Thời Niên liếc qua Lý Khinh Mị một cái, lạnh lùng mở miệng: “Không cần.”
Giống như chỉ cần Lý Khinh Mị chạm vào anh một cái, anh đã cảm thấy dơ bẩn.
Lý Khinh Mị nhún vai, không để tâm nói: “Tùy anh.”
Sau đó cô tự mình xới cơm cho bản thân.
Còn về phần cơm của Lục Thời Niên… Cô mặc kệ.
Bưng bát cơm, cầm đũa, Lý Khinh Mị ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lục Thời Niên ngồi ở đó một lúc, sau cùng vẫn đứng lên, vịn mấy cái ghế xung quanh, khập khễnh đi đến.
Nhìn cái bát trống không trên bàn, sắc mặt anh càng thêm khó coi.
Cơm cũng không xới cho anh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thời Thâm lại liếc Lý Khinh Mị một cái mới khập khễnh đi xới cơm.
Thật vất vả mới xới cơm xong ngồi xuống, nhìn một đĩa đồ ăn, anh hơi khựng lại.
Lý Khinh Mị khẽ liếc anh, nói: “Dáng vẻ này của anh, đoán chừng cũng không có thể lực làm cho tôi vui vẻ, tôi không cần thiết bỏ thuốc vào đồ ăn lúc này.”
Sắc mặt Lục Thời Niên đen như đít nồi: “Cô…”
Ánh mắt của anh hận không thể xé nát Lý Khinh Mị.
Lúc trước người bỏ thuốc anh cũng chính là Lý Khinh Mị, bây giờ dáng vẻ Lý Khinh Mị còn giống như xem thường anh.
Trong lòng Lục Thời Niên không khỏi tức giận.
Lý Khinh Mị không để ý đến Lục Thời Niên, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Sắc mặt Lục Thời Niên khó coi nhìn một lúc lâu, sau cùng vẫn gắp một đũa đồ ăn vào miệng.
Anh nhai mấy lần, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng hơi sáng lên.
Món ăn này thế mà có… mùi vị không tệ.
Trong mắt Lục Thời Niên một lần nữa lộ ra nghi hoặc.
Lý Khinh Mị gả đến đây gần một tháng, trong lúc đó đồ ăn cô nấu, anh cũng từng nếm thử.
Đồ ăn kia không phải khét chính là mặn, tóm lại rất khó nuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro