Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Đi Dạo Phố
2024-11-23 15:03:52
Các món ăn rất đơn giản, nhìn qua cũng khá ổn, màu sắc và hương vị cũng không tệ. Nhưng vừa ăn được một miếng, mọi người đồng loạt đặt đũa xuống.
Bùi Thiến uống một ly nước lớn, đỏ mặt lắc đầu: “Chị bỏ bao nhiêu ớt vào thế?”
Bùi Tích cũng vội uống nước, phàn nàn: “Trứng xào mặn quá.”
Các món ăn khác cũng bị phê bình, hoặc là quá mặn, hoặc là quá cay. Yến Ương không tin bèn nếm thử một miếng, suýt chút nữa thì phun ra.
Cô cảm thấy hơi ngượng, bèn giải thích: “Lâu rồi con không nấu ăn, không chú ý đến mùi vị...”
Ngay khi Bùi Tích và Bùi Thiến định tiếp tục chỉ trích, Bùi Canh Lễ đứng lên, mang hết đồ ăn vào bếp: “Để anh xử lý.”
Bùi Canh Lễ làm rất nhanh, chỉ trong vòng mười phút đã mang ra bốn món ăn mới. Lần này các món ăn đều có hương vị vừa phải, mọi người cũng nhanh chóng quên đi sự cố vừa rồi.
Tuy nhiên sau lần này, không ai trong nhà họ Bùi dám ăn đồ ăn do Yến Ương nấu nữa.
Sau bữa trưa, Bùi Thiến nài nỉ hai anh trai cùng đi dạo phố. Yến Ương cũng bị Khổng Vân thúc giục đi cùng, với ý là muốn cô và Bùi Canh Lễ có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Yến Ương cảm thấy nếu phải ở một mình với Bùi Canh Lễ thì chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng, nhưng nếu có thêm Bùi Thiến và Bùi Tích thì sẽ đỡ hơn, nên cô đồng ý ra ngoài cùng mọi người.
Khi cô nghĩ rằng chỉ có bốn người đi cùng, Bùi Thiến đột nhiên rẽ sang sân nhà bên cạnh, không lâu sau dẫn theo một cô gái đi tới.
Cô gái này có mái tóc dài suôn mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn V-line trông rất xinh đẹp và có vẻ thanh thoát. Dáng người và khí chất của cô ta vô cùng nổi bật, vừa nhìn đã biết là người học múa nhiều năm.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, trông rất thanh tao và mỹ miều. Cô gái này tỏa ra hào quang của nữ chính, không cần đoán cũng biết đó là Hạ Văn Phi.
Yến Ương không ngờ rằng mới xuyên đến đây lại gặp cả nam chính và nữ chính, không biết lần này là phúc hay họa.
“Anh, Văn Phi vừa hay cũng đang nghỉ ngơi. Chúng ta đều là bạn chơi chung từ nhỏ, lần này phải tụ tập thật vui!” Bùi Thiến phấn khởi nói.
“Đương nhiên rồi,” Bùi Tích đáp lại, “Văn Phi, bên đoàn văn công của em được nghỉ mấy ngày vậy?”
“Không nghỉ, chỉ là vì gần đây không có buổi tập nào, nhưng nếu có việc thì em vẫn phải về kịp lúc.” Hạ Văn Phi bất ngờ quay sang nhìn Yến Ương, hỏi: “Còn đây là?”
“Yến Ương, vợ của Bùi Canh Lễ.” Yến Ương tự giới thiệu.
Nghe vậy, trong ánh mắt Hạ Văn Phi thoáng hiện lên một chút buồn bã, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười:
“Là chị dâu à? Em là Hạ Văn Phi, em lớn lên cùng Bùi đại ca, chúng em là hàng xóm với nhau. Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn, em tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết.”
“Được thôi.” Yến Ương mỉm cười nhẹ nhàng.
Bề ngoài phải thể hiện tốt, khi chưa biết rõ nguyên nhân tử vong của nguyên thân, cô buộc phải tiếp tục diễn.
Kinh Thị, trên con phố Dương Huy nhộn nhịp và sầm uất nhất.
Giữa tháng 5, hai bên đường rực rỡ những hàng tường vi và nguyệt quế. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, những bông hoa tỏa sắc màu, cảnh tượng rất giống với một bộ phim nghệ thuật đầy chất thơ.
Mọi người đều đắm chìm trong cảnh đẹp, tận hưởng vẻ đẹp của mùa xuân.
Những người trẻ tuổi ở Kinh Thị thường tụ tập ở đây khiến cho con phố trở nên đông đúc và náo nhiệt.
Giữa đám đông lúc này có người bắt đầu cãi vã vì va chạm, khiến con đường trở nên chật chội hơn.
Yến Ương cảm nhận được dòng người đang xô đẩy mình. Ngay khi cô sắp ngã, một bàn tay lớn liền ôm chặt vai cô. Cô nhìn sang, hóa ra là Bùi Canh Lễ.
Bùi Thiến uống một ly nước lớn, đỏ mặt lắc đầu: “Chị bỏ bao nhiêu ớt vào thế?”
Bùi Tích cũng vội uống nước, phàn nàn: “Trứng xào mặn quá.”
Các món ăn khác cũng bị phê bình, hoặc là quá mặn, hoặc là quá cay. Yến Ương không tin bèn nếm thử một miếng, suýt chút nữa thì phun ra.
Cô cảm thấy hơi ngượng, bèn giải thích: “Lâu rồi con không nấu ăn, không chú ý đến mùi vị...”
Ngay khi Bùi Tích và Bùi Thiến định tiếp tục chỉ trích, Bùi Canh Lễ đứng lên, mang hết đồ ăn vào bếp: “Để anh xử lý.”
Bùi Canh Lễ làm rất nhanh, chỉ trong vòng mười phút đã mang ra bốn món ăn mới. Lần này các món ăn đều có hương vị vừa phải, mọi người cũng nhanh chóng quên đi sự cố vừa rồi.
Tuy nhiên sau lần này, không ai trong nhà họ Bùi dám ăn đồ ăn do Yến Ương nấu nữa.
Sau bữa trưa, Bùi Thiến nài nỉ hai anh trai cùng đi dạo phố. Yến Ương cũng bị Khổng Vân thúc giục đi cùng, với ý là muốn cô và Bùi Canh Lễ có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Yến Ương cảm thấy nếu phải ở một mình với Bùi Canh Lễ thì chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng, nhưng nếu có thêm Bùi Thiến và Bùi Tích thì sẽ đỡ hơn, nên cô đồng ý ra ngoài cùng mọi người.
Khi cô nghĩ rằng chỉ có bốn người đi cùng, Bùi Thiến đột nhiên rẽ sang sân nhà bên cạnh, không lâu sau dẫn theo một cô gái đi tới.
Cô gái này có mái tóc dài suôn mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn V-line trông rất xinh đẹp và có vẻ thanh thoát. Dáng người và khí chất của cô ta vô cùng nổi bật, vừa nhìn đã biết là người học múa nhiều năm.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, trông rất thanh tao và mỹ miều. Cô gái này tỏa ra hào quang của nữ chính, không cần đoán cũng biết đó là Hạ Văn Phi.
Yến Ương không ngờ rằng mới xuyên đến đây lại gặp cả nam chính và nữ chính, không biết lần này là phúc hay họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh, Văn Phi vừa hay cũng đang nghỉ ngơi. Chúng ta đều là bạn chơi chung từ nhỏ, lần này phải tụ tập thật vui!” Bùi Thiến phấn khởi nói.
“Đương nhiên rồi,” Bùi Tích đáp lại, “Văn Phi, bên đoàn văn công của em được nghỉ mấy ngày vậy?”
“Không nghỉ, chỉ là vì gần đây không có buổi tập nào, nhưng nếu có việc thì em vẫn phải về kịp lúc.” Hạ Văn Phi bất ngờ quay sang nhìn Yến Ương, hỏi: “Còn đây là?”
“Yến Ương, vợ của Bùi Canh Lễ.” Yến Ương tự giới thiệu.
Nghe vậy, trong ánh mắt Hạ Văn Phi thoáng hiện lên một chút buồn bã, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười:
“Là chị dâu à? Em là Hạ Văn Phi, em lớn lên cùng Bùi đại ca, chúng em là hàng xóm với nhau. Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn, em tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết.”
“Được thôi.” Yến Ương mỉm cười nhẹ nhàng.
Bề ngoài phải thể hiện tốt, khi chưa biết rõ nguyên nhân tử vong của nguyên thân, cô buộc phải tiếp tục diễn.
Kinh Thị, trên con phố Dương Huy nhộn nhịp và sầm uất nhất.
Giữa tháng 5, hai bên đường rực rỡ những hàng tường vi và nguyệt quế. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, những bông hoa tỏa sắc màu, cảnh tượng rất giống với một bộ phim nghệ thuật đầy chất thơ.
Mọi người đều đắm chìm trong cảnh đẹp, tận hưởng vẻ đẹp của mùa xuân.
Những người trẻ tuổi ở Kinh Thị thường tụ tập ở đây khiến cho con phố trở nên đông đúc và náo nhiệt.
Giữa đám đông lúc này có người bắt đầu cãi vã vì va chạm, khiến con đường trở nên chật chội hơn.
Yến Ương cảm nhận được dòng người đang xô đẩy mình. Ngay khi cô sắp ngã, một bàn tay lớn liền ôm chặt vai cô. Cô nhìn sang, hóa ra là Bùi Canh Lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro