Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Doanh Nhân
2024-11-14 09:04:46
Hai mắt Yến Ương chớp chớp, đôi môi căng mọng hơi bĩu ra, dáng vẻ có chút đáng thương.
Ánh mắt Bùi Canh Lễ u ám, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, nếu có người đặt tay lên vai anh, nhất định có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.
Yến Ương giải thích: “Anh yên tâm, em sẽ không đội mũ xanh cho anh đâu, nếu anh vì chuyện này mà tức giận thì không cần thiết, bản thân em cũng biết phân nặng nhẹ mà.”
Yến Ương chắc chắn sẽ không tự tìm đường chết, đã kết hôn thì cô có nghĩa vụ phải thực hiện trách nhiệm, trước khi ly hôn thì đương nhiên sẽ không vượt quá giới hạn, lần này chỉ là ngoài ý muốn, mới lén nhìn một chút đã bị phát hiện.
Hành vi của cô quả thật khiến người ta phải nghi ngờ, cô đương nhiên phải nói lời đảm bảo cho anh yên tâm.
"Ai nói anh giận?" Bùi Canh Lễ lập tức phủ nhận, "Nhưng em rất có giác ngộ, biết cái gì không nên làm, cũng không cần anh phải nói nhiều, có vài chuyện nói nhiều anh phiền em cũng phiền, sau này chú ý là được."
Yến Ương thấy sắc mặt anh đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng không khỏi hừ lạnh, cô không ngờ Bùi Canh Lễ cũng cứng miệng đấy.
Không giận? Vừa rồi một loạt hành vi và biểu cảm đó là gì hả? Hay định nghĩa về tức giận của anh khác với người thường?
Hai người nán lại nhà hát khá lâu, phát hiện khán giả đều đã rời đi, vì vậy vội vàng chuyển địa điểm đến chỗ diễn ra bữa tiệc tối Trung thu.
May mà địa điểm tổ chức tiệc tối cách nhà hát không xa, ngay trong đại sảnh cách đó năm trăm mét, hai người rất nhanh đã đến nơi.
Lúc này trong phòng khách người người nói chuyện rôm rả, phần lớn mọi người đều đang tán gẫu chuyện nhà, ví dụ như trong nhà có chuyện gì vui, ai kết hôn, ai có thể giới thiệu đối tượng hẹn hò...
Bởi vì trong quân đội có rất nhiều binh sĩ chưa kết hôn nên bữa tiệc tối lần này lại biến tướng thành hiện trường giục kết hôn quy mô lớn, các gia đình đều trao đổi thông tin cho nhau, ai nấy đều muốn giải quyết chuyện đại sự cho con cái trong nhà.
Yến Ương tùy ý đảo mắt nhìn, ngoại trừ các sĩ quan và binh lính mặc quân phục màu xanh lục và người nhà của họ tụ tập ở đây, còn có một số doanh nhân mặc vest, người dẫn đầu là một ông lão tóc bạc mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Vị trí bọn họ ngồi là bàn chính trong đại sảnh, có thể thấy địa vị không tầm thường. Điều này khiến những người có mặt đều tò mò nhìn về phía đó, phỏng đoán thân phận của những người kia, ai nấy đều đều nhỏ giọng bàn tán.
"Mặc vest nhìn giống thương nhân thế, sao lại mời bọn họ đến đây, thân phận không phải là hơi nhạy cảm sao?"
"Đã có thể đường đường chính chính xuất hiện thì sao lại nhạy cảm được, bớt suy đoán lung tung đi."
"Tôi nghe nói những người này đều đến từ nước ngoài, vừa rồi có người nghe thấy bọn họ nói tiếng nước ngoài."
"Vậy chẳng phải càng nhạy cảm sao?"
"Cũng không biết đầu óc các người đang nghĩ gì, kiến thức ít thì bớt nói chuyện lại, nhìn xem bọn họ không phải tóc vàng mắt xanh, giống chúng ta da vàng tóc đen thì phần lớn là Hoa kiều ở nước ngoài. Trong số những người này có rất nhiều người đã từng quyên góp cho đất nước ta vào thời kỳ khó khăn."
"Nhưng mà chúng ta cũng đừng tâng bốc bọn họ quá, ai biết sau này sẽ thế nào, nhất là trong môi trường phức tạp của nước ngoài, chúng ta rất sợ bị những tư tưởng cặn bã ảnh hưởng."
"Những điều này cũng không phải do chúng ta quyết định, lãnh đạo mời bọn họ đến, chúng ta cứ tiếp đãi tử tế là được rồi."
"Nói cũng phải."
Yến Ương nghe ngóng tám phương, cũng bị khơi dậy trí tò mò.
Ánh mắt Bùi Canh Lễ u ám, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, nếu có người đặt tay lên vai anh, nhất định có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.
Yến Ương giải thích: “Anh yên tâm, em sẽ không đội mũ xanh cho anh đâu, nếu anh vì chuyện này mà tức giận thì không cần thiết, bản thân em cũng biết phân nặng nhẹ mà.”
Yến Ương chắc chắn sẽ không tự tìm đường chết, đã kết hôn thì cô có nghĩa vụ phải thực hiện trách nhiệm, trước khi ly hôn thì đương nhiên sẽ không vượt quá giới hạn, lần này chỉ là ngoài ý muốn, mới lén nhìn một chút đã bị phát hiện.
Hành vi của cô quả thật khiến người ta phải nghi ngờ, cô đương nhiên phải nói lời đảm bảo cho anh yên tâm.
"Ai nói anh giận?" Bùi Canh Lễ lập tức phủ nhận, "Nhưng em rất có giác ngộ, biết cái gì không nên làm, cũng không cần anh phải nói nhiều, có vài chuyện nói nhiều anh phiền em cũng phiền, sau này chú ý là được."
Yến Ương thấy sắc mặt anh đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng không khỏi hừ lạnh, cô không ngờ Bùi Canh Lễ cũng cứng miệng đấy.
Không giận? Vừa rồi một loạt hành vi và biểu cảm đó là gì hả? Hay định nghĩa về tức giận của anh khác với người thường?
Hai người nán lại nhà hát khá lâu, phát hiện khán giả đều đã rời đi, vì vậy vội vàng chuyển địa điểm đến chỗ diễn ra bữa tiệc tối Trung thu.
May mà địa điểm tổ chức tiệc tối cách nhà hát không xa, ngay trong đại sảnh cách đó năm trăm mét, hai người rất nhanh đã đến nơi.
Lúc này trong phòng khách người người nói chuyện rôm rả, phần lớn mọi người đều đang tán gẫu chuyện nhà, ví dụ như trong nhà có chuyện gì vui, ai kết hôn, ai có thể giới thiệu đối tượng hẹn hò...
Bởi vì trong quân đội có rất nhiều binh sĩ chưa kết hôn nên bữa tiệc tối lần này lại biến tướng thành hiện trường giục kết hôn quy mô lớn, các gia đình đều trao đổi thông tin cho nhau, ai nấy đều muốn giải quyết chuyện đại sự cho con cái trong nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Ương tùy ý đảo mắt nhìn, ngoại trừ các sĩ quan và binh lính mặc quân phục màu xanh lục và người nhà của họ tụ tập ở đây, còn có một số doanh nhân mặc vest, người dẫn đầu là một ông lão tóc bạc mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Vị trí bọn họ ngồi là bàn chính trong đại sảnh, có thể thấy địa vị không tầm thường. Điều này khiến những người có mặt đều tò mò nhìn về phía đó, phỏng đoán thân phận của những người kia, ai nấy đều đều nhỏ giọng bàn tán.
"Mặc vest nhìn giống thương nhân thế, sao lại mời bọn họ đến đây, thân phận không phải là hơi nhạy cảm sao?"
"Đã có thể đường đường chính chính xuất hiện thì sao lại nhạy cảm được, bớt suy đoán lung tung đi."
"Tôi nghe nói những người này đều đến từ nước ngoài, vừa rồi có người nghe thấy bọn họ nói tiếng nước ngoài."
"Vậy chẳng phải càng nhạy cảm sao?"
"Cũng không biết đầu óc các người đang nghĩ gì, kiến thức ít thì bớt nói chuyện lại, nhìn xem bọn họ không phải tóc vàng mắt xanh, giống chúng ta da vàng tóc đen thì phần lớn là Hoa kiều ở nước ngoài. Trong số những người này có rất nhiều người đã từng quyên góp cho đất nước ta vào thời kỳ khó khăn."
"Nhưng mà chúng ta cũng đừng tâng bốc bọn họ quá, ai biết sau này sẽ thế nào, nhất là trong môi trường phức tạp của nước ngoài, chúng ta rất sợ bị những tư tưởng cặn bã ảnh hưởng."
"Những điều này cũng không phải do chúng ta quyết định, lãnh đạo mời bọn họ đến, chúng ta cứ tiếp đãi tử tế là được rồi."
"Nói cũng phải."
Yến Ương nghe ngóng tám phương, cũng bị khơi dậy trí tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro